Lão Vạn pha cho Nhậm Ngạn Đông ly trà thật thơm. Về tranh chữ kia, ông cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, khả năng là do lão hồ đồ không nhanh tay che dấu đi.
Anh dùng cái kẹp đem chén trà sang cho Nhậm Ngạn Đông, "Này trà khổ, thích hợp với cậu."
Nhậm Ngạn Đông đặt chìa khóa xe trên bàn trà, không ngồi xuống mà dời bước đến trước khu trưng bày tranh, "bức tranh chữa kia đâu?"
Lão Vạn: "Xé, vứt rác rồi."
Thùng rác ở trước bàn trà, Nhậm Ngạn Đông bước qua xem tranh vẫn còn tốt, thùng rác không bị ướt nước trà, chỉ có những mảnh giấy Tuyên Thành bị xé, anh nhặt lên.
Lão Vạn không hiểu làm sao, "cậu muốn làm gì vậy?"
Nhậm Ngạn Đông đem các miếng giấy Tuyên Thành đã bị nhăn nheo, tận lực đè cho bằng phẳng, chắc là lão Vạn lúc ấy cũng xé mạnh tay lắm nên anh dùng lực mạnh xoa các mảnh giấy bị nhàu.
Lão Vạn: "Hỏi cậu đó!"
Nhậm Ngạn Đông lúc này mới lên tiếng: "Bức tranh này là tôi viết cho Thịnh Hạ so với bức kia căn bản là không giống nhau." Anh nói thêm: "Dù ông có đem bức phúc tự này đập nát thì chuyện Thịnh Hạ cũng sẽ không dễ dàng xí xóa được."
Lão Vạn nhăm nhi từng ngụm trà, nhìn chằm chằm vào anh, "Cậu tính chuẩn bị cầm bức tranh chữ này đi tạ tội à?"
Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "Tạ tội gì?"
Lão Vạn nói như nghẹn, "cậu nói đi?"
Nhậm Ngạn Đông đem băng dán giấy khôi phục lại bức tranh chữ còn có ý muốn nhờ lão Vạn qua hỗ trợ, anh trả lời tiếp câu hỏi, "Cô ấy có tha thứ cho tôi hay không hiện tại là thứ yếu. Việc quan trọng là tôi phải đem cây châm đang nằm trong lòng cô ấy mà rút ra."
Lão Vạn nhìn anh, "Tôi nói cho cậu nghe, lần này chia tay đối với cậu mà nói không phải là chuyện xấu còn không thì khi hai người kết hôn rồi có thể sớm hay muộn cũng phải ly hôn vì hai vợ chồng kiêng kị nhất chính là nói dối, đặc biệt là lại giấu diếm mối quan hệ tình cảm trong quá khứ thì dù trong lòng cậu ngay thẳng cũng sẽ khó giải thích rõ ràng lúc bị phát hiện."
Nhậm Ngạn Đông đáp bằng thanh âm 'uhm ', đem bức phúc tự kia dán thật cẩn thận.
Lão Vạn chiều nay cũng không còn tâm trạng xử lý công việc. Đến bây giờ cơm chiều cũng chưa ăn nên vừa rồi lão bà gọi điện thoại mời cả Nhậm Ngạn Đông ăn tối nếu như anh không bận.
"Đi thôi, đêm nay về nhà tôi ăn cơm, chị dâu cậu làm cơm mời cả cậu cùng ăn."
Trước đây vì muốn chờ Thịnh Hạ thi xong thì anh dự định cùng cô đến nhà thăm vợ chồng lão Vạn. Sau khi Thịnh Hạ đi về thôn nhỏ, rồi sang thời điểm cuối năm, lời mời này liền cũng gác lại sau.
Nào biết sự tình lại phát triển thành tình cảnh như hôm nay.
Nhậm Ngạn Đông chần chờ một lát, sau đó vẫn quyết định về nhà cùng lão Vạn trước.
Vợ Lão Vạn hôm nay tự mình xuống bếp làm mấy món cơm tại nhà, đồ ăn làm đã gần xong vừa lúc lão Vạn cùng Nhậm Ngạn Đông đã về. Cô đang ở phòng bếp, nghe được bên ngoài phòng khách có âm thanh nói chuyện, bà lau tay đi ra ngoài.
Nhậm Ngạn Đông chào hỏi: "chào dì."
Vợ Lão Vạn: "......" Lập tức cũng chưa phản ứng.
Lão Vạn cười, "Vậy sao cậu không kêu tôi là chú"
Bởi vì Thịnh Hạ vẫn luôn xưng hô hai vợ chồng là chú và dì, Nhậm Ngạn Đông hiện tại đang tự hạ thân phận xuống.
Kỳ thật so về tuổi tác thì Nhậm Ngạn Đông nên xưng hô với ông là chú, con của lão Vạn đều tốt nghiệp đại học, chẳng qua lúc trước quen với Nhậm Ngạn Đông là bởi vì cùng sở thích tranh thư pháp nên cũng không cần phân biệt bối phận cách trong xưng hô.
Vợ Lão Vạn cười: "cháu à nhanh vào ngồi đi." Cô quay lại phòng bếp nấu tiếp.
Nhậm Ngạn Đông không phải lần đầu tiên đến nhà lão Vạn, không khách khí người ngoài, sau khi anh rửa tay sạch thì đi giúp đỡ vợ lão Vạn bưng đồ ăn lên bàn.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, vợ lão Vạn chiều nay mới biết được Nhậm Ngạn Đông chia tay Thịnh Hạ, bà cũng không biết chuyện bức tranh chữ vì lão Vạn cũng là không thích buôn chuyện.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông chính mình lái xe lại đây, lão Vạn không cho anh uống rượu, chỉ mời trà, vợ lão Vạn dùng chén rượu chạm vào chén trà của anh, "người không có bí mật thì mới thật nhẹ lòng, bắt đầu lại từ đầu thì không có gì không tốt."
Nhậm Ngạn Đông: "Cảm ơn."
Đúng là với anh, xác thật không có gì không tốt.
Nói dối sẽ làm hư mòn nhân tâm mà thêm mất đi khả năng phán đoán.
Cho nên nhiều năm qua anh không có gì gọi là bí mật cá nhân, cũng lười đi nói dối.
Chỉ có vì Thịnh Hạ mà làm anh nói dối một lần tiếp theo một lần khác.
Thịnh Hạ về thôn nhỏ làm anh thấy chột dạ vì thế anh đã không kịp thời cảm giác được tâm tình khác thường của cô. Việc nói dối này khiến anh càng tự trách chính mình đã làm cô khổ sở suốt những ngày Tết Âm Lịch tuy nhiên anh không hề phát hiện.
Vợ lão Vạn nhấp một ngụm rượu trắng, "Đứa nhỏ Thịnh Hạ này tôi biết nếu cô bé đi rồi thì sẽ không quay đầu lại, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất chính là đuổi theo và chờ, dỗ dành cho đến khi nào cô bé nguyện ý liếc mắt một cái thì cậu từ từ mới có cơ hội thăm dò tâm tình."
Nói xong bà lại lần nữa cùng Nhậm Ngạn Đông chạm cốc, "Còn nhạc phụ tương lai cùng nhạc mẫu, bọn họ chưa chắc dễ gì thông qua."
Dù trước đây mâu thuẫn gì thì cả giáo sư Hạ và lão Thịnh xem Thịnh Hạ như công chúa, dồn tất cả tình cảm, vật chất. Vì Thịnh Hạ mà bọn họ vẫn luôn độc thân,
Giáo sư Hạ mặc dù có yêu cầu nghiêm khắc đối với con mình nhưng khi cần bà vẫn là cực kỳ bênh vực.
Đổi thành nhà khác, nếu là con gái mình cùng Nhậm Ngạn Đông bên nhau, khẳng định là dặn dò: phải hiểu chuyện, lý trí, không được tranh cãi mâu thuẫn, phải lưu tâm đến quan hệ với trưởng bối của Nhậm Ngạn Đông dù là anh không tồi, sinh hoạt cá nhân chuẩn chu, năng lực tài giỏi, sẽ không cho phép chia tay.
Thế nhưng với giáo sư Hạ thì lại thành yêu cầu cô: Nếu là chia tay, đừng quá tàn nhẫn...
Trong mắt của giáo sư Hạ, mặc kệ là ai, không thể cho con gái bà chịu ủy khuất dù là Nhậm Ngạn Đông chăng nữa. Khi chia tay, bọn họ phải chừa chút mặt mũi cho trưởng bối hai nhà.
Vợ lão Vạn nói với Nhậm Ngạn Đông, "Muốn theo đuổi Thịnh Hạ, gánh thì nặng mà đường thì xa."
Cô nhắc nhở Nhậm Ngạn Đông, "Con cũng đừng ngớ ngẩn, phải suy nghĩ cho cô bé có thời gian nguôi giận, hiện tại mọi người đều biết nó chủ động chia tay thì nói không chừng ngày mai có người khác liền bắt đầu theo đuổi."
Lão Vạn tiếp nhận lời nói, "Cậu ta cũng không ngốc lắm, biết sẽ có không ít người thích Thịnh Hạ, bằng không cậu cũng sẽ không nhanh chóng mà xóa hot search?"
Nhậm Ngạn Đông nhìn thoáng qua lão Vạn, yên lặng dùng bữa.
Vợ Lão Vạn không rõ nguyên do: "Cái gì hot search?" Cô cũng chỉ là ngẫu nhiên đôi lúc xem Weibo, không biết Thịnh Hạ ngày trước hay xuất hiện trên hot search, còn nhanh chóng bị xóa.
Lão Vạn: "Thịnh Hạ từ lúc bắt đầu diễn tấu đàn, sẽ thỉnh thoảng trở thành đề tài cho hot search, nhưng tất cả đều bị anh triệt tức khắc."
Vợ Lão Vạn hiểu rõ, cười cười, hôm nay thấy anh bị đá đến thảm thương nên cũng không trêu chọc anh.
Cô hỏi Nhậm Ngạn Đông, "Con cùng Thịnh Hạ ngoại trừ việc nói dối này, còn có mâu thuẫn nào khác không?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Trước đó con cho rằng khá tốt." Nhưng hiện tại xem ra anh cũng phát hiện giữa bọn họ còn nhiều vấn đề.
Vợ Lão Vạn: "Nói nhiều lời ngon tiếng ngọt thì nữ nhân dù là lớn hay nhỏ đều thích được người mình yêu nói lời âu yếm, cảm thấy đây là chút vui thú, chút lãng mạn."
Bà nói rồi, dùng chân ở dưới bàn đá nhẹ sang lão Vạn, ánh mắt ý bảo chính là cũng đang nói cho ông nghe.
Lão Vạn ho khan hai tiếng, cầm lấy chén rượu cạn với vợ.
Nhậm Ngạn Đông đang ăn cơm trong tâm trạng thất thần, không chú ý động tác nhỏ của hai người bọn họ.
Ăn cơm xong đã là 9 giờ, Nhậm Ngạn Đông không ở lâu, cáo từ rời đi.
Lăn lộn đến rạng sáng 1 giờ, Nhậm Ngạn Đông mới trở lại biệt thự, trong nhà không khí thì lạnh lẽo.
Đêm nay cũng có không ít việc, anh lại cảm giác bản thân không có tâm trạng xử lý đến. Anh đi tắm xong, vào phòng ngủ, ngồi trên sô pha một lát.
Đối diện sô pha chính là bàn trang điểm, trước kia mỗi đêm Thịnh Hạ ngồi ở chỗ đó vừa đắp mặt nạ vừa xem tạp chí, anh ở bên này xử lý công việc, ngẩng đầu là có thể nhìn ngắm cô.
Hiện tại tất cả đều là trống không.
Vợ chồng lão Vạn chở anh về biệt thự. Lúc trong xe bà nói với anh :nếu thật sự không được thì anh càng phải mặt dày lì lợm la liếm.
Nhưng vợ lão Vạn cũng không biết rằng Thịnh Hạ phiền nhất chính là đàn ông mặt dày.
Ngồi một lát, Nhậm Ngạn Đông nhắn tin cho Thịnh Hạ : 【 thứ sáu tuần này, anh muốn đi ăn cơm với em. Anh không phải mong em tha thứ mà là muốn chúng ta cùng nhau đối mặt giải quyết vấn đề. Sự việc cũng có thể là do chúng ta mâu thuẫn trong cách nhìn nhận dẫn đến tình cảnh như bây giờ. 】
Thịnh Hạ: 【 không cần thiết. 】
Nhậm Ngạn Đông vẫn giữ khẩu khí : 【 Thịnh Hạ, chính em cũng từng nói, nếu ngày nào đó chúng ta cãi nhau, anh phải đến chung cư đón em về, em hiện tại đổi mật mã và vân tay vậy lần sau nếu anh gõ cửa, em có thể đừng báo an ninh được không? 】
Đêm nay anh đã đi tìm cô thế nhưng cô lại báo anh ninh...
Anh nhắn tin sau Wechat thì kết quả Gửi đi thất bại ( cô đã block chat với anh).
Nhậm Ngạn Đông không dám gọi điện thoại, sợ cô đem số điện thoại của anh kéo vào sổ đen nên chỉ nhắn tin bằng số di động, 【 anh hiện tại nói gì em đều sẽ cảm thấy là ngụy biện, nhưng trước nay anh đều không hề từ chối yêu cầu nào của em. 】
Thịnh Hạ đang đắp mặt nạ mắt để đôi mắt bớt sưng đau.
"cốc , cốc", tiếng đập cửa vang lên.
Thịnh Hạ tắt điện thoại, "Vào đi, cửa không có khóa."
Là Mẫn Du, đêm nay Mẫn Du ở đây vờ như là lười về nhà nhưng cô biết do Mẫn Du sợ cô một mình khó chịu nên đặc biệt ở lại bồi cô.
Cô hướng mắt nhìn sang Thịnh Hạ, Thịnh Hạ vẫn luôn đang đọc tạp chí nhưng từ chiều đến 10 giờ tối trang báo vẫn không thấy lật sang.
Vừa chia tay thì tuyên bố độc thân trên Weibo nhưng dù sau cái loại đau này không phải dễ nhanh tan theo mây khói được, phải cho nó có thời gian
Tựa như lúc cô đã chia tay đến nay đã là một năm rưỡi. Nhiều khi nửa đêm cô nhớ đến nỗi đau đó mà giấc ngủ cũng không yên.
Có khi nằm mơ về chuyện trước kia, khi tỉnh lại là một cảm giác trống không, đau trong nội tâm.
"Đêm nay chị ngủ vối em nhe."
Thịnh Hạ: "nếu chị không sợ em phiền thì cứ ở đây."
Cô đêm nay chắc hẳn là ngủ không được, nên sẽ không ngừng xoay người lăn lộn.
Mẫn Du ngồi xếp bằng trên giường, thói xấu khi ngủ cũng chẳng khác Thịnh Hạ là bao.
Một năm rưỡi trước đây lúc cô bị thất tình, trạng thái so với Thịnh Hạ kém hơn nhiều, khi đó Thịnh Hạ vẫn luôn bồi cô.
"Cuối tuần không có việc bận thì chị cũng muốn nghỉ ngơi một chút, thứ sáu mới có tiệc xã giao."
Thịnh Hạ: "tiệc gì vậy?"
Mẫn Du: "Cũng không tính là tiệc gì chỉ là Chu Minh Khiêm nói muốn em giao lưu với ảnh đế sẽ diễn với em, tối thứ sáu vừa khớp không bận nên hẹn cùng nhau ăn cơm tiện thể làm quen trước."
Thịnh Hạ đến nay vẫn chưa biết tên ảnh đế là ai, "Em có quen người đó không?"
Mẫn Du chỉ cười không nói, "Đến lúc đó em chẳng phải sẽ biết?"
Thịnh Hạ cũng không hỏi nữa, hiện tại cô không có tâm tình bát quái, cô hỏi thêm: "Bữa tiệc còn có ai?"
Mẫn Du lắc đầu, cô cũng không biết, là do Chu Minh Khiêm an bài.