Edit: Gấu Trắng
_________________22
Trò hề vụng về này làm Phó Đình Xuyên cực kì không vui, hắn không để ý đến lời cầu xin ngăn cản của Bạch Đường, vẫn nắm tay Khương Lạc Lạc rời khỏi nhà họ Bạch.
Ném sự tức giận cùng oán hận của Bạch Đường ra sau đầu, Khương Lạc Lạc ngồi ở ghế sau của xe, phía dưới mông lót một chiếc đệm mềm, được Phó Đình Xuyên đút nước.
“Cổ họng còn đau không?”
Phó Đình Xuyên lau vệt nước bên môi cậu, dịu dàng hỏi: “Sáng sớm lúc tỉnh dậy thì đã thấy giọng em khàn rồi.”
Khương Lạc Lạc lắc đầu.
“Eo còn đau không? Khó chịu không? Có muốn tôi xoa bóp cho em không?”
Khương Lạc Lạc lại lắc đầu, nghĩ thầm khó trách Phó Đình Xuyên luôn đỡ eo cậu, thì ra là bởi vì chuyện này.
Nhưng người khởi xướng cũng không phải là Phó Đình Xuyên trước mặt, đối với sự chăm sóc của Phó Đình Xuyên hiện giờ, Khương Lạc Lạc có chút áy náy xấu hổ.
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Khương Lạc Lạc hét một tiếng, cả người bị nâng lên và đặt trên đùi Phó Đình Xuyên.
Bàn tay Phó Đình Xuyên đặt trên eo cậu, thần sắc nghiêm túc quan tâm: “Có đau ở đây không?”
Nói xong hắn định đem đệm mềm tới.
Khương Lạc Lạc vội vàng ngăn cản: “Không đau không đau, đã hết đau lâu rồi……”
Lúc này đối phương mới “Ừ” một tiếng, các ngón tay có khớp rõ ràng kéo áo sơ mi trên người cậu ra một chút, bàn tay to dọc theo đường cong eo trượt vào, lòng bàn tay nóng bừng như lửa, làm thân thể Khương Lạc Lạc cứng đờ, không dám cử động.
“Thả lỏng.”
Phó Đình Xuyên nhéo nhéo gáy cậu, ấn người vào trong lòng ngực mình, một cái tay khác thì thành thạo khéo léo mà xoa eo cho cậu, dọc theo sống lưng, từng chút lại từng chút.
Người trong lòng ngực yên ắng như mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trên người hắn, chốc sau mới ngáp một cái nho nhỏ.
Điện thoại rung lên hai lần, Phó Đình Xuyên sờ qua di động, ánh mắt dừng lại trên màn hình hai giây, sau đó xóa tin nhắn.
Hắn rũ mắt nhìn người ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực, ánh mắt có chút thâm trầm.
——
Khi tỉnh lại sau cơn sốt cao, thì không tìm chồng là hắn, mà lại gọi điện cho tên đàn ông khác?
Chỉ mới tham gia một cái bữa tiệc, mà đã khiến tiểu tử nhà họ Lý kia bắt đầu điều tra thân thế và sở thích của cậu?
Bảo bối của hắn, thật không ngoan.
Di động lại rung lên hai lần, trên màn hình hiện ra tên Tần Tranh, Phó Đình Xuyên quẹt màn hình, tiếng nói hưng phấn của người đàn ông từ điện thoại truyền tới:
“Đình Xuyên, buổi tối ra uống hai ly không? Có tin tức tốt chia sẻ cho cậu!”
Phó Đình Xuyên: “Chuyện gì vui vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Bên kia điện thoại vang lên trận cười điên cuồng: “Thằng cháu Địch Tiêu đó của tôi! Lúc trước đâm sau lưng và cướp người tình kia của tôi! Cậu đoán xem!”
“Hai ngày trước còn tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai do người tình của hắn sinh, đưa thiệp mời và khoe khoang khắp nơi, kết quả cậu đoán thế nào!”
“Ha ha ha ha ha ha ha đứa con đó không phải con ruột của cậu ta! Thật mẹ nó xứng đáng!”
“Thời buổi này còn có người tin cái gì tình một đêm mang bầu chạy, lâu vậy không gặp ai biết được có phải con của mình hay không? Không nói tới lâu không gặp, có rất nhiều người ngủ xong vừa mở mắt đã bị ăn vạ ngay bên gối, trên thực tế người ngủ cùng họ đêm trước có phải mình hay không cũng không chắc được……”
Nghe đến đó, con ngươi Phó Đình Xuyên chợt co rụt lại.
“…… Vừa mở mắt có người khác bên gối, không biết chắc người ngủ với họ đêm trước có phải là mình hay không……”
Động tác xoa eo Khương Lạc Lạc ngừng nửa giây, ánh mắt Phó Đình Xuyên thâm trầm, nhìn chằm chằm dấu hôn sau cổ của Khương Lạc Lạc.
Hắn vẫn không nhớ nổi hai người phát sinh quan hệ như thế nào, chỉ là cảnh tượng ngay lúc đó khiến hắn theo bản năng mà cho rằng người đàn ông đó chính là mình.
Nếu…… Người kia không phải là mình?
Nếu…… Bản thân bị dùng để chịu trách nhiệm thì sao?
Phó Đình Xuyên xốc xốc mí mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và sát khí.
Có vài thứ phải tự mình nếm thử mới biết được.
Vào đêm.
Gió đêm lay động bức màn cửa, thỉnh thoảng lộ ra một chút chạng vạng.
Trên giường lớn, giọng nói người đàn ông dịu dàng “Ở đây sao?”
Thiếu niên cong thân mình chìm trong tấm chăn, mắt hạnh hơi híp hàm chứa chút ẩm ướt, ngoan ngoãn như mèo con không có sức giãy giụa.
“Chồng……”
Người đàn ông sờ sờ mặt cậu, “Gọi tên của tôi.”
“Phó, Phó Đình Xuyên……”
Lúc gọi đến chữ cuối cùng, giọng nói mềm mại lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng tràn ra một hai tiếng nức nở.
Trong không khí truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, mang theo chút trêu đùa sung sướng.
“Hóa ra thật sự là nơi này.”
“Sao cục cưng không nói cho tôi biết, đêm qua tôi còn làm gì em nữa……?”
……
Hoàng hôn buông xuống, trên cửa sổ pha lê nổi lên một lớp sương mù.
Màn đêm dần trở nên sâu thẳm.
Âm thanh trong phòng ngủ trở nên yên lặng, trên giường phồng lên một cái bọc nhỏ, ngón tay Khương Lạc Lạc bị đè dưới gương mặt, lông mi ướt đẫm dính vào nhau.
Ngón tay thon dài sờ tóc của cậu, ánh mắt người đàn ông u ám dán chặt cậu, như con ác long canh giữ châu báu của mình trong sơn động.
Ánh mắt cố chấp mà nóng bỏng kết thành cái kén, quét qua gương mặt đang ngủ yên bình.
Sau một lúc lâu, mới khe khẽ thở dài: “Quên đi, đêm nay sẽ buông tha em.”
-
Khương Lạc Lạc bị cảm giác ngứa trên cổ đánh thức.
Cậu mở to mắt, Phó Đình Xuyên đang tìm tòi nghiên cứu mà vuốt cổ cậu “Sao lại đỏ như vậy?”
Vẻ mặt và giọng điệu này chắc chắn bá tổng Phó Đình Xuyên đã quay trở lại.
Khương Lạc Lạc theo động tác hắn mà lắc lắc đầu, muốn tự duỗi tay sờ, nhưng tay nhỏ lại bị Phó Đình Xuyên kéo xuống.
“Sao tôi lại mút mạnh như vậy?”
Phó Đình Xuyên thò lại gần càng lúc càng gần, hô hấp nóng rực phả vào cổ cậu, “Sao tôi lại không nhớ rõ mình đã hôn chỗ này của em nhỉ?”
Đầu Khương Lạc Lạc tê rần một chút, oán niệm đối với thân thể “Phó Đình Xuyên” này dâng lên trong lòng, bắt đầu âm dương quái khí: “Đúng vậy, không phải anh, là tôi tự soi gương rồi làm đó!”
Nói rồi tức giận mà xoay người đi, để lại cho Phó Đình Xuyên một cái cái ót, còn thuận tiện kéo chăn che mình lại.
Người phía sau tiến lại gần vỗ nhẹ chỗ chăn đang phồng lên, “Tính tình sao lại lớn như vậy? Muốn chồng tét mông trừng phạt em à?”
“Anh trừng phạt tôi đi!”
Khương Lạc Lạc xốc chăn lên chui đầu vào, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền đến: “Dùng sức trừng phạt tôi, đừng có ngừng, dù sao nhà anh giàu như vậy, tôi chỉ là chim hoàng yến nhỏ được anh bao nuôi, chơi chán rồi anh có thể đổi một người khác, anh không cần đau lòng!”
Một đoạn sau eo lộ ra chỗ chăn không che tới, vòng eo tuyết trắng mềm mại lấm tấm những vết ngón tay màu xanh lam cùng dấu hôn, đặc biệt chói mắt, lại đặc biệt ghê người.
Phó Đình Xuyên duỗi tay chạm vào, cơ thể người trong chăn cứng đờ,sau đó lại càng lúc càng hướng sâu vào trong.
Phó Đình Xuyên ngượng ngùng mà thu tay lại.
Lúc ấy hắn thật sự tức giận, không nhẹ cũng không nặng, dường như là lăn lộn hư người rồi.
Phó Đình Xuyên ho khan một tiếng, đối với Khương Lạc Lạc đang giận dỗi bên trong ngọn núi nhỏ, đáy lòng có chút quẫn bách kì lạ.
Cái loại cảm giác này, giống như là cậu thiếu niên tuổi dậy thì chọc giận bạn nữ mình thích, rồi đối phương vẫn luôn úp mặt vào bàn mà khóc.
Hắn ngồi ở bên cạnh, ngơ ngác không biết phải làm sao.