Vi Vân mở mắt,,anh đã dậy từ lúc nào đấy,đang nhìn cô,ánh mắt anh tràn ngập chiều chuông. Tiếng cô nhỏ nhẹ:
-Anh.
-ừ
-Hôm nay nghỉ học nhé,đến đó chán lắm
-Em muốn làm gì hôm nay
-Về nhà nha,xem ảnh hồi bé
Ánh mắt anh bỗng tối sầm lại. Nếu mẹ anh ở nhà thì còn có cách,chứ bây giờ...
-Để lần sau nha,hôm nay anh dẫn em đi ăn kem ở một nơi,rất ngon
-kìa anh,,,
-để hôm khác,,,không nói nhiều nữa
Cô ngồi bật dây, tay vò chăn vẻ khó chịu. Anh thở dài bước xuống giường ,đẩy hai cái giường tách ra,rồi mở cửa,nếu không Nhã Bình đập nát cánh cửa mất. Nhã Bình mặt cười cười bước vào. Nhưng mặt Vi Vân làm anh khó hiểu:
-Sao vậy em gái?ai bắt nạt em
-Là Hạo Minh đó
Nhã Bình suy xét:
-Minh nó chiều em nhất,sao lại bắt nạt em được
Cô nói nhỏ vào tai Nhã Bình,,,cậu gật đầu:
-oki,anh đưa em về
Hạo Minh từ phòng vệ sinh đi ra,tóc ướt rũ xuổng. Chiếc áo trắng,không cài cúc ngực để lộ vẻ nam tính cuốn hút. Vi Vân có chút đỏ mặt, Nhã Bình cau mày:
-Thật ghen tị với sắc đẹp của mày nha
-Sắc đẹp,mày làm như tao là con gái không bằng
Nhã Nam nhún vai:
-Sao mày lại chưa có bạn gái nhỉ?
-Chưa tới lúc thôi
Khi nói câu này,Hạo Minh vô thức nhìn Vi Vân.
Nhã Nam chẹp miệng:
-Hay mày là gay ,đẹp như vậy mà bị gay thì hơi bị tiếc đó nha
Hạo Minh tống cổ tên lắm điều này ra khỏi phòng, để cho Vi Vân còn thay đồ .
Nhã Bình với Vi Vân ăn sáng với tâm trạng phởn khác thường. Hiếu Sinh lấy đũa gõ vào đầu hai đứa:
-Hai đứa hôm nay bị sao vây?
Nhã Bình cười toe:
-không có gì nha,
Hạo Minh có vẻ không quan tâm lắm,anh chăm chú vào màn hình ti vi xem tin thời sự.
Vi Vân cũng ngẩng lên xem,cô reo lên:
-Ma ma kìa
Màn hình chiếu song song hai hình ảnh, một bên là ba mẹ Hạo Minh, một bên là vợ chồng chủ tịch Dương Tín. Tin đưa là '' hai tập đoàn đang tranh nhau dự án sân golf lớn;;
Vi Vân bỗng thấy cặp vợ chồng kia quen mắt,,cảm giác rất thân thuộc,dường như cô đã gặp họ ở đâu đó rồi. Cô nhíu mày vì đầu tự dưng nhức nhối khó tả.
Hiếu Sinh thấy biểu hiện cô lạ,,anh nhìn kĩ vợ chồng kia trên màn hình,mặt tối lại, anh tắt phụt ti vi:
-Tập trung ăn đi.
Hạo Minh nhăn mày:
-Sao lại tắt đi
-Không xem nữa,nếu ăn xong rồi thì đi học thôi
Vi Vân ra sức gật đầu, kéo Nhã Bình.
Cô hào hứng kêu Hạo Minh:
-Anh, Nhã Bình sẽ đưa em đi ăn kem,anh yên tâm
Không để anh kịp dặn dò thêm,cô kéo Nhã Bình đi luôn.
Hiếu Sinh ngồi cùng Hạo Minh ở phòng khách, Hạo Minh nhìn cậu:
-Nói đi,sao vừa nãy lại như vậy?
Hiếu Sinh nhìn anh trăn trối:
-Mày chưa xem cái điện thoại tao bảo à?
-Tao chưa,sao vậy
-Xem đi rồi hiểu,tao đi lượn đây
Hiếu Sinh đội mũ bảo hiểm,cậu ngẩng lên nhìn trời,hi vọng mọi chuyện không quá tệ.
Nhã Bình đứng trước một cái cổng cao của khu biệt thự,anh bảo cô:
-Vào đi
-Còn anh
-lượn một chút sẽ quay lại,,,,có gì sẽ gọi cho em
-ok
Người quản gia thoáng bối rối rồi nhanh chóng dẫn cô vào nhà. Vẫn như lần đầu cô bước chân vào đây. Cảm giác lạ lẫm khi bước lên nền gạch chéo. Mình đã sống 17 năm ở đây sao? Lạ thật. Người quản gia nhận điện thoại từ bảo vệ, hơi bối rối nói:
-Cô chủ có thể tự đi không? Tôi có việc phải làm chút. Thật ra là nếu…
-Không sao, bà cứ đi. Tôi có thể tự đi một mình.
-Cảm ơn cô chủ.
Một phút sau, cô đã không thấy bóng dáng người quản gia đâu cả. Cô cứ bước thẳng theo con đường lát gạch. Đâu đâu cũng thấy người làm lau chùi. Họ nhìn cô rồi quay nhanh vào làm việc cuả mình.
Đi qua phòng khách, cô không nhớ phòng mình ở đâu. Nhìn toàn bộ căn phòng, cô ngạc nhiên khi không thấy ảnh của mình. Chỉ có ba người, có một tốp người làm túm tụm nói chuyện. Cô tiến lại gần, nhỏ nhẹ:
-Xin lỗi.
-Em muốn hỏi ai? Mà em là ai?
Một chị nhanh nhảu hỏi. Thoáng sững sờ :
-Ơ…..
Bộ óc thông minh thiết lập trật tự, cô hỏi dè chừng :
-Chị làm ở đây bao nhiêu tuần ạ ?
-Em hỏi gì kì vậy ? Sao lại tuần ? Chị làm ở đây 6-7 năm rồi đấy.
-6-7 năm mà không biết em là ai sao ?
-Em là bạn cậu chủ à ? Cậu Hạo Minh không ở đây đâu, cậu ở riêng rồi.
Mặt Vi Vân có chút thất thần, cô quay lại thì gặp quản gia, bà ta vội vã :
-Xin lõi tiểu thư.
-Đưa tôi lên phòng.
-Dạ.
Chiếc thang máy được lắp trong nhà, phục vụ cho việc đi lại.
-Bà làm ở đây được bao lâu rồi ?
-Mấy chục năm rồi, từ lúc xây dựng nhà này. Đứng trước cánh cửa, bà ta khẽ cúi đầu :
-Phòng cô chủ đây.
-Bà đi làm việc đi, không cần nữa.
-Vâng, có gì cô cứ gọi.
Đợi bà ta đi khuất, cô đẩy cửa bước vào. Mọi thứ vẫn như lần đầu tiên bước vào. Rộng rãi và sạch sẽ, mọi thứ vẫn còn mới tinh, từ tủ quần áo cho đến các vật trong phòng. Cô lắc đầu vì những điều mình đang nghĩ…