Mấy ngày gần đây chật vật với bài tập tin khiến tôi khá nản, không phải quá yếu nhưng do chỉ nghe giảng trên lớp nên bài vở không tốt lắm. Dương Ánh Chúc thấy tôi buồn có an ủi nhưng thực ra tôi không buồn, dù sao không đổ hết tâm sức vào thì kết quả kém là điều hiển nhiên thôi.
"Hôm trước có mượn Phúc Hoàng quyển toán, nay mày sang lớp đấy trả đồ với tao đi." Chúc vừa nói vừa rút ra trong cặp một cuốn sách khá dày, tôi vừa nhìn thấy mặt liền xị ra, đúng là thế giới của người giỏi thì người bình thường không hiểu được.
Dương Ánh Chúc ban đầu không giỏi toán, ví dụ như tôi nếu tôi học kém thì tôi sẽ củng cố kiến thức cơ bản rồi mới đến nâng cao nhưng nó đi ngược với mọi người. Nó học bài khó trước, lối học này tôi đu không nổi.
Vòng vèo qua hành lang đến trước cửa lớp Hóa mười, ngại cực bởi vì lớp đông con trai. Phúc ở trong nên chúng tôi kéo bừa một bạn nam trước cửa lại, Dương Ánh Chúc niềm nở hỏi: "Cậu gọi giúp mình Vũ Hoàng Phúc được không?"
Bạn nam khá đẹp trai, tóc để kiểu hai mái thịnh hành, trên người là mùi nước hoa dìu dịu. Cậu ấy cười thân thiện nhìn chúng tôi sau đó gật gật đầu quay vào lớp, lúc này tôi chỉ biết cắn môi nhịn cười nói nhỏ vào tai Chúc: "Đẹp trai v~"
"Đẹp trai bằng bạn tao không?"
Câu hỏi này bình thường nhưng cách hỏi và giọng cười mờ ám của Dương Ánh Chúc khiến tôi thấy nó bất thường. Tôi giả vờ nghiêm mặt huých nhẹ vào khuỷu tay nó, còn nó mặt không chỉ tỉnh bơ mà còn hỏi ngược lại: "Mày làm gì đấy."
Qua cửa sổ tôi thấy Phúc bỏ dở cuốn sách đang đọc, đứng dậy sải bước qua từng hàng ghế ra phía ngoài. Vẻ mặt lạnh lùng khi đó khác hoàn toàn với lúc cười cợt dưới nhà ăn. Phúc nhận lấy cuốn sách trên tay Ánh Chúc với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Mày đọc kĩ chưa?"
Chúc gãi gãi đầu, ngập ngừng: "Cũng tạm ổn, tao chưa định trả nhưng Mai Minh Việt cứ đòi mày."
"Thằng đấy nó có đọc đâu mà cứ tranh của tao." Chúc bất mãn nói thêm.
Bạn nam vừa nãy cũng theo ra ngoài, cậu ấy lười biếng đứng dựa người vào cửa lớp, ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Tuy vậy sắc mặt tươi tỉnh cùng với nụ cười thân thiện khiến tôi bất giác cảm thấy ngại ngùng.
Đột nhiên cậu ấy lên tiếng hỏi: "Cậu học lớp nào thế?"
Nếu không nhầm chắc là nhìn tôi, mất mấy giây định hình lại tôi mới trả lời: "Lớp Tin mười."
"Con gái lớp Tin xinh thật đấy."
Sao cậu ta có thể khen người khác một cách vô cùng tự nhiên như thế nhỉ. Thú thực bên ngoài ngại ngùng thì đúng là có phần hơi đắc ý, được người khác khen xinh ai mà không thích.
Phúc quay lại đá vào chân cậu ấy, cậu bạn kia rất nhanh né được, còn bày ra vẻ mặt bướng bỉnh đắc ý trêu ngươi.
"Mày bớt thả thính lại." Phúc hài hước nhắc nhở.
"Sao nay khó tính thế, bình thường có thấy mày nói gì đâu."
Bạn nam kia định nói thêm nhưng bị Tuấn Khải từ trong ra lôi cổ áo vào, "Lê Hoàng Minh mày tiết chế lại."
Ồ, thì ra tên là Lê Hoàng Minh.
Lúc về lớp tôi không nhịn được khen cậu ấy thêm một câu, "Lê Hoàng Minh đẹp trai nhỉ."
Chúc bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm, "Cũng đẹp trai, nhưng mà trong mắt tao chỉ có Tuấn Khải thôi."
"Mày thích cậu bạn đấy à, hay để bảo Phúc Hoàng giới thiệu cho." Dương Ánh Chúc những việc không cần quan tâm thì nó rất nhiệt tình.
Tôi chỉ là ấn tượng thôi, kiểu như thấy trai xinh gái đẹp thì tiện miệng khen chứ không như nó nghĩ. Lúc xếp hàng đi ăn trưa vì căng tin đông nên phải đợi mất mười phút mới tới lượt. Nhìn cơm căn tin nay có sườn xào chua ngọt là mê rồi.
