• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày nữa là đến ngày thi, Thịnh Hạ thu dọn hành lý đơn giản, chuẩn bị trở về ở chung cư.

Biệt thự của Nhậm Ngạn Đông cách trường thi hơn bốn mươi phút đi xe nếu giao thông thông thuận, còn mà ngày đó kẹt xe thì phải hơn một tiếng rưỡi mới đến nơi. Chung cư cô gần trường học, mặc dù là đi xe cũng chỉ hơn mười phút.

Hôm nay là thứ sáu, tập đoàn Viễn Đông tổ chức họp thường niên.

Viễn Đông họp thường niên bắt đầu từ đầu giờ chiều, Thịnh Hạ đoán chừng từ 10 giờ đến 11 giờ có thể kết thúc, cô không vội vã đi mà ở phòng khách xem TV, chờ Nhậm Ngạn Đông trở về.

Lần trước xem TV lúc Hạ nữ sĩ làm khách của talk show, hôm nay vô thức Thịnh Hạ chuyển sang kênh kinh tế tài chính, đang có tiết mục Hạ Mộc làm chủ trì.

Xem hai lần phát song Thịnh Hạ càng cảm thấy tiết mục này không tồi, lên mạng xem thêm các video phỏng vấn khác của Hạ Mộc.

Có một video tương đối ngắn nhưng cô cũng kiên nhẫn xem vì đều là liên quan đến tài chính, xem thêm một ít cũng được lợi.

Xem liên tục đến 9 giờ, đôi mắt Thịnh Hạ cũng có chút mệt, cô đang định rời khỏi gọi Nhậm Ngạn Đông mấy giờ có thể về nhà, kết quả bên dưới có một video dừng lại ở hình ảnh hấp dẫn cô.

Hình ảnh nhân vật đúng là Nhậm Ngạn Đông, cách đây là ba năm trước, trong một show phỏng vấn về tài chính đã được chỉnh thời lượng video ngắn đi. Phân đoạn này người phóng viên hỏi vấn đề riêng với Nhậm Ngạn Đông.

Thịnh Hạ click mở video, lọt vào trong tầm mắt hình ảnh đó là Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía dưới đài có người phóng viên đang cầm mic, video này là lúc đó đang phát sóng trực tiếp màn ảnh lại thấy được một bộ mặt khác biệt của anh.

Đại khái là trong hiểu biết của cô về Nhậm Ngạn Đông thì cô cảm giác đáy mắt anh có chứa chút cảm xúc kích động. Theo sát tiếp là hình ảnh trong video quay đến dưới đài.

Cô ngẩn ra, người xuất hiện trong màn ảnh là Hạ Mộc.

Nguyên lai trong show tài chính người chủ trì chuyển chủ đề cho Hạ Mộc cơ hội hỏi Nhậm Ngạn Đông, Hạ Mộc đứng lên, trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

Thịnh Hạ là một nữ nhân thế nhưng cô cảm thấy lúc này sắc đẹp của Hạ Mộc làm người ta hít thở không thông, Hạ Mộc ăn mặc áo sơmi màu trắng, ở bên hông cột lại thành một nơ, bên trong là một bộ lễ phục màu lam.

Cô biết lễ phục kia, là thuộc nhãn hiệu cao cấp, khả năng Hạ Mộc sợ bộ váy này quá cao sang, nên khoát thêm bên ngoài một áo sơmi để che bớt sự lộng lẫy của lễ phục.

Kế tiếp, Hạ Mộc bắt đầu đặt vấn đề với Nhậm Ngạn Đông, câu hỏi tương đối dài, Thịnh Hạ cũng chuyên chú nghe, trong lúc máy quay chuyển từ Hạ Mộc sang cận mặt Nhậm Ngạn Đông.

Hạ Mộc đặt câu hỏi chuyên nghiệp lại nghiêm túc, mà Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn Hạ Mộc, giống như nghe cũng thực chuyên chú.

Thịnh Hạ trong đầu đột nhiên liền xuất hiện câu nói trước của Hạ nữ sĩ trước đó vài ngày:

【 nếu cô có cùng nét xinh đẹp như Hạ Mộc nội hàm có năng lực, khẳng định nam nhân rất thích thưởng thức.】

Chỉ một nháy mắt, Thịnh Hạ tự cảm thấy thực vớ vẩn, lúc Hạ Mộc đưa câu hỏi rất bén nhọn, Nhậm Ngạn Đông nhìn Hạ Mộc không hề chớp mắt, anh có phải đã thích Hạ Mộc hay không?

Nghĩ đến vấn đề này, cô bị chính mình làm hoảng sợ.

Cảm giác gần giống như khi làm bài đến choáng váng, cô gõ gõ huyệt Thái Dương.

Rời khỏi video, Thịnh Hạ nhắn một tin cho Nhậm Ngạn Đông: 【 tam ca, anh mấy giờ trở về? 】

Nhậm Ngạn Đông: 【 còn sớm, họp thường niên sau khi kết thúc, anh còn có một họp video, em ngủ trước đi. 】

Thịnh Hạ: 【 uhm. 】

Cô đi sang thư phòng trên lầu tìm giấy phác hoạ, vẽ bức họa xong đặt tại tủ đầu giường, lấy hành lí xuống cùng tài xế đưa cô đi về chung cư.

Thời gian này trên đường đã không còn kẹt xe. Cuối tháng mười hai, trời khá lạnh, trên đường không náo nhiệt, ồn ào náo động như trước.

Thịnh Hạ vẫn luôn nhìn không ngừng cảnh đường phố lùi lại từ cửa sổ xe, ánh đèn mê ly, bóng cây trọng điệp.

Mẫn Du nhắn tin cho cô: 【 bảo bối, ngày mai thuận lợi nhe~】

Thịnh Hạ trả lời bằng mấy cái biểu tượng hôn môi.

Mẫn Du hỏi cô: 【 ngày mai tam ca nhà em có đưa em đi thi được không? Nếu là cậu ta bận, chị đi đón em. 】

Thịnh Hạ: 【 không biết, anh ấy hẳn là bận. Cũng không cần chị lại đây, em đều tự sắp xếp tốt. 】

Mẫn Du không nói chuyện tào lao cùng cô, 【 đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt. 】

Thịnh Hạ thế nhưng ma xui quỷ khiến hỏi một câu: 【 chị nghĩ thử với tính tình tam ca như vậy, có thể nhất kiến chung tình hay không, hoặc là đột nhiên động tâm, yêu khắc sâu một nữ nhân? 】

Mẫn Du xem xong tin nhắn bỗng trở nên ngốc đi, trong lòng như nhảy vài cái, cảm giác có gì đó sai sai.

Cô trực tiếp gọi điện thoại qua, giả vờ cười nói: "Em không phải nên nghiên cứu trọng điểm bài thi, như thế nào lại đi nghiên cứu tam ca nhà em?"

Thịnh Hạ: "Đều chuẩn bị thi kỹ rồi."

Đến nỗi vì cái gì đột nhiên nghiên cứu Nhậm Ngạn Đông, chắc là do gần đây cũng không bận biểu diễn, ngoài trừ lúc làm bài thi, thì thật nhàm chán, nhàm chán đến nghĩ linh tinh.

Cho nên không thể để cô quá nhàn rỗi, thi xong cô liền phải làm việc ngay.

Mẫn Du tiếp theo đề tài vừa rồi, "Tuy rằng chị từ nhỏ không thích Nhậm Ngạn Đông, cảm thấy cậu ta chẳng có chút thú vị, không xứng với em, nhưng nói một câu lương tâm thì Nhậm Ngạn Đông đối với em là yêu rất sâu đậm."

Thịnh Hạ cười, "Lời này em rất thích nghe."

Đề tài về Nhậm Ngạn Đông như trôi vào quên lãng, cô cũng không nghĩ lo được lo mất, lo sợ không đâu.

"Buổi tối cuối tuần này em có thời gian, chị có thể sắp xếp em cùng đạo diễn gặp mặt."

Mẫn Du thích nhất trạng thái phân định rõ công tự của Thịnh Hạ, tự tin, kiêu ngạo, mặc kệ ai, mặc kệ chuyện gì đều không làm cô mất tập trung, không có thời gian vì ai mà quá hao tâm tốn sức.

Cô hỏi: "Em xác định đêm đó không muốn cùng tam ca nhà em ăn bữa cơm thả lỏng một chút?"

Thịnh Hạ: "Không cần, anh ấy cũng bận."

Mẫn Du: "Ok, chị đây ngày mai liền sắp xếp như em muốn."

Cúp điện thoại, Thịnh Hạ click mở bản ghi nhớ, cô nhìn lại một lần kiến thức đã tự ghi chú cho dễ nhớ, tránh lẫn lộn.

Lúc này, cuộc họp thường niên tại tập đoàn Viễn Đông cũng gần kết thúc, cuối cùng là thời điểm rút thăm trúng thưởng.

Mỗi năm họp thường niên cuối cùng có một vòng rút thăm trúng thưởng, phần thưởng rất phong phú, có hình thức là bốc trứng màu.

Năm nay trứng màu đó là: Có thể cùng một vị quản lý cấp cao bất kỳ hát chung một ca khúc.

Nhóm quảng lý cấp cao của Viễn Đông có một phần ba đều tương đối tuổi trẻ, giá trị nhan sắc cũng không tồi.

Đêm nay giải thưởng lớn do một người may mắn bắt được trứng màu chính là nhân viên nữ phòng truyền thông.

Nhưng cô không hát bởi vì giọng hát không hay lắm, cô hỏi người chủ trì: "Tôi có thể yêu cầu đề ra một cái khác không?"

Đây là đúng là 'cái hố', người chủ trì tự nhiên sẽ không dễ dàng nhảy, anh không đáp ứng liền mà hỏi lại: "Cô có yêu cầu gì?"

Nếu là làm các vị quản lý thẹn thùng, anh tự nhiên sẽ không đồng ý.

Nữ công nhân viên chức cũng rất trực tiếp: "Có thể làm Nhậm tổng đơn độc hát cho chúng ta nghe một bài mở đầu không?"

Yêu cầu này không quá phận, tuy rằng Nhậm Ngạn Đông chưa bao giờ ca hát, cũng không tham gia ăn tết nên chưa có biểu diễn tiết mục gì trước đây, nhưng mọi người sớm đã có nghe đồn giọng ca của Nhậm Ngạn Đông khá dễ nghe,

Nhậm Ngạn Đông ngồi cùng một nhóm các quản lý cũng đang trêu ghẹo anh, khó được mọi người ồn ào làm anh ca hát.

Nhậm Ngạn Đông liền không mất hứng, đứng dậy đi sang bên sân khấu kia.

Vì để thỏa mãn những tiểu hoa si ngồi ở hàng ghế sau, nhân viên công tác của họp thường niên mở sáng đèn led hai bên sân khấu như màng khởi động, trên sân khấu nhất cử nhất động của Ngạn Đông đều được chú ý.

Nhậm Ngạn Đông cầm di động đi lên, cùng người chủ trì nói không nhớ được ca từ, yêu cầu mở kèm với di động để xem lời ca. Anh giải khóa màn hình bằng vân tay, bỗng nhiên dưới đài truyền đến một tiếng ' oa ' không thể tưởng tượng

Nhậm Ngạn Đông không biết tình huống như thế nào, càng không biết làm sao mà hai bên màn hình đều chiếu hình ảnh của màn hình di động của anh.

Người chủ trì vốn muốn hỏi Nhậm Ngạn Đông muốn ca bài gì để chuẩn bị nhạc đệm cho anh, ngẩng đầu nhìn lên liền đến thấy hình ảnh một vị mỹ nữ. Nhân viên công tác ý thức được có chút sai sai, lập tức tắt màn chiếu.

Bởi vì vừa rồi Nhậm Ngạn Đông là đưa lưng về phía dưới đài cùng người chủ trì nói chuyện mà camera cũng vừa hiện ra màn ảnh từ di động của anh. Không nghĩ tới chính là... đồng bộ truyền tới hình ảnh trên hai màn chiếu lớn, căn bản là không kịp rút về.

Chờ nhân viên công tác phản ứng tắt đi thì dưới đài rất nhiều người đã nhìn thấy hết.

Nhậm Ngạn Đông hỏi người chủ trì: "Đều làm sao vậy?"

Người chủ trì biết giấu cũng giấu không được, "Nhậm tổng, vừa rồi nhân viên có sai sót để lộ hình ảnh trong di động của ngài phóng ra hai màn chiếu lớn."

Hình ảnh phóng đại này khiến nhiều người đều nhận biết hình ảnh mỹ nữ này là ai.

Dưới đài các nữ nhân viên khe khẽ nói nhỏ thì ra Nhậm tổng cũng là fan của Thịnh Hạ.

Hình ảnh này đã được đăng vài ngày trước lúc mà Thịnh Hạ lọt vào danh sách ảnh chụp hot search, sau mất đi thông tin, tìm không thấy chính là Nhậm tổng đã sớm bảo tồn.

Nhậm Ngạn Đông thật ra cảm thấy không sao cả, xem thì cũng xem rồi, cũng không phải cái gì quá bí mật.

Anh hỏi mượn microphone từ người chủ trì, hỏi dưới đài: "Là muốn nghe tôi ca, hay là muốn biết tôi và người trong ảnh chụp quan hệ gì?"

Dưới đài cơ hồ trăm miệng một lời, "Đều muốn cả hai!"

Nhậm Ngạn Đông nói từ trước đến nay ngắn gọn, chỉ nói bốn chữ: "là bạn gái tôi."

Phía dưới sôi trào lên.

Tiếp theo, anh vẫn là hát một bài hát.

Họp thường niên kết thúc, Nhậm Ngạn Đông không cùng các quản lý khác nói chuyện mà rời đi ngay, trở về công ty họp tiếp một cái họp video khác, kết thúc họp này đã là 1 giờ sáng.

Hướng thư ký vẫn chưa về, đưa tới cho anh tư liệu phải xem để tham gia diễn đàn tài chính ngày mai.

Nhậm Ngạn Đông: "Mấy giờ bắt đầu?"

Hướng thư ký: "9 giờ, tôi cùng tài xế 7 giờ đón ngài."

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, nhắc cô về nhà trước. Anh không vội vã rời đi, dựa vào bàn châm một điếu thuốc. Mấy ngày nay Thịnh Hạ mỗi ngày vội vàng làm bài thi, hết thảy đều khôi phục trạng thái bình tĩnh, cũng không có ai quấy rầy đến cô, anh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Thời điểm hai giờ sáng Nhậm Ngạn Đông mới về đến nhà.

Lầu trên lầu dưới đèn đều sáng, phòng ngủ đèn cũng sáng, cửa phòng ngủ môn rộng mở, ánh đèn rọi cả đường đi lên.

Anh nhíu mày, đã trễ thế này, ngày mai thi mà cô còn chưa ngủ?

Tới cửa phòng ngủ rồi mới phát hiện trên giường trống không.

"Thịnh Hạ?"

Anh cho rằng cô ở đang tắm.

Kết quả không có ai đáp lại.

"Thịnh Hạ?"

Anh bước đi đến cửa phòng tắm, đẩy cửa bên trong cũng không ai.

"Thịnh Hạ!"

Nhậm Ngạn Đông nhanh sang phòng quần áo, vừa đi ngang qua mép giường, liếc tới trên tủ đầu giường một tờ giấy vài nét họa, anh bước nhanh đến xem.

Một bức họa thật tinh xảo, vẽ ba chỗ là biệt thự, chung cư và trường học.

Từ biệt thự đến trường học có hình ảnh con đường này rất xa thiệt xa, trên đường đổ đầy xe, trong đó một chiếc xe thể thao màu đỏ rất giống xe của Thịnh Hạ, hình vẻ mỹ nữ có chút nhíu mày, bộ dáng đang rất nôn nóng, sốt ruột. Một hình vẽ khác từ chung cư đến trường học con đường này rất gần, cũng có một mỹ nữ giống như cô đang cầm trong tay túi văn kiện khảo thí, trên mặt phảng phất trạng thái nhàn nhã tự đắc, đi tới trường học.

Hình vẽ lầu Chung cư còn có một nhà có đặc tả biển số nhà '2022'

Phòng ngủ trên giường có một vị mỹ nữ đang nằm ngủ thật sâu.

Còn có lời tự thuật kèm theo hình: Tam ca, ngủ ngon, gặp lại sau.

Nhậm Ngạn Đông như hiểu rõ là cô vì tiết kiệm thời gian buổi sáng để bảo đảm không đến muộn mà đi sang chung cư bên kia ở tạm hai ngày.

Rõ ràng một câu nói nhanh thôi là có thể giải thích rõ ràng vậy mà cô một hai phải phí nhiều tinh lực họa một bức tranh vẽ.

Nhậm Ngạn Đông cầm lấy bức họa này nhìn thêm một lần thật kỹ thì thất có vẽ thêm bể bơi biệt thự.

Vừa rồi không chú ý lắm nhưng hiện tại mới phát hiện là hình vẽ bên trong còn có một người đang bơi lội, mặc quần bơi giống như của anh.....

Bất đắc dĩ vài giây sau, anh đột nhiên bật cười.

Cô đây là có bao nhiêu nhàn rỗi a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK