Châu quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy vẫn ngây thơ và dịu dàng như ngày đầu: "Mình nói với bố mẹ rồi, chắc thủ tục chuyển trường còn rắc rối nên chưa đi được, không được học cùng lớp với Thy mình buồn lắm."
Lúc Châu đi tôi cứ nghĩ mãi, không ngờ trong môi trường giáo dục tốt thế này lại có những đứa láo toét và mất dạy đến thế. Tôi không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng chứng kiến bạn mình bị bắt nạt mà vẫn dửng dưng xem như không có gì thì tôi là đứa quá tệ.
Tôi nhanh chân đi lên bên cạnh Châu, kéo cậu ấy lại: "Dưới bàn mình với Chúc còn một chỗ, để mình xin cô cho cậu chuyển vào. Ngồi với bọn mình ít ra trong giờ cũng đỡ áp lực."
Tôi chỉ có thể giúp Châu trong phạm vi khả năng, hi vọng trong thời gian duyệt hồ sơ bạn ấy sẽ không bị bọn kia bạo lực nữa. Tránh được ngày nào hay ngày đấy.
Dương Ánh Chúc đèo tôi đi học như thường lệ, hôm nay chúng tôi có buổi học thêm toán vào hai giờ chiều. Nhưng vừa đến nơi thì thấy các bạn khoác cặp đi ra hết, Chúc kéo Thư lại hỏi: "Sao lại về thế?"
"Thầy cho nghỉ đấy."
Tôi và Chúc vui như mở cờ. Lịch học của trường đã kín như bưng, nay lại được nghỉ học thêm thì còn gì bằng. Tôi muốn về nhà, nhưng Chúc lại nói dẫn tôi đi chơi. Thực ra không định đi đâu nhưng con bé còn lấy tình bạn keo sơn ra thề thốt, chả hiểu sao tôi lại mủi lòng tin nó.
Cuối cùng nó đưa tôi đi trên con đường xa lạ vào giữa trưa nắng oi bức, và dừng lại trước cửa một căn biệt thự lớn màu trắng. Con bé thành thục bấm chuông, một giây sau cửa mở ra trước sự ngỡ ngàng của tôi. Nó lại thành thục dắt xe vào trong sân, còn tôi vẫn ngây dại đi theo sau lưng Chúc.
"Chúc đến à cháu." Một bác bảo vệ trung tuổi ngồi trong căn phòng nho nhỏ cạnh cổng hướng Chúc chào hỏi.
"Dạ." Chúc vui vẻ trả lời thật to, công nhận nhà này giàu thật sự, còn có cả bảo vệ riêng.
Cửa nhà làm bằng mật mã vân tay và bấm số, Chúc lại một lần nữa thành thục như nhà mình.
"Ơ nhà ai đây?"
"Cứ lên rồi biết."
Chúc không trả lời thắc mắc của tôi, bước vào nhà cái mát hẳn, cảm giác tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Phong cách bài trí trong nhà khá cổ, có vẻ chủ nhân là người thích chơi đồ gỗ, bày trí rất đẹp từ sô pha tới sàn nhà, rất sang nhưng có phần lạnh lẽo. Chúc dẫn tôi lên căn phòng đầu tiên của tầng hai, nó mở cửa đẩy vào bên trong.
"Wtf, chúng mày làm gì vậy?"
Một giọng nam hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy tôi và Dương Ánh Chúc.
Con mẹ nó Mai Minh Việt? Nó làm cái gì ở đây thế?
Mai Minh Việt cởi trần nửa người, bên dưới mặc quần âu, vẫn còn thắt lưng đang tháo dở. Thằng bé vội vội vàng vàng quay lưng về phía tôi chỉnh lại thắt lưng, miệng vẫn chửi: "Hoàng Anh Thy mày làm cái đéo gì cứ nhìn chằm chằm tao vậy?"
Tôi có nhìn đâu, nó đập vào mắt tôi mà?
Trông cũng gì và này nọ phết nhờ, múi nào múi nấy cháy hơn phai phai.
Dù đứng ngoài nhưng tôi nghe được tiếng lục đục trong phòng, thoáng thấy Phúc xông ra trùm lên người Việt cái chăn, rồi quay đầu hớt hải nhìn tôi: "Thy đến chơi hả."
Bây giờ tôi đòi về thì kịp không?
Dương Ánh Chúc ghét bỏ đẩy cửa bước vào, còn tôi vẫn rón rén đi sau nó.
"Chúng mày định làm gì mà cởi quần áo ra thế?" Chúc bỏ cặp xuống giường, tùy tiện hỏi.
Mai Minh Việt mặc xong áo, chui ra khỏi chăn tức đến đỏ cả mặt: "Sao mày vào mà không gõ cửa gì thế, nhỡ bọn tao thay quần áo thì sao?"
"Sao mày đéo vào nhà vệ sinh mà thay, nói cái gì?"
"Tại mày.."
* * *
Mặc kệ cuộc khẩu chiến của hai đứa nó, tôi yên lặng ngồi xuống sàn nhà. Phòng của Phúc rộng lắm, trông chẳng khác gì cái chung cư mini sang chảnh, bày trí đơn giản nhưng rất xa hoa với tôn màu xanh xám đơn giản.
Phúc cầm đến trước mặt tôi một cốc nước đá, dịu dàng nói: "Uống đi, ngoài trời nắng lắm hả."
Nói xong cậu ấy cầm điều khiển chỉnh điều hòa lên cao, "Vừa từ ngoài nắng vào ngồi nhiệt độ thấp ngay là bị sốc nhiệt, ốm đấy."
Tôi giơ tay thể hiện nút like, "Cậu nói gì cũng đúng."
Mai Minh Việt bò từ trên giường xuống đi đến bên cạnh, vẻ mặt như mới ngủ dậy, mái tóc lãng tử thường ngày vuốt keo đầy đủ hôm nay hơi lòa xòa, nhưng vẫn rất quyến rũ.
"Hoàng Anh Thy, hôm nay không đi học thêm à?"
Tôi uống nước xong quay sang đưa cốc cho Chúc, con bé được đà lườm Phúc một cái: "Chắc là tao vô hình, chắc là tao làm cột đèn."
Tôi vỗ vào đùi con bé không cho nó nói nữa, "Uống đi! Có uống không hay để tao uống hết?"
"Lại được cả mày." Chúc quay sang, mắng như không mắng.
Mai Minh Việt ngồi xuống trước mặt tôi, khó hiểu hỏi: "Nó dắt mày đi đâu là mày đi đấy à? Không sợ nó bán mày đi à?"
"Eo, lớn mà vẫn ngu như ngày xưa."
Thề, từ trước đến giờ người làm tôi tức điên lên chỉ có Mai Minh Việt thôi, Dương Ánh Chúc trình thua xa.
"Con dog này, mày nói vớ vẩn gì đấy?" Phúc đá chân vào lưng Việt, sau đó nâng tầm mắt nhìn tôi. Tôi không hình dung được ánh mắt của Phúc, chỉ thấy nó đầy khó hiểu và ẩn chứa hàm ý mà tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào.
"Đúng không, nhờ." Việt nói xong vươn tay ấn vào trán tôi, tôi ngửa cổ ra sau theo phản xạ, sau đó dùng hết sức bình sinh chồm dậy nhắm vào hai vai nhấn nó về sau.
"Hôm nay không cho mày một trận tao không làm người!"
Mai Minh Việt, con chó này!
Tôi ấn thằng Việt xuống dưới đất, giả vờ to giọng: "Nào, mày muốn gì, mày bảo ai ngu?"
Tôi ra sức đấm đá nó, còn nó thì nằm trên sàn lấy tay ôm vai cười khanh khách. Chúng tôi ngồi chung bốn năm, nên nó biết cách nói gì, làm gì để cho tôi tức điên lên. Và tôi vẫn chưa tìm ra được cách chế ngự con dog này cho đến hôm nay.
Việt giữ chặt hai tay tôi, cũng may là tôi vùng ra được, sau đó đứng dậy trèo lên giường núp ra lưng Dương Ánh Chúc.
"Mày, cứu tao!" Tôi hét lên chạy sau lưng, nhưng có vẻ như con bạn tôi đang chăm chăm vào cái điện thoại nên không để ý. Thấy Mai Minh Việt sắp chạy về phía mình tôi liền vòng ra sau lưng Phúc, thực lúc ấy tôi cũng không để ý nhưng mà tôi lại ôm lấy cánh tay của cậu ấy theo bản năng.
"Phúc xử nó cho tớ."
"Hoàng Anh Thy, có giỏi ra đây solo một một."
Tôi đứng sau lưng Phúc, thỉnh thoảng nghiêng đầu ra bĩu môi trêu ngươi nó, Vũ Hoàng Phúc chỉ cần một câu đã khiến Mai Minh Việt phải câm nín.
"Mày bắt nạt Thy, tao sẽ gửi ảnh nude của mày cho Thy."
"Vũ Hoàng Phúc, mày đúng là anh em tốt của tao!"
Tôi cảm nhận được sự hả hê trào dâng từ đáy lòng, Mai Minh Việt đồ độc ác này cuối cùng cũng có người trị được mày. Việt tức mà không làm gì được, đá đá chân sau đó lăn lên giường bấm điện thoại. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo tôi: "Mày giữ nó cho chắc, không có nó tao sẽ xử mày."
Tôi không nhịn được cười, đến khi hết cơn mới nhận ra tay mình vẫn đang bám chặt cánh tay của cậu ấy.
Da của Phúc khá trắng, tôi vừa bỏ tay ra thì hai dấu đỏ đã hằn lên.
Tôi rối rít xin lỗi, nhưng cậu ấy lại dịu dàng nói không sao đâu.
Tháng sau là thì cuối kì hai, thế nên trong cặp tôi lúc nào cũng có sẵn đề Lí với Hóa. Hai môn này tôi đặc biệt sợ, vậy nên bỏ trong cặp sách khi nào rảnh thì làm.
"Phúc ơi, sắp thi rồi mày học gì chưa?" Chúc vứt điện thoại xuống giường, với cặp lôi sách vở ra.
Hoàng Phúc đang gọt hoa quả, bạn ấy đưa cho tôi miếng táo vừa gọt xong rồi mới nhìn Chúc: "Bình thường thôi."
Tôi thấy có điềm nên nhận lấy miếng táo nhét vội vào miệng sau đó đứng dậy đi về phía cửa.
"Thế thì mày kèm tao Hóa được không? Mấy hôm nay bà Lương hóa làm sao ấy, ngày nào cũng gọi lên bảng."
"Hoàng Anh Thy mày đi đâu?"
Tôi vừa chạm tay vào đến thanh nắm cửa thì bị tiếng gọi của nó làm cho giật mình, lúc quay đầu lại liền bị mắng: "Bài kiểm tra hôm trước mày được có ba thôi đấy, tranh thủ mà ôn đi."
"Tao biết rồi." Tôi lí nhí trả lời, sau đó lủi thủi đi về phía giường ngồi bệt xuống đất.
Nói thật bị điểm ba môn Hóa tôi thấy khá xấu hổ, nhất là khi có mặt Vũ Hoàng Phúc ở đây. Nhưng chắc không ai để ý đâu nhỉ, dù sao mặt mũi của tôi đã mất từ hôm bị nghẹn ở quán cơm rồi.
Một đĩa nho xanh được đặt xuống bên cạnh lập tức thu hút sự chú ý của tôi: "Thy ăn nho nhé, tớ xuống nhà lấy nước."
"Chắc tao là người vô hình à Phúc?"
Mặc kệ Dương Ánh Chúc đang tỏ ra bất mãn, tôi mỉm cười gật đầu lia lịa.
"Không, nhưng mày ăn nho bỏ vỏ nên tao ghét mày." Phúc quay lại khiêu khích bạn tôi, còn tôi thì ôm bụng cười khùng.
Tôi biết Dương Ánh Chúc ăn nho bỏ vỏ, ăn lựu bỏ hạt nhưng mà vào miệng của Vũ Hoàng Phúc lại khiến tôi không thể nhịn cười. Phúc cho tôi ăn là nho nhập khẩu, quả to tròn căng mọng xanh mướt ấy. Cầm một quả nhỏ lên đang định bỏ vào miệng thì giọng Mai Minh Việt từ sau vọng lại: "Ăn cho ngon vào, đĩa nho trước mặt mày có giá chục triệu đấy."
Miệng tôi vừa há ra lập tức ngậm lại.
Tôi chỉ nghĩ nó là hoa quả nhập khẩu, nhưng mà câu nói vừa rồi của Mai Minh Việt khiến tôi cụt hứng. Dù gia đình cũng có điều kiện nhưng mà mẹ tôi dạy tiết kiệm từ bé, đĩa nho chục triệu tôi thật sự là chưa ăn bao giờ.
Phúc vừa hay đẩy cửa đi vào, thấy mặt mày tôi ủ rũ bạn ấy liền nhận ra có điều bất thường: "Sao thế, sao cậu không ăn."
"Mai Minh Việt bảo đĩa nho này của mày cả chục triệu, con bạn tao làm sao dám ăn." Chúc dù tay đang làm đề nhưng miệng vẫn rất linh hoạt.
Nghe đến đây Phúc giơ một chân đạp vào thằng Việt đang nằm chơi game trên giường, khiến thằng bé kêu to.
"Tao đùa một tí thôi mà mày làm gì căng thế."
"Đùa cái.."