Chúc chê cơm không ngon nên ăn bánh mì cho qua bữa, nó nhai được nửa cái thì mắt đột nhiên trợn ngược lên, uống một ngụm nước rồi ghé sát lại tôi như phát hiện ra bí mật động trời: "Kìa mày, Mai Minh Việt đi cùng con nào kìa."
Tôi tò mò quay đầu lại nhìn, thấy Minh Việt cùng với Diệu Thương cười nói vui vẻ bê đồ ngồi xuống bàn cách đó không xa. Không mấy để tâm tôi tiếp tục cắm cúi ăn cơm trong bát, dường như Chúc khá ngạc nhiên với thái độ bình thản của tôi, con bé khẽ nhíu mày: "Sao mày dửng dưng thế?"
"Liên quan gì tao đâu mà quan tâm?" Tôi thờ ơ đáp.
"Thằng Việt ghê gớm thật, nó thay người yêu nhanh thế. Mấy hôm trước còn nghe yêu đương Gia Hân Bùi mà?"
Nghe giọng ngạc nhiên của Chúc tôi âm thầm cười nhạt, bạn của mày còn hơn cả thế nữa. Ít nhất bây giờ nó có người yêu thì chúng tôi sẽ không gặp nhau nhiều như trước, nói thật tôi không ghét nhưng cũng không thích thằng này, chỉ muốn nó biến xa cho khuất mắt.
Nói ra câu nào là muốn đấm vào mồm câu ấy.
Chúc tranh thủ trước khi nghỉ trưa lướt mạng xã hội, còn tôi thì xem phim ngôn tình mới nổi.
Buổi chiều chúng tôi học văn cô Nghệ, mặc dù cô giảng rất tâm huyết nhưng thú thật chữ chạy loạn trong đầu tôi một cách vô định. Tôi vẫn thích văn như trước, chỉ có điều cảm giác không hợp với cách giảng của cô lắm.
Trông tôi ủ rũ chán nản Dương Ánh Chúc cũng đuối tinh thần theo, nó vỗ vai tôi nhăn mặt: "Sao trông mày chẳng có tí hứng thú nào thế?"
Tôi nhún vai không biết trả lời thế nào, còn chưa hết cơn buồn thì Chúc đã réo lên: "Thôi không quan tâm nữa, chiều mai đi xem đá bóng với tao, xốc lại tinh thần."
Ý Chúc có phải là trận bóng gần đây tổ chức giữa các khối không nhỉ, nếu thế tôi chỉ muốn ở nhà.
"Không đi đâu." Tôi đẩy con bé ra xua đuổi nhiệt tình.
Ai ngờ Chúc không cho tôi có cơ hội từ chối: "Không đi cũng phải đi, hôm nay tao sẽ kéo nửa lớp đi cổ vũ cho đội Hóa mười, lớp mình out từ vòng đầu nên là phải tranh thủ đi cổ vũ cho Tuấn Khải."
Dương Ánh Chúc bị điên rồi, nó theo đuổi Tuấn Khải nhiệt tình tới mức ai ai cũng biết, còn tưởng chúng nó yêu nhau luôn cơ.
Học ở đây cũng gọi là gần tháng, thế nhưng bạn bè trong lớp tôi vẫn chưa biết hết mặt. Trung lớp trưởng rất giỏi trong việc gắn kết các thành viên, lớp phó Dương Ánh Chúc thì chơi thân với cả lớp. À tôi còn bỏ quên một nhân vật nữa, người đang tươi cười đứng trước mặt tôi đây là Hồ Minh Châu, lớp phó học tập.
Châu nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt cong cong xinh xắn hiền lành phát vở bài tập. Cô bạn đặt xuống bàn tôi cuốn sách, vui vẻ giới thiệu bản thân. Nói chuyện được một lúc thì Châu cười ẩn ý nhìn tôi: "Cậu chơi với hội Minh Việt chắc là nhà cũng có điều kiện lắm nhờ."
Tôi phủ nhận ngay lập tức, "Không, mình có chơi với nó đâu. Mẹ mình làm giáo viên bình thường thôi à."
Sắc mặt Châu có gì đó khác lạ, dường như tôi cảm nhận được nhưng lại không cách nào miêu tả nó. Bạn ấy nở một nụ cười không thân thiện lắm hỏi thêm câu nữa, "Còn bố cậu thì sao?"
"Bố tớ bán hải sản." Tôi cười nhẹ trả lời. Nghe xong câu trả lời của tôi Hồ Minh Châu lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ vừa nãy cũng không còn thân thiện.
Ban đầu tôi cũng không biết Hồ Minh Châu hỏi mấy cái này để làm gì, nhưng mà mấy hôm sau trong lớp xuất hiện nhóm hot girl con nhà giàu tôi liền hiểu mấy việc bất thường dạo gần đây của nó.
"Anh Thy, tớ giúp cậu nói với cô rồi nhé, khi nào có đề tớ gửi cho." Diệu Châu cùng lúc đi lướt qua bàn tôi, bạn ấy không quên quay lại nhắc nhở tôi lần nữa. Rõ là tôi nhờ bạn ấy giúp vậy mà bạn ấy lại còn nhiệt tình hơn tôi.
Cũng tên là Châu mà sao tính cách khác nhau quá trời.