Nghe hai nữ sinh bên cạnh thảo luận các loại bát quái, Tưởng Mỹ Tiệp một bụng tức giận.
Vì sao không có ai thảo luận việc Phùng Tiếu chuyển vào nhất ban là có nội tình đen tối? Vì cái gì không có ai đi cười nhạo Phùng Tiếu, xa lánh cô?
Cô ta thử nhắc tới: “Lúc trước có bài viết nói Phùng Tiếu là học tra, cậu ta chuyển trường đi vào nhất ban chỉ là muốn lì lợm la liếm Thương Giác, các cậu tin chuyện này không?”
“Tớ vốn dĩ tin, nhưng nhìn thái độ của Thương học bá, tớ lại không tin.”
“Đúng vậy, tớ càng muốn biết vì sao lúc ấy Thương Giác lại nắm tay Phùng Tiếu, bọn họ có phải là đang ở bên nhau không a?”
“Bạn tớ bên nhất ban có nói cho tớ biết này, bọn họ không giống là đang yêu nhau.”
“Thật hâm mộ học sinh nhất ban, có thể cả ngày đều nhìn thấy thịnh thế mỹ nhan của Thương Giác.”
Đề tài dần dần đi xa, Tưởng Mỹ Tiệp vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng lại tức muốn hộc máu.
Tưởng Mỹ Tiệp rời khỏi phòng học, trực tiếp đi tìm Lâm Hiểu Đồng, muốn ám chỉ cô ta đi đối phó Phùng Tiếu.
Nhưng mà Lâm Hiểu Đồng trước đây luôn vì cô ta anh dũng đấu tranh, lần này cư nhiên lại lùi bước, bất kể cô ta ám chỉ như thế nào, Lâm Hiểu Đồng đều là bộ dáng nghe không hiểu.
Càng kỳ quái chính là, lúc cô ta nhắc tới tên Phùng Tiếu, Lâm Hiểu Đồng lại hơi hơi phát run?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, tớ đi trước.” Tưởng Mỹ Tiệp tỏ vẻ mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Mỹ Tiệp, cậu không nên tới gần Phùng Tiếu, ngàn vạn không nên tới gần cậu ta.” Lâm Hiểu Đồng khẩn trương lặp lại sau lưng cô ta.
Tưởng Mỹ Tiệp quay đầu lại, thật sâu nhìn Lâm Hiểu Đồng một cái.
Tưởng Mỹ Tiệp bụng đầy tâm sự, chờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đang đứng ở bên ngoài nhất ban.
Cô ta nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Phùng Tiếu đang cầm vở quấy rầy Thương Giác, Thương Giác đại khái là bị cô làm phiền, đầu cũng không quay lại cầm lấy quyển vở, Phùng Tiếu không biết nói gì đó, Thương Giác liền xoay người trừng mắt với cô một cái, Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc ở bên cạnh cười thầm.
Phùng Tiếu!
Cảm giác có người đang nhìn mình, Phùng Tiếu quay qua, liền nhìn thấy Tưởng Mỹ Tiệp đang gắt gao nhìn cô chằm chằm, hai mắt giống như muốn tóe ra lửa.
Phùng Tiếu nhướng mày, đứng lên đi ra ngoài.
“Định đi đâu?” Thương Giác kiểm tra đáp án Phùng Tiếu viết, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Cùng người khác giao lưu tình cảm.”
Giao lưu tình cảm?
Thương Giác chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc không rõ.
Phùng Tiếu nâng cằm hất hất về phía cửa sổ: “Đó.”
Nhìn thấy là Tưởng Mỹ Tiệp, Thương Giác không thể hiểu được, nhưng mà anh cũng không hỏi: “Trong 15 phút phải trở về, ngủ trưa 45 phút, một giờ sau phải làm mấy đề khoa học tự nhiên.”
“Tuân mệnh ba ba.”
Thương Giác: “……”
Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc muốn cười, lại sợ chọc giận Thương Giác, chỉ có thể mặt đối mặt che miệng, nghẹn đến khóe mắt cũng phiếm nước.
Tưởng Mỹ Tiệp thẳng tắp đứng ở tại chỗ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, bộ dáng như lâm đại địch.
Phùng Tiếu cảm thấy có chút buồn cười: “Tìm tôi làm gì?”
“Tôi nghe nói có người ở trên mạng đăng bài về cậu.”
“Nga, còn không phải là cô đăng sao?” Phùng Tiếu không chút để ý hỏi.
Tưởng Mỹ Tiệp sắc mặt đại biến, cô ta lui về sau một bước, rất muốn hỏi Phùng Tiếu làm sao lại biết, nhưng kịp thời phản ứng lại, toàn bộ quá trình việc này cô ta đều để người mình tín nhiệm làm, căn bản không có khả năng tiết lộ đi ra ngoài, cô ta không cần hoảng.
“Cô đang nói linh tinh gì chứ?” Tưởng Mỹ Tiệp miễn cưỡng cười nói.
“Đừng chống chế.”
“Cô đừng có tùy tiện vu khống người khác.”
“Dám làm liền dám nhận biết không? Dù sao tôi cũng không thể bắt cô làm việc gì, cô sợ cái gì?”
Đúng vậy, bài viết cô ta sai người khác đăng cũng không phải là giả, toàn bộ đều là sự thật, cô ta việc gì phải sợ?
Ánh mắt Tưởng Mỹ Tiệp không tự chủ được nhìn vào trong phòng học, dừng ở trên người nam sinh đang cúi đầu kia. Thiếu niên mười mấy tuổi sống lưng thẳng tắp, lúc viết chữ ngón tay thon dài hữu lực, sườn mũi cao thẳng, sườn mặt hình thành độ cung hoàn mỹ, là bộ dáng cô ta đã nhìn vô số lần.
Cô ta rất ít khi nhìn chính mặt anh, mỗi lần nhìn đến đều là sườn mặt hoặc bóng dáng, cô ta trước nay đều nhìn không chán, còn càng nhìn càng không thỏa mãn. Cô ta muốn nhìn đến chính mặt anh, cô ta còn muốn có thể quang minh chính đại nhìn, càng muốn cho anh cũng nhìn chính mình……
Cô ta không muốn lưu lại bất cứ vết nhơ nào trong lòng anh, cho nên cô ta không thể thừa nhận.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì, không phải tôi.”
Phùng Tiếu cười nhạo một tiếng, xoay người muốn đi: “Đến thừa nhận cung không dám, là tôi quá xem trọng cậu.”
“Cô không lo lắng khảo thí vào hai tuần sau?” Tưởng Mỹ Tiệp hỏi, “Hiện tại là Thương Giác tạm thời bảo vệ cô, nhưng chờ tới lúc có thành tích lần khảo thí sắp tới, người khác sẽ biết bài viết đều là sự thật, cô cho rằng cô có thể tiếp tục ngốc tại nhất ban sao?”
Phùng Tiếu đi đến trước mặt cô ta, ở bên tai nhỏ giọng nói: “Cậu cứ tiếp tục mơ mộng hão huyền đi, nói cho cậu sự chút sự thật nga, chuyện cậu muốn thấy đều sẽ không xảy ra. Hơn nữa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thương Giác ca ca đều sẽ che chở tôi.”
Cô đứng thẳng thân mình, chớp chớp mắt: “Có phải thực ghen ghét hay không a?”
Tưởng Mỹ Tiệp rất muốn nói không, nhưng cô ta nói không nên lời.
“Cậu ghen ghét cũng vô dụng, ai bảo cậu không đẹp bằng tôi, Thương Giác ca ca liền thích tôi như vậy a.” Phùng Tiếu lấy ra một cái gương, cố ý tự luyến đối diện gương mà hối tiếc.
Cô vừa vặn đứng trước cửa sổ, vì thế ngước mắt liền nhìn thấy Thương Giác mặt vô biểu tình nhìn mình, đuôi lông mày hơi động, rõ ràng là nghe được cô nói hươu nói vượn.
Cô thu hồi gương, ghé vào bên cửa sổ, vô tội cùng Thương Giác đối diện.
Hai người cách nhau không đến nửa thước, cô lại đứng bên cửa cổ, cũng đủ để Thương Giác thấy rõ ràng từng lỗ chân lông trên mặt cô, thấy rõ trong đôi mắt lung linh rực rỡ kia, bên trong tràn đầy hình ảnh của anh. Anh biết, lúc này trong mắt mình cũng đang ngập tràn bóng dáng cô.
Bởi vì người anh nhìn lúc này, cũng chỉ có một mình cô.
“Hình ảnh của em trong mắt anh thật là đẹp a.” Phùng Tiếu tự luyến nói.
Thương Giác quay đầu, tay phải kéo rèm, ngăn chặn tầm mắt nóng rực của cô
Tưởng Mỹ Tiệp tức đến cả người run rẩy: “Cô không biết xấu hổ!”
Phùng Tiếu quay đầu, làm bộ kinh ngạc hỏi: “Di? Cậu còn chưa đi a?”
Đem Tưởng Mỹ Tiệp chọc tới tức giận bỏ đi, Phùng Tiếu ngáp một cái, nên ngủ trưa rồi.
Người trong phòng học cơ bản đều đang ngủ trưa, chỉ có Thương Giác còn thần thái sáng láng đọc sách, giống như không biết mệt mỏi.
Phùng Tiếu kéo rèm, vỗ vỗ bả vai anh, mang theo ý cười nhẹ giọng nói: “Thương Giác ca ca, em muốn ngủ, muốn cùng nhau ngủ không?”
Thương Giác đem tay cô cầm ra, không phản ứng cô.
Vài phút sau, người phía sau đã hô hấp nhẹ nhàng bình ổn, anh mới xoay người.
Cô nghiêng mặt ghé vào gối đầu hình chữ U, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, tóc mai nhẹ nhàng đong đưa trong gió, lông mi run run lên, đẹp giống như một bức tranh.
Anh hừ cười, thời điểm cô ngủ cũng tương đối đáng yêu, còn những lúc khác……
Trên hành lang có mấy nam sinh đang đứng bên ngoài cửa sổ, Thương Giác nhìn qua, liền thấy bọn họ hoang mang rối loạn quay đầu, có người còn cầm di động giống như đang chụp ảnh.
Thương Giác bình tĩnh nhìn bọn họ, thật lâu sau mới vươn tay phải, nhẹ giọng nói: “Di động.”
Mấy người ngoài cửa sổ bị anh nhìn tới phát hoảng, người cầm di động run rẩy do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt nặng nề của Thương Giác, đưa điện thoại qua.
Mấy nam sinh khác chụp bả vai cậu, nhỏ giọng chất vấn: “Sao cậu lại đưa điện thoại ra?”
Chủ nhân di động trong lòng còn sợ hãi trả lời: “Tớ cũng không muốn, nhưng tớ sợ.” Giác quan thứ sáu dường như cho cậu biết “Nếu không giao ra liền sẽ xuất hiện sự tình đáng sợ”, làm cho cậu căn bản không dám phản kháng.
Thương Giác mở album, mấy ảnh chụp mới nhất đều là khuôn mặt ngủ say của Phùng Tiếu, dưới ánh mắt của anh, mấy bức ảnh này không hề có chút kỹ xảo nào, kỹ thuật chụp ảnh nát đến mức khiến người ta giận sôi, hừ.
Vì thế anh liền không chút lưu tình xóa bỏ.
Chủ nhân của điện thoại đứng ngoài cửa sổ rên rỉ thút thít khóc, lại không dám phản đối, đành phải trơ mắt nhìn ảnh chụp đại mỹ nữ mình vất vả lắm mới chụp được bị xóa mất, trong lòng giống như chảy máu a.
Thương Giác ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, cố tình ở trước mặt bọn họ kéo rèm lại, hoàn toàn ngăn chặn khả năng nhìn lén Phùng Tiếu.
Làm xong hết thảy, anh cũng không có tâm tư làm bài, liền khép sáchh lại, cũng ghé vào trên bàn, an tĩnh nhắm mắt.
Vậy cùng nhau ngủ đi.