Đó là câu hỏi của tôi bâng quơ trong 10 phút chết lặng. Ông cụ cũng như bâng quơ trả lời: “Đúng vậy, kể ra cũng thật đáng thương.”
“Rốt cuộc tại sao lại bị chôn sống như vậy?” Tôi cố hỏi, tay đã cuộn lại bức hoạ trả về hộp gỗ. Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng cùng vài tiếng thở mạnh của ông cụ.
“Bỏ đi, dù sao cũng cảm ơn ông. Phần còn lại tôi tự mình đi hỏi cô ta vậy.”
Tôi gật đầu với Cảnh Dã ra hiệu rời khỏi, nhưng vừa đi được vài bước đã nghe ông cụ nói “khoan đã”. Tôi dừng lại và quay đầu, ông cụ ra hiệu cho bà thím kia lấy từ một ngăn tủ khác ra một tấm ảnh. Ông cụ tần ngần mấy giây rồi vừa đưa cho tôi vừa nói: “Đây là tấm ảnh được một người nặc danh gửi tới vào hai mươi mấy năm trước.”
Tôi nhíu mày, đưa tay lấy tấm ảnh lên xem: “Đây, đây chẳng phải là bố mẹ tôi sao? Đứa trẻ trên tay mẹ tôi chính là tôi lúc mới sinh rồi. Nhưng mà, sao ông vẫn còn giữ nó, nó vốn không liên quan đến ông mà?”
“Lúc đó ta cũng định vứt nó, cho đến khi ta nhìn thấy cái này.” Ông cụ hai mắt nhắm hờ nhưng ngón tay vô cùng chính xác chỉ vào một góc trong tấm ảnh. Tôi mở to mắt, từ từ di chuyển ngón tay ông cụ ra khỏi.
Khoảnh khắc ấy miệng của tôi cứ há to dần theo sự di chuyển của ngón tay ông cụ. Cho đến khi ngón tay ông cụ đã hoàn toàn rời khỏi, chính là lúc tôi đứng tựa trời tròng. Bởi vì ở vị trí của ông cụ chỉ, xuất hiện một bóng người mờ mờ, người đó mặc bộ giá y, chính là cô ta.
Tôi cầm theo tấm ảnh chạy như lao ra khỏi căn nhà, Cảnh Dã phía sau đuổi theo tôi. Trong khu này hoàn toàn không lấy một chiếc taxi, dù sao tôi cũng không thể chạy bộ được, đành nói với Cảnh Dã: “Anh có thể gọi mua một chiếc xe giúp em không?”
Cảnh Dã gật đầu, tôi ngồi xuống bậu bồn hoa, lấy di động gọi cho bố tôi ở Pháp. Có lẽ ông ấy đang ngủ nên không nhấc máy, tôi gọi đến số bàn ở nhà. Người giúp việc bắt máy: “Cô chủ cả, cô muốn gặp ai?”
“Bố tôi ở đâu?” Tôi vừa hỏi thì nghe được tiếng con gái ở gần đó, điện thoại đổi tay, tiếng con gái vang lên: “Chị, là em Vị Ương đây. Chị muốn tìm bố sao?”
“Ừ, ông ấy đang ở đâu?” Giọng tôi hằn học, nhưng đầu dây bên kia rất dịu dàng: “Có lẽ bố đang ngủ trên lầu, chị đợi một lát nhé, em đi gọi bố.”
Ninh Vị Ương lấy di động của mình gọi cho tôi, tôi nhấc máy, nghe tiếng cô ta chạy lên cầu thang.
“Bố ơi, dậy một lát đi. Chị hai gọi cho bố!” Đó là âm thanh phát ra từ cuộc đối thoại phía bên kia. Nghe tiếng ông thở một cái, sau đó ông lên tiếng: “Tiểu Di, có chuyện gì sao?”
“Mẹ mất vì bệnh gì?” Tôi gọn lỏm, ông đáp: “Con nói linh tinh gì vậy, mẹ con ở phòng bên kia...”
“Mẹ ruột của con!” Tôi ngắt lời.
Tôi nghe được ông đang ngồi dậy, đoán chừng ông đang tìm mắt kính. Rất nhanh sau đó giọng ông có vẻ ưu tư nói: “Bà ấy qua đời vì chết đuối, toàn thân vô cùng thảm hại. Nhưng khi ấy dù có bao nhiêu đội chuyên án cũng không thể phá được.”
Tôi thất thần dập máy, mệt mỏi tựa người ra gốc hoa. Cảnh Dã bên cạnh dịu dàng nhìn tôi đầy lo lắng, sau đó khẽ nói: “Di Di, xe của em đến rồi.”
Tôi khẽ ừ một tiếng, Cảnh Dã cùng nhân viên cửa hàng kí một số giấy tờ, tôi đi ra đưa di động mình cho Cảnh Dã: “Quét mã của em này.”
Cảnh Dã từ chối nhận, tôi nhét di động vào tay anh rồi vào trong xe ngồi.
Hai chúng tôi thuê một phòng khách sạn gần đó nghỉ lại. Cả một buổi chiều tôi cứ khư khư cầm tấm ảnh kia mà nhìn. Tôi bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện kia lại với nhau, từng chút một. Cô ta lúc ấy ở trong mộng cảnh nói với tôi rằng tôi là một nửa linh hồn của cô ta. Cô ta xuống tay với những người thân thiết xung quanh tôi, trừ Cảnh Dã. Kiếp trước, chẳng lẽ Cảnh Dã thật sự là pháp sư sao, nhưng anh ấy đâu còn nhớ gì?
Tôi mệt mỏi với hàng tá đáp án, thần kinh suy nhược trầm trọng, sau đó cứ như thế chìm vào giấc ngủ.
Lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở căn nhà cổ đó, lại còn đang tắm. Trong phòng tối thui tối nùi không một chút điện đóm, chỉ có ánh nến mập mờ. Tôi thoáng giật mình, nghĩ thầm đây là chủ ý của ai thế này. Từ trong bồn tắm bước ra, tôi lấy chiếc khăn tắm quấn lên người muốn ra ngoài tìm đèn.
Phòng tắm có một chiếc giương rất lớn, đại khái là...A, tôi hiểu rồi, người bày ra phong cách này là muốn tắm uyên ương sao? Tôi rùng mình lắc đầu một cái sao đó đi qua, nhưng lạ thay, tối tăm như vậy nhưng tôi lại thấy một bóng dáng trong gương lúc lướt qua.
Không đúng, đó không phải là bóng của tôi, đi qua khỏi gương tôi chợt chôn chân, hai mắt đã nhíu chặt lại trong tình trạng hoảng sợ. Và mặc dù có chuẩn bị tâm lí tốt thế nào thì lúc chầm chậm quay đầu nhìn vào gương tôi vẫn có thể giật mình như cũ.
Bởi vì cô ta ở trong gương đang nhe răng cười, khuôn mặt nát bươm đầy máu me và khuôn miệng ngoác tới tận mang tai. Tôi ngồi phịch xuống đất, theo bản năng chửi một câu “chết tiệt”.
Vậy mà cô ta còn cười ha hả, tôi đem các chai lọ mỹ phẩm trên bàn gần đó ném vào cô ta trong gương, điên cuồng chửi bới: “Trả mạng Tần Mạn và mẹ tôi lại đây, cô muốn gì hả? Muốn gì thì tìm tôi đây, tôi chơi cùng cô, tại sao lại giết hại bọn họ?”
Vậy mà cô ta ở trong gương và cái gương không có mảy may sứt mẻ gì. Lúc tôi ngẩn đầu lên, