Cư nhiên lại trùng hợp như vậy, không trước không sau, cố tình là 50.
Tưởng Mỹ Tiệp khảo thí cuối kỳ vừa rồi phát huy không tốt lấy được vị trí 50, lần này lại là 51, vừa vặn bị cô đè xuống.
Phùng Tiếu cảm thấy, Tưởng Mỹ Tiệp phỏng chừng muốn điên rồi.
Từ Thi Hàm hưng phấn ôm chặt lấy Phùng Tiếu, lần trước lấy được vị trí thứ 2 cô cũng không cao hứng lắm, nhưng nhìn thấy tên Phùng Tiếu xuất hiện ở trang đầu, Từ Thi Hàm lại cao hứng cực kỳ.
“Tiếu Tiếu, cậu thật sự quá lợi hại!”
Phương Mặc cẩn thận xác nhận vài lần, mới tin tưởng Phùng Tiếu thật sự đứng thứ 50, cậu có chút không biết nên nói cái gì, đành phải hướng Phùng Tiếu giơ ngón tay cái.
Làm bạn cùng bàn của Phùng Tiếu, cũng là một trong số ít người biết tình huống thực tế của cô, Phương Mặc thật sự cảm thấy rất bội phục. Lúc trước Thương Giác hướng Phùng Tiếu đặt ra vị trí 100, Phương Mặc vốn tưởng rằng ý tưởng của Thương Giác đã đủ kỳ lạ, không nghĩ tới hiện thực lại càng ly kỳ.
Bảng thành tích trước sau vây kín người, chuông vào học vang cũng không có người phản ứng.
Chủ nhiệm giáo dục lại đây đuổi người: “Mau trở về phòng học, còn lang thang bên ngoài đừng trách thầy ghi tội.”
Nhìn đến Thương Giác đứng ở trong đám người, chủ nhiệm giáo dục lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: “Thương đồng học, trở về đi học đi?”
Thương Giác nhẹ nhàng gật đầu: “Gặp lại thầy sau.”
Phùng Tiếu liền đi theo đám người hướng về khu dạy học, Thương Giác vẫn luôn ở gần cô, Phùng Tiếu thò lại gần, đắc ý dào dạt hỏi Thương Giác: “Thế nào đại học bá, bị thành tích của em làm kinh ngạc rồi? Có phải hối hận đã đánh cuộc với em không a?”
“Thi không tồi.”
“Cứ như vậy, em rất nhanh có thể vượt qua anh a, có sợ không?”
Thương Giác không nói chuyện, chỉ là hừ cười một tiếng.
“Hừ, anh chờ cho em.”
”Ân, tôi chờ.” Thương Giác bao hàm ý cười nói.
Lúc đi ngang qua nhị ban, Phùng Tiếu cảm nhận được tầm mắt tràn ngập địch ý, cô quay đầu nhìn vào bên trong, quả nhiên liền nhìn thấy tầm mắt Tưởng Mỹ Tiệp.
Phùng Tiếu dừng bước, hướng bên trong vẫy tay, cười ôn nhu mà điềm mỹ.
Có tức hay không? Tức là được rồi! Bất quá đây mới chỉ là bắt đầu, cậu cần phải làm quen sớm một chút a.
Nam sinh nhị ban không thể hiểu được bắt đầu vỗ tay, thậm chí còn có người huýt sáo.
Thương Giác lạnh mặt đem Phùng Tiếu lôi đi.
————
Nghe nói thành tích Phùng Tiếu một bước lên trời, Lưu Hồng Ngọc lập tức cho cô một cái đại hồng bao, mà vẫn luôn thi được đệ nhất Thương Giác ngược lại đến một đồng cũng không có.
Vợ chồng Phùng gia ném xuống mọi việc, lập tức lái xe từ thành phố bên cạnh qua, mẹ Phùng ôm chặt Phùng Tiếu kêu tâm can bảo bối: “Mama biết bảo bối nhà chúng ta thông minh nhất mà, mama sai rồi, về sau bảo bối muốn học chỗ nào liền tới chỗ đó, mama sẽ không ngăn cản con a.”
Ba Phùng không nói nhiều như mẹ Phùng, nhưng trước khi đi, ông đưa Phùng Tiếu một tấm thẻ bạch kim: “Muốn mua gì liền tùy tiện mua, không đủ lại nói với baba.”
Đôi vợ chồng này có lẽ không dạy dỗ hài tử thật tốt, không tính là cha mẹ đủ tư cánh, nhưng đối nguyên chủ, bọn họ xác thật là xem cô như tâm can bảo bối đối đãi.
Vợ chồng Phùng gia mang theo Phùng Tiếu đi khách sạn ở một đêm, sáng sớm hôm sau, bọn họ đưa Phùng Tiếu tới trường học, liền trở về thành phố bên cạnh.
Phùng Tiếu vừa đến trường học, đã bị chủ nhiệm giáo dục gọi vào văn phòng, thầy cô nhất ban đều ở bên trong, bọn họ sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn cô do dự.
“Có chuyện gì ạ?” Phùng Tiếu trực tiếp hỏi chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp trấn an cô: “Phùng đồng học, em nghe xong cũng không cần gấp gáp, là cái thế này, chúng ta nhận được cử báo, có người hoài nghi lần thi này em gian lận.”
Phùng Tiếu tìm ghế tự mình ngồi xuống, không mặn không nhạt hỏi: “Nga, vậy em gian lận như thế nào?”
Các lão sư sửng sốt, có người bị nghi ngờ gian lận liền kích động biện giải, có người ồn ào muốn cùng người cử báo đương trường đối chất, có người thề thề nói nói chính mình tuyệt không có gian lận hy vọng các lão sư tin tưởng bọn họ, còn có người xác thật gian lận bị bắt được bất chấp tất cả……
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người bình tĩnh như vậy, còn hỏi bọn họ: Gian lận như thế nào.
Chủ nhiệm giáo dục: “Phùng đồng học, bởi vì có người cử báo em, cho nên chúng ta tìm em tới hỏi một chút tình huống, em chỉ cần trả lời đúng thực tế là được, chúng ta sẽ không oan uổng bất kỳ học sinh nào, em không cần lo lắng.”
“Trong phòng học đều có theo dõi, em có gian lận hay không, mọi người xem máy theo dõi liền có thể biết được, vì cái gì còn muốn tới dò hỏi em? Là máy theo dõi trong phòng học không đủ rõ ràng? Yêu cầu em kêu baba quyên góp một chút sao?” Phùng Tiếu mặt không biểu tình hỏi.
Các lão sư vẻ mặt xấu hổ, chỉ có toán học lão sư Chu Ứng Chân nhìn như đang cúi đầu đẩy mắt kính, trên thực tế lại là đang cười.
Có người cử báo gian lận, lão sư trường học tự nhiên là sẽ xem lại theo dõi trước, điều tra rõ xác thật có hiềm nghi mới có thể tìm người tới. Trước khi gọi Phùng Tiếu tới bọn họ cũng đã xem qua theo dõi, xác thật không nhìn ra tới cô có bất kỳ khả năng gian lận nào.
Nhưng bọn họ vẫn là kêu cô tới dò hỏi, tự nhiên là bởi vì, trong lòng bọn họ có khuynh hướng là cô có khả năng gian lận, bọn họ không tin Phùng Tiếu có thể thi điểm cao như vậy.
Bọn họ đều đã xem qua hồ sơ lúc trước của Phùng Tiếu, thành tích mỗi lần thi cử từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều vô cùng rõ ràng. Một người từ nhỏ chính là học tra, chuyển vào trường bọn họ học một tháng, thành tích liền từ 300 lên đến hơn 600? Bọn họ không tin.
Làm lão sư, bọn họ gặp qua không ít học sinh nghịch tập, cũng có từ học tra nghịch tập đến nhất ban, nhưng những người này đều là chậm rãi, từng chút tiến bộ, chưa từng có nhanh như vậy, trực tiếp bắt đầu từ 300 nhảy đến hơn 600, chưa từng có!
Trong một tháng tiến bộ nhanh như vậy, so với học tra nghịch tập, bọn họ lý càng hoài nghi có thể là gian lận hơn.
Càng quan trọng là, Phùng Tiếu xác thật có năng lực gian lận.
Phùng gia có tiền như vậy, ai cũng không thể bảo đảm, trong trường hợp vị lượng lớn tiền tài dụ hoặc, có hay không lão sư bị mê hoặc, lộ đề ra cho cô.
Loại việc này trước đây đều đã phát sinh qua.
Bởi vì có hoài nghi như vậy, cho nên khi nhận được tin cử báo của học sinh, bọn họ quyết định tìm Phùng Tiếu lại đây dò hỏi.
Bọn họ tin tưởng, một thiếu nữ mười mấy tuổi, chỉ cần cô thật sự có gian lận, khi đột nhiên bị dò hỏi, nhất định sẽ lộ ra dấu vết.
Nhưng mà không có, cô trấn định, bình tĩnh đến mức làm cho bọn họ khiếp sợ.
“Mọi người nếu là muốn hỏi em có gian lận hay không, em đây trả lời là không có, mọi người tin cũng được, không tin cũng thế, sự thật chính là như vậy.” Phùng Tiếu đứng lên, cười tủm tỉm kiến nghị, “Các lão sư nếu thật sự hoài nghi thi tháng lần này có gian lận, vậy liền ra một đề mới, để mọi người kiểm tra lại lần nữa, rất đơn giản a.”
Nhìn sắc mặt mỗi lão sư đều phát khổ, Chu Ứng Chân lại nhịn không được muốn cười, gia hỏa này thật đúng là cũng không ngại náo nhiệt a!
Nếu thật sự hủy bỏ thành tích lần này thi lại lần nữa, thể diện Nhất Trung cũng không cần giữ nữa a.
Cả năm khối lại kiểm tra một lần nữa là không có khả năng, đời này đều không thể, cho dù chủ nhiệm giáo dục bị điên đáp ứng, hiệu trưởng cũng không có khả năng gật đầu.
Bất quá lời nói của Phùng Tiếu lại nhắc nhở các thầy cô, bọn họ nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục: “Có lẽ chúng ta có thể ra đề mới, để Phùng Tiếu đồng học thi lại một lần.”
Chủ nhiệm giáo dục còn chưa trả lời, Phùng Tiếu liền cự tuyệt: “Dựa vào cái gì?”
Cô tuy rằng không chán ghét khảo thí, nhưng người khác hoài nghi cô, cô liền phải thi lần nữa, cô không cần mặt mũi nha?
Mấy lão sư trợn tròn mắt: “Em không muốn tự chứng trong sạch sao?”
“Pháp luật quốc gia đều chưa từng có trường hợp đơn phương ghi tội, vì cái gì có người không có bằng chứng đã bôi nhọ em gian lận, em còn phải tự mình chứng minh bản thân mình không làm?” Phùng Tiếu vẻ mặt thuần lương nhìn mấy lão sư có ý muốn cô tự thi lại để chứng minh trong sạch, “Nếu các lão sư cảm thấy chỉ cần có người cử báo, người bị cử báo sẽ vì chứng minh trong sạch mà phải thi lại một lần, vậy hôm nay trước khi tan học, mọi người có thể nhận được thư cử báo của từng học sinh trong trường”
Các lão sư trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía cô.
Cô đây là đang uy hiếp bọn họ? Trần trụi uy hiếp!!