Edit: Gấu Trắng
______________
Hắn ta gọi "anh dâu" không mấy tôn trọng.
Bất quá cũng chỉ là món đồ chơi thấp kém được Phó Đình Xuyên bao nuôi. Truyện Teen Hay
Những người ngồi xung quanh cũng nhìn lên.
Ánh mắt của một số người quá mãnh liệt trần trụi nhìn chằm chằm vào cậu, như muốn cởi quần áo của cậu ra để nhìn một cái.
Khương Lạc Lạc nắm chặt ống tay áo Phó Đình Xuyên.
Trước khi vào hệ thống, cậu là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ có người dẫn cậu đến nơi như thế này.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm cậu vào trong lòng ngực, mùi hương lạnh lẽo quen thuộc trên người của Phó Đình Xuyên truyền đến khiến cậu cảm thấy đặc biệt an tâm.
Phó Đình Xuyên bắt chéo chân, buông tay đang đặt trên đầu vai Khương Lạc Lạc xuống, nhưng cũng không có rời đi, mà để ở lưng ghế sô pha phía sau đối phương.
Đầu ngón tay kẹp điếu xì gà, Phó Đình Xuyên lười nhác ngẩng đầu, cười như không cười mà liếc nhìn vài người chưa bỏ cuộc.
Đối phương hậm hực mà chuyển dời ánh mắt nóng rực, bắt đầu thảo luận về cách bố trí quán bar như thật.
Họ khác với Phó Đình Xuyên.
Phần lớn bọn họ có thể xuất hiện trong vòng này, đều là dựa vào che chở của gia tộc; nhưng Phó Đình Xuyên không phải.
Không ai biết Phó Đình Xuyên xuất thân từ gia tộc nào, nhưng đều mơ hồ nghe nói trong quá trình làm giàu của hắn, ban đầu cũng không huy hoàng, thủ đoạn độc ác, là một người cực kì tàn nhẫn.
Sau khi vào vòng hắn sử dụng chút thủ đoạn, xóa sạch dấu vết trước đó, bề ngoài thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ giống quý công tử ở xã hội thượng lưu.
Đã từng có người cố ý khiêu khích xem thường hắn, đem chuyện cũ không biết thật giả này trào phúng hắn là quạ đen biến phượng hoàng, không quá mấy ngày, người nọ hoàn toàn biến mất khỏi vòng, lúc có tin tức lần nữa, nghe nói là từ Lào trở về, người đã bị điên, hai chân bị đánh nát, cánh tay cũng không còn, chỉ để lại hai vết sẹo to như cái chén trên bả vai……
Từ đó về sau, khi gặp lại Phó Đình Xuyên, bọn họ càng tôn trọng xa cách, bớt thân mật khách sáo hơn.
Không ai muốn mạo hiểm bản thân, chọc ôn thần này.
Khương Lạc Lạc lấy trái nho trong mâm đựng ở gần, lột vỏ cẩn thận, đưa tới miệng Phó Đình Xuyên.
Ngón tay trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc loại tốt nhất, ngón tay cầm nho xanh, phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Phó Đình Xuyên nhìn cậu một cái, mở miệng nuốt vào.
Đầu lưỡi ướt nóng cố ý cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay Khương Lạc Lạc, đầu ngón tay Khương Lạc Lạc run run, cúi đầu thu tay lại, sau đó nắm chặt vào các ngón tay khác.
Phó Đình Xuyên cảm thấy chọc cậu rất vui, càng muốn chọc cậu hơn: “Sao không lột vỏ tiếp?”
Dưới ánh đèn, sườn mặt Khương Lạc Lạc ửng đỏ, cậu nâng đầu nhanh chóng nhìn Phó Đình Xuyên mang nụ cười trên khóe môi, nhỏ giọng: “Anh không muốn ăn……”
“Tại sao tôi không muốn ăn?”
Phó Đình Xuyên thoáng cúi đầu, giọng nói từ tính vang bên tai Khương Lạc Lạc: “Dù em lột nho hay lột bản thân, tôi đều muốn ăn.”
Tiết tấu âm nhạc tạm dừng, giọng nói Phó Đình Xuyên truyền nhiệt vào khuôn mặt mảnh khảnh của Khương Lạc Lạc, cũng truyền rõ ràng vào lỗ tai của những người ngồi cùng ghế dài.
Trong đám người có người “Phụt” cười ra tiếng.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc đỏ tới muốn chảy máu, hàng mi dài không ngừng run rẩy, cậu che khuôn mặt nhỏ lại, bay nhanh nhào vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Âm thanh trêu chọc không ngừng truyền đến:
“Có thể nha phó tổng!”
“Không ngờ phó tổng là tay già đời trong tình trường!”
“Nhìn không ra, thật sự là nhìn không ra!”
Những người này đối với Phó Đình Xuyên vẫn luôn có tâm lý sợ hãi, thiếu chút nữa là đem "né xa ba thước" viết ở trên trán, lúc này nghe thấy Phó Đình Xuyên nói ra mấy lời tán tỉnh, chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cảm thấy Phó Đình Xuyên cũng giống bọn họ, nháy mắt kéo gần khoảng cách với Phó Đình Xuyên.
Chung quanh vang lên tiếng cười, thanh quý trên mặt Phó Đình Xuyên mang theo chút cười nhạt, một tay ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực, hôn hôn tóc mai bên tai cậu, giọng nói trầm thấp:
“Ngoan.”