Cô và Dạ Kỷ Thành cũng có một bé trai kháu khỉnh, năm nay cũng đã được bốn tuổi rồi.
" Mẹ...mẹ..."
Dạ Kỷ Thừa chạy đến ôm lấy Lợi Uất Chi, thằng bé này luôn độc chiếm lấy mẹ một mình, lại không thích ở cùng ba nó.
Dạ Kỷ Thành cảm thấy mình bị ghẻ lạnh, mình là ba nó, mình đón nó đi học mỗi ngày, nhưng thằng nhóc này lại không bao giờ chủ động ôm mình, còn nhiều lúc độc chiếm luôn cả vợ Dạ Kỷ Thành.
Phận là ba, thật là khổ quá mà.
Lợi Uất Chi ôm lấy Dạ Kỷ Thừa, cảnh này cô đã quá quen rồi, hai cha con nhà này không đấu khẩu thì cũng tranh giành phòng ngủ với nhau cả đêm.
Còn cô chỉ biết bất lực, bởi vì xen vào can ngăn cũng không có ích gì, trừ khi có người thắng mới kết thúc.
" Thừa Thừa, đến ôm ba đi." Lợi Uất Chi dịu dàng bảo.
" Không...con muốn mẹ thôi..." Thừa Thừa nhõng nhẽo, ôm cổ Lợi Uất Chi thật chặt.
" Thằng nhóc này..." Dạ Kỷ Thành bị chọc cho tức điên.
Ai anh cũng không thua, chỉ thua mỗi con trai mình ở khoảng này.
Bởi vì nó là con anh?
Anh làm sao dám đánh thắng nó đây? Khóc rồi ai dỗ được chứ.
" Thừa Thừa...con làm vậy ba buồn đó." Cô vỗ vỗ lưng thằng bé bảo.
" Ba không có buồn..."
" Ba chỉ đang giận vì con được mẹ ôm thôi." Dạ Kỷ Thừa lè lưỡi nhìn ba mình.
Thằng nhóc này..
Là cố ý chọc tức!
" Con...con hay lắm, con có tin đêm nay con ra vườn ngủ không?." Dạ Kỷ Thành hâm dọa.
Lợi Uất Chi lại cảm thấy trò này không có công dụng gì mấy.
Bởi vì...
" Ba mà đuổi con ra vườn ngủ con mách với bà và ông nội." Dạ Kỷ Thừa nói xong liền úp mặt vào ngực Lợi Uất Chi, tránh né gương mặt đang tức đến đỏ lên, sắp bốc khói của ba mình.
Dạ Kỷ Thành bị nói trúng tức đến cạn lời, ai biểu nó vừa là con anh..
Vừa là cháu nội của ba mẹ anh chứ.
Dạ Kỷ Thành tức giận đi lên phòng, đóng cửa cái rầm.
Bên dưới Lợi Uất Chi cũng nghe được.
" Đấy, con lại chọc giận ba." Cô vỗ vỗ thằng bé.
Không biết sao hai cha con nhà này như lửa với nước vậy, đụng nhau một tí lại đấu võ mồm.
Một nhỏ một lớn, thật đau đầu.
" Hì hì."
Dạ Kỷ Thừa mỉm cười, nhìn mẹ của mình.
Nụ cười ngây thơ này làm cô chịu thua rồi.
...
Tối.
Đã khuya, Lợi Uất Chi đã ngủ say, Dạ Kỷ Thành lại lén la lén lút, cầm chìa khóa đi đến phòng của con trai mình.
Anh nhẹ nhàng khóa trái cửa lại.
" Xem con phá kiểu gì?."
Nói xong, anh quay về phòng, bắt đầu công cuộc mình đã định sẵn trong đầu.
" Uất Chi...anh đến đây..." Dạ Kỷ Thành dở tính thú sói của mình lên.
Bấy lâu nay không được đụng vào cô bởi vì thằng nhóc nhà anh cứ phá xen ngang, hôm nay có cơ hội rồi.
Lợi Uất Chi đang ngủ bị anh sờ soạng mà tỉnh giấc, váy ngủ trên người cô anh cũng cởi ra lúc nào không hay.
" Á anh..."
" Thành...khuya lắm rồi..." Cô đẩy anh ra chống cự.
" Khuya rồi mới có hứng làm chứ." Dạ Kỷ Thành ghé đến tai cô bảo.
" Nhưng...Thừa Thừa..."
Đêm nào cũng bị phá, hôm nay có ngoại lệ sao?
" Yên tâm..."
" Hôm nay sói nhỏ không phá em được đâu."
Bởi vì trước khi đi ngủ, để đề phòng hơn, trong sữa của Dạ Kỷ Thừa có một chút thuốc bổ.
Cũng khiến thằng bé cũng ngủ rất ngon, không thể tỉnh giấc phá đám được đâu.
" Uất Chi, anh đói lắm rồi..."
" Anh...cần ăn..."