Sử Kiến Nghiệp ở được vài ngày thì phát hiện chỗ này có chỗ không thích hợp, ra ra vào vào đều là những người mặc âu phục đeo caravat, như những thành phần tri thức đứng đắn, nhưng những bảo vệ trong sân lại trông không bình thường, nói như thế nào thì cũng không giống một văn phòng làm việc lắm. Có đôi khi người ra ra vào vào không giống một người lương thiện.
Sử Kiến Nghiệp nhìn những người đó không quen, những người đó nhìn cậu cũng không quen, vừa rồi có một người tới tìm Cư Ứng Phong bàn công chuyện, y đứng trước cửa nhìn cậu thật lâu rồi mới đi vào. Sử Kiến Nghiệp tò mò cũng đi vào cùng người nọ, tới trước cửa thư phòng của Cư Ứng Phong, hai người ngoài cửa đem cậu cản lại.
“Thỏ Con, Cư tổng đang bàn công chuyện, đợi một chút nữa hãy vào.”
Thỏ Con nhìn hai người trước mặt, một thân cơ bắp, lại nói tới, những người ra vào nơi này đều to lớn hơn cậu rất nhiều, nếu không thì chính là có khí chất dọa người, cậu có chút dự cảm không tốt, nơi này không phải là chỗ mà người ta thường gọi là tổng bộ xã hội đen đó chứ?
Cư Ứng Phong ở bên trong dường như nghe ngoài cửa có người nói chuyện, mở cửa phòng thấy cậu đang đứng ngốc thì kéo cậu vào.
“Thỏ Con đang muốn tìm cậu, cậu cũng học kinh doanh nhỉ? Chỗ này của tôi có một ít con số buôn bán các người tính thử đi.”
Cư Ứng Phong đọc một ít con số, trong phòng ngoài Thỏ Con thì có thêm ba người nữa cùng tính, cuối cùng Cư Ứng Phong hỏi ý kiến bọn họ.
“Thỏ Con nói trước đi, những thứ buôn bán đó có thể kiếm được bao nhiêu?”
Rất lâu rồi không được tiếp xúc với thương trường nên Thỏ Con rất hưng phấn, ngay lập tức nói ra ý kiến.
“Bỏ vốn một khoản nhỏ nhưng có thể thu lại hơn năm mười phần trăm lợi nhuận, thật tốt, nhưng mà lão đại anh hình như đã quên tính khoản thuế, như vậy nếu khấu trừ ra thì…… Để tôi tính tính.”
Cư Ứng Phong đem máy tính xách tay để trước mặt cậu lại.
“Không cần tính nữa, như vậy là ổn rồi.”
“Không đóng thuế, bị người ta tra ra sẽ rất phiền phức.”
Sử Kiến Nghiệp mới nói xong câu này, những người bên cạnh đã đứng lên đặt tay bên hông.
Cư Ứng Phong trấn an thuộc hạ cười cười.
“Ngồi xuống đi, không có việc gì, Thỏ Con của tôi không có ác ý, tôi hiểu cậu ta.”
Sử Kiến Nghiệp chẳng hiểu gì cả nhìn nhìn Cư Ứng Phong.
Cư Ứng Phong đem cậu kéo vào trong lòng, ở trên cậu xoa xoa.
“Cậu làm ở chỗ nào, có thể cho người điều tra?”
Vẻ mặt Sử Kiến Nghiệp mờ mịt ngơ ngác, trừng mắt nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong bật cười.
“Ha ha!”
Cúi đầu hung hăng hôn cậu một lúc lâu.
“Thỏ Con đáng yêu, Lôi, mày nói cho cậu ta biết đây là chỗ nào?”
“Đây là tổng bộ của song long hội, cái lúc nãy cậu tính toán là cái này.”
Lôi ném tới trước mặt cậu một khẩu súng, không bảo cậu chạm vào, chỉ là Sử Kiến Nghiệp sợ bị thương. Cố gắng đem cơ thể co rụt lại chui vào lòng Cư Ứng Phong, nắm chặt quần áo hắn mới cảm thấy bản thân an toàn một chút.
Cư Ứng Phong trấn an vỗ vỗ đầu của cậu.
“Về sau ở trong này đừng nhắc tới chuyện tiền thuế hay kê khai tài sản này nọ, kiêng kị!”
Sử Kiến Nghiệp cố gắng gật đầu, Cư Ứng Phong đem cậu ôm chặt một chút.
“Không có việc gì, chúng ta nói tiếp.”
Cư Ứng Phong lại hỏi ý kiến ba người khác, kết quả đều cùng Sử Kiến Nghiệp tính ra không kém nhiều lắm, một khoản lớn súng ống được bán đi.
Sử Kiến Nghiệp ngơ ngác ngồi nghe, buôn lậu súng đạn, chuyện này từng cách cậu rất xa giờ lại xảy ra ngay bên cạnh, nhìn mọi người xung quanh, cảm giác như mình là một con thỏ ở giữa một đàn sói, ánh mắt của những người đó khiến cậu không tự chủ được rùng mình. Hướng vào trong lòng Cư Ứng Phong co rụt lại, ngẫm nghĩ lại những lần bị lừa trước đây, suy nghĩ một chút không biết tương lai sẽ thế nào, một mảng u tối, Sử Kiến Nghiệp nói rất nhỏ.
“Lão đại anh nuôi tôi cả đời đi.”
Xã hội rất phức tạp, cuộc sống thực tế, Sử Kiến Nghiệp quyết định cam chịu, con chó Con Thỏ Cư Ứng Phong đã nuôi được bảy năm, con chó sống được khoảng mười lăm năm, tính ra đã được nửa cuộc đời, cậu là người sống khoảng bảy mươi năm, cậu hiện tại hai mươi bốn tuổi, Cư Ứng Phong nuôi cậu tới năm mươi tuổi cậu cũng có thể lấy lương hưu đi.
Cư Ứng Phong bàn công chuyện rất chú tâm, dường như không có nghe rõ, chỉ lấy bóp tiền trong túi áo đưa cho cậu.
“Ngoan! Tự mình ra ngoài chơi đi.”
Sử Kiến Nghiệp cầm bóp tiền mở cửa, trước khi đóng cửa lão đại gọi cậu lại.
“Cả đời làm thú cưng cho tôi cậu vẫn chưa đủ ngoan.”
“A!”
Sử Kiến Nghiệp quay đầu đối mặt với nụ cười chế nhạo của Cư Ứng Phong, cả hai đều không nói gì!
[ Chính văn hoàn ]