• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này chỉ còn lại mình anh trong phòng, đúng như lời mẹ anh nói, cô ta rất đẹp nhưng cũng kém đi rất nhiều vì khuôn mặt hiện tại rất nhợt nhạt.Nhưng không thể che giấu sự quyến rũ,anh đoán hẳn là một vị tiểu thư nào đó...

Mải nhìn cô,anh ngủ gục ở cạnh giường mà không biết.

Thảo Trang tỉnh lại trong lúc trải qua những hình ảnh trong tiềm thức. Đôi mắt cô hé mở để cảm nhận ánh sáng nhẹ của mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, ánh nắng nhạt của sáng sớm chiếu qua cửa kính lông người con trai vào đó.

Đây là đâu? Thảo Trang nhìn người con trai đang say sưa ngủ

Anh ta là ai? sao cô lại ở đây

Thảo Trang nhức đầu,cô sợ hãi khi kí ức đang là một khoảng rỗng.

Cô dìm sự nhức nhối trong đầu xuống quan sát anh.

Ánh nắng hồng hồng ấy, làm anh đẹp lung linh như một vị hoàng tử.

Hạo Minh cựa cuội,anh đứng dậy, bấy giờ anh mới biết cô đã tỉnh:

-Cô tỉnh rồi sao? cuối cùng cũng chịu tỉnh

Giọng cô mềm mại vang lên khẽ khẽ:

-Tôi là ai? Sao tôi lại ở đây?

Hạo Minh chết sững, tưởng việc mất trí chỉ có trong phim thôi chứ.

Cô ta không nhớ gì về vụ tai nạn. Trong khi anh đang không biết phải làm như thế nào thì cơn đau đầu của cô đột nhiên kéo đến. Cô kêu lên:

-Đau quá

Thảo Trang đưa tay lên đánh vào đầu, vô tình lăn lộn mà ngã xuống đất,cô chỉ muốn dứt những lớp băng trên đầu, cô vật vã

Anh hốt hoảng vội giữ chặt cô để cô không cấu lớp băng vừa hét gọi bác sĩ.

Cô lúc này như một con thú dại lên cơn lồng lộn.

Anh ôm chặt người cô, để cô cào vào người mình.

Bác sĩ và bố mẹ vào phòng, cũng hết hồn, Thảo Trang được tiêm thuốc an thần nên ngủ, Hạo Minh toát hết mồ hôi lạnh.

Mẹ anh lại còn hào hứng trong lúc này,bà nói với giọng điệu vui vẻ:

-Con nói là lúc nó tỉnh dậy ,nó hỏi ' tôi là ai ?' phải không?, thế này thì tuyệt quá.

Bố anh chẳng ý kiến, ông rút lui:

-Anh về công ty đây, mẹ con bà ở đây nhá.

Hạo Minh nhìn bà ngán ngẩm:

-Mẹ không thể thôi cái ý nghĩ đó đi được à.

-Ô hay nhỉ! Con ghen đấy à,con không thích có em gái xinh đẹp như thế kia sao hả?,mà con cứ yên tâm,dù có con bé ,mẹ vẫn sẽ cưng con mà.

Hạo Minh đưa mắt nhìn Thảo Trang,rồi lại nhìn mẹ. Hồi sinh anh vì khó đẻ nên bà suýt mất mạng,chính vì thế mà bà không thể thêm sinh thêm được nữa. Anh hiểu khao khát muốn có thêm con của bà. Anh biết bà có ý định nhận thêm con nuôi nhưng chưa tìm được ai vừa ý.

Nay có người trước mặt thì...

Anh đăm chiêu nhìn bà:

-Nhỡ cô ấy nhớ lại thì sao?

-Lo gì,nhà ta giàu,làm con nuôi nhà ta,ối người mơ còn chẳng được...

-Lại tiền,,,haizzz....

Anh định bước ra khỏi phòng,mấy ngày chết gí trong bốn bức tường này ngửi mùi thuốc làm anh buồn nôn muốn chết. Nhưng bỗng nhiên Thảo Trang vùng dậy làm anh giật cả mình quay đầu nhìn cô, Thảo Trang ngơ ngác.Bà cười duyên dáng:

-Ta là mẹ con,con không nhớ sao? đây là anh trai con,nó là Hạo Minh.

-Mẹ... Hạo Minh gằn giọng. Bà dường như chẳng quan tâm,đẩy anh đến bên cạnh giường,bà ghé tai anh nói nhỏ:" Nếu con thấy có lỗi với mẹ thì liệu mà cư xử''

Bà nhìn cô rất hiền,còn anh bị mẹ đẩy thì vô tình ngã lên giường cô, mặt anh nhăn nhó.

Thảo Trang ngơ ngác nhìn anh, hình ảnh người con trai đẹp lúc nãy vẫn còn. Như có một sợi dây vô hình nào đấy gắn kết cô và anh,cô bấu chặt vào tay anh làm anh ngạc nhiên.

Anh định đứng dậy thì cô bấu anh chặt hơn, khuôn mặt toát ra sự sợ hãi tột độ.

Biểu hiện trên khuôn mặt non nớt của cô làm anh không nỡ buông tay, anh lên tiếng:

-Đây là mẹ, đừng sợ,là mẹ.

Anh cẩn trọng nói chậm rãi nhắc lại:

-Là mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK