Đông Tâm có chút nhăn mặt, anh không đáp gì, nhìn Dạ Nhi Nhi đang ngủ gật trong lòng mình.
Thư ký quay đầu nhìn anh. Đông Tâm gật đầu một cái, đưa tay lên làm dấu hiệu, đừng nói chuyện.
Kẻo làm Dạ Nhi Nhi thức giấc.
...
Lợi gia.
Lợi Dung Nghi sau khi biết được Đông Tâm nhận lời mời đến dự bữa tiệc của mình, liền vui vẻ, bản thân còn cố gắng chải chuốt đến hôm đó phải lộng lẫy trước mắt anh.
Lợi Uất Chi dĩ nhiên biết chuyện. Chỉ cảm thấy Lợi Dung Nghi này luôn tỏ vẻ thông minh, xinh đẹp, có tất cả.
Cơ mà bên trong thì ngu lâu dốt bền khó đào tạo mất cmnr.
" Vì yêu cứ đâm đầu." Lợi Uất Chi lắc đầu thở dài, dù sao cũng là cùng cha khác mẹ, chỉ thấy chị ta thật đáng thương hại.
Yêu một người đàn ông không yêu mình lâu như vậy. Có đáng không? Cũng tốn không ít thanh xuân rồi còn gì?
" Lợi Uất Chi, ba nói cho con biết, nếu con làm bẻ mặt Lợi gia trong bữa tiệc thì đừng trách ba." Lợi lão gia đâu ra xông vào phòng của Lợi Uất Chi, cô căn bản tai đang nghe đeo tai nghe, làm gì nghe thấy rõ những lời ông nói chứ.
Cô đưa tay tháo tai nghe ra, nhìn người đàn ông trước mắt.
Đây là ba ruột cô! Là ba ruột cô đấy!
Năm xưa ông dắt người tình cũ về chính là Lợi phu nhân chính thức bây giờ, còn nói trước khi kết hôn với mẹ cô đã qua lại với người phụ nữ khác, đã lỡ lầm có một đứa con rồi.
Mẹ cô vì quá sốc, căn bệnh tim đã làm bà ra đi mãi mãi. Từ đấy Lợi Uất Chi cũng chẳng muốn nhìn lấy gia đình này nữa, chỉ tổ là vỏ bọc cả thôi.
" Vậy đâu cần tôi xuất hiện?." Lợi Uất Chi đáp.
" Mày không xuất hiện báo chí sẽ nhìn đến, tốt nhất hãy làm đúng vai trò của mình."
Lợi phu nhân hóng hách đi vào, khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn cô.
Lợi Uất Chi liền tỏ vẻ khinh khi. Gì đây?
Tình làm vẻ gia trưởng với cô à? Trông bộ dạng của người phụ nữ này..
À...tsueday mới đúng, một tsueday khiến bản mặt mình dày như mặt đường.
Mà mặt đường cũng không dám so với bà ta.
Nghĩ đến lại buồn cười.
" Mấy người cũng lo diễn xuất tốt đi chứ." Lợi Uất Chi nhìn cả hai, tỏ vẻ ý tốt nhắc nhở.
" Chứ mất công...báo chí biết được người của Lợi gia ai ai cũng mang mặt nạ đến mấy lớp, lúc đó lại đổ lỗi cho tôi làm sai lại khổ." Lợi Uất Chi cô bảo thêm.
" Các người lúc đấy không chừng lại đâm đầu xuống đất mà đi."
...
Dạ Nhi Nhi đứng nhìn Đông Tâm, anh bỗng dưng bảo có bữa tiệc gì đó muốn đưa cô đi cùng.
Lúc đầu cô nhất quyết không chịu, cuối cùng anh vẫn giữ vững lập trường, lôi cô đến một shop quần áo.
" Em lựa đi chứ, sao cứ nhìn anh hoài vậy?." Đông Tâm bảo.
" Em không đi không được sao?." Dạ Nhi Nhi hỏi.
" Ừm." Anh bình tĩnh đáp.
" Tại...tại sao chứ?."
Cô trước giờ không thích tiệc tùng, anh cũng biết rõ mà.
" Anh muốn cho mọi người biết em là người con gái của anh." Đông Tâm ghé sát lại, thủ thỉ bảo.
" Có rất nhiều cô gái vây quanh anh, em muốn bọn nó nuốt chửng vị hôn phu tương lai sao?."
Đông Tâm bảo.
" Anh..."
Dạ Nhi Nhi liền đưa tay lên ôm lấy cổ anh, ánh mắt đầy kiên quyết nhìn thẳng anh:" Dĩ nhiên em sẽ không để ai cướp mất anh."
" Anh chỉ là của mình em thôi."
Nhân viên trong shop quần áo đứng nhìn, cả hai mặt đều âm u.
" Chúng ta độc thân lâu quá phải không?."
" Đúng vậy, tớ đã độc thân 2 năm còn cậu cũng được 3 năm rồi."
" Vậy no chưa?."
" No rồi, cẩu lương của họ rãi ăn đến ngán rồi."
Một tuần sau.
Bữa tiệc của Lợi gia cũng đã đến. Dạ Nhi Nhi được Đông Tâm tận tình dìu xuống xe, cô nhanh chóng toát lên vẻ thanh cao của một đại tiểu thư Dạ gia.
Ngẩn cao mặt đi cùng anh bước vào, cả hai liền trở thành tâm điểm cho phóng viên muốn chụp lấy.
Đông Tâm vừa đi vừa chú ý đến cô, tay ôm chặt giữ lấy eo cô.
Mọi người liền chú ý hơn.
" Xem ra mối quan hệ của Đông gia và Dạ gia sắp tiến triển thêm bước mới rồi."
" Cũng phải, tôi nghe bảo Đông tổng và Dạ tiểu thư đã chính thức thừa nhận yêu nhau rồi."
" Đông tổng hết sức yêu thương Dạ tiểu thư, có được anh ấy đúng là tu tám đời tám kiếp thật."
" Phải đó, một người chồng vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy ai chả thích, lại còn hết sức tâm lý nữa."
" Này...này nhìn xem, sợi dây chuyền của Dạ tiểu thư là loại số lượng có hạng đấy."
" Chắc Đông tổng đích thân mua tặng cô ấy rồi. Phải chi tôi có người bạn trai lý tưởng như thế."
Tiếng mọi người xì xì xào xào đằng sau lưng cả hai càng lúc càng nhiều và lớn hơn. Dạ Nhi Nhi lại không hề căng thẳng nha, vì cô đã quen rồi.
Cô cầm lấy li nước cam lên uống một ngụm, nhìn Đông Tâm đứng đó đang chào hỏi vài vị khách hàng thân quen. Anh không muốn cô lại gần bọn họ, chốn thương trường này cũng rất thị phi và nguy hiểm, nếu đám đàn ông đó chú ý đến cô, anh e rằng anh làm gì chẳng biết trước được.
" Chị hai."
Dạ Kỷ Thành đâu ra tiến tới, Dạ Nhi Nhi nghe tiếng em trai mình mà giật mình.
" Đừng bảo với chị em cũng được mời đó." Dạ Nhi Nhi hỏi.
Cô...cô quên mất.
Thằng nhóc này bây giờ đang thay ba cô quản lý Dạ thị mà.
" Chị hỏi điều chị biết rồi chi vậy." Dạ Kỷ Thành mỉm cười bảo.
Cô liền đưa tay nhéo vào tay Dạ Kỷ Thành một cái:" Em đó, suốt ngày chọc chị thôi. Không biết chị là chị gái em hay em là anh trai chị nữa."
Dạ Kỷ Thành mỉm cười, thật ra bị chửi như vậy cậu quen rồi.
Đằng xa, Lợi Dung Nghi đã thấy Dạ Nhi Nhi, tay nắm chặt ly rượu vang, trong lòng đang nổi cơn giận lôi đình.
Lợi Uất Chi từ từ đi đến, ngỏ lời hỏi:" Tức lắm sao?."
Lợi Dung Nghi liền quay sang nhìn Lợi Uất Chi, trừng mắt trông thật đáng sợ đó.
" Chị thật đáng thương đấy, đáng thương hơn cả tôi nghĩ." Uất Chi đi đến, sát gần tai Dung Nghi nói nhỏ.
Người chị gái này đúng là cần người khác thương hại rồi.
" Mày..."
" Ây, đừng tức giận. Lỡ có ai đó thấy bộ mặt thật của chị lúc đấy làm sao diễn tiếp được đây?."
" Hả? Đại tiểu thư Lợi Dung Nghi."