“Lôi lại đây cho cậu ta xem.”
Lôi đi tới, cởi áo ra, cơ thể có rất nhiều cơ bắp, vừa nhìn đã biết là rất thường xuyên luyện tập, ở bụng còn có 3 vết sẹo sâu rõ ràng.
“Bị làm sao vậy?”
“Bị thương do đao, bị ba loại đao khác nhau chém, lưu lại làm kỷ niệm.”
Lôi chẳng hề để ý mà nói.
Sử Kiến Nghiệp kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả miệng mở ra cũng quên đóng lại. Bất quá lại nói tiếp, một người bình thường đã hiếm khi thấy đao kiếm, huống chi là nhìn thấy một người mang ba vết thương do đao gây ra.
“Muốn sửa danh hiệu thì cũng có thể, nhưng mà trước tiên cậu đi ra ngoài nhận mấy nhát chém đi rồi đổi.”
“A, cám ơn, không cần, con thỏ thì con thỏ, thật ra con thỏ cũng đáng yêu mà.”
Cư Ứng Phong ngồi lên giường, kế bên là Sử Kiến Nghiệp, kéo cơ thể có chút kháng cự của cậu vào trong lòng, lấy tay vuốt ve tóc của cậu.
“Giữa trưa hôm nay ăn cái gì?”.
“Sườn heo xào chua ngọt, cá kho.”
“Lại là mấy món này, căn tin ở đây không biết đổi món ăn hả? Ăn mấy món này cả năm rồi.”
“Lão đại chịu khó một chút, nhịn cũng không lâu nữa đâu.”
“Chờ tôi ra ngoài, đầu tiên phải tài trợ cho cái căn tin này thay đổi mấy món ăn dinh dưỡng mới được.”
“Được rồi, à có phần của tôi không vậy?”
Sử Kiến Nghiệp đã đói nên có chút vội vàng, phải biết rằng từ khi câu bị phán vào tù, hai tháng rồi không có được ăn đồ mặn đó.
Cư Ứng Phong đem cả hai cái hộp cơm to nhét vô tay cậu.
Sử Kiến Nghiệp cúi đầu ăn đồ ăn ngon, cắn một miếng bánh bao cạp một miếng sườn lợn, bất giác lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, hương vị thật ngon nha.
Cư Ứng Phong ban đầu thì chỉ nhìn cậu, đột nhiên không biết nhớ tới cái gì, cầm tay cậu, đem miếng sườn lợn cậu mới bốc lên đưa tới miệng mình.
“Đút tôi!”
Đương nhiên lại là giọng điệu ra lệnh.
Dưới năm cặp mắt nhìn mình chằm chằm, Sử Kiến Nghiệp không dám phản kháng, đành phải ngoan ngoãn bốc đồ ăn đút cho Cư Ứng Phong.
Cư Ứng Phong tuyệt đối là cố ý, chưa ăn được mấy miếng, đã bắt đầu phàn nàn.
“Vị chẳng ngon gì cả.”
Sử Kiến Nghiệp lại bốc cho hắn một miếng thịt bò, Cư Ứng Phong há mồm cắn, đột nhiên vươn một bàn tay từ phía sau giữa ấy đầu Sử Kiến Nghiệp. Tiếp theo hướng về phía miệng cậu, đem miếng cá trong miệng mình dùng đầu lưỡi đẩy qua miệng Sử Kiến Nghiệp. Ngẩng đầu lên, Cư Ứng Phong liếm liếm môi.
“Tôi no rồi”.
Sử Kiến Nghiệp ngậm miếng cá trong miệng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong. Ủy khuất liếc mắt nhìn tên ngang ngược kia một cái, hung hăng cắn một họng đầy bánh bao, như thể đó là thịt Cư Ứng Phong, cắn cho hả giận.
Cư Ứng Phong nhảy lên giường muốn ngủ trưa, bốn người khác cũng nằm trên giường nghỉ ngơi, Sử Kiến Nghiệp cơm nước xong thì đi ra ngoài rửa hộp cơm. Đột nhiên cảm thấy bên ngoài mọi người ai cũng nhìn mình.
Đứng ở bên cạnh cái ao, bỗng nhiên phát hiện có một người đứng cạnh cậu nhưng không mở vòi nước, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cậu.
Sử Kiến Nghiệp quay đầu nhìn người kia.
Một người cũng bình thường, nhưng không thể hiểu vì sao, Sử Kiến Nghiệp cảm thấy người này có chút yêu khí*.
*Yêu khí: yêu quái, gian ác mê hoặc lòng người, lẳng lơ, đồng bóng
“Cậu cũng thật lợi hại, nhìn vậy mà có thể khiến Cư lão đại mệt* đến độ phải xin nghỉ một ngày.”.
*ở đây tác giả dùng từ là thận mệt, ý chỉ… suy nhược cơ thể do là xxoo quá sức đó =]]]
Sử Kiến Nghiệp nhíu mày không hiểu người nọ nói gì.
“Anh có ý gì?”.
“Không cần giả bộ, Cư lão đại rất mạnh nhỉ?”
“Xôn xao ồn ào!”.
Sử Kiến Nghiệp bị câu nói đó dọa sợ, mở lớn vòi nước khiến nước văn khắp người.
“Không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, về sau ứng phó không được, thì đến tìm tôi, tôi làm MB năm năm rồi.”
“MB là cái gì?”
“Đậu má, đừng nói với tôi cậu không hiểu nha, là kỹ nam bán thân cho đàn ông đó.”
Sử Kiến Nghiệp sửng sờ ngơ ngác, người nọ nhìn nhìn cậu, lắc lắc đầu xoay người bỏ đi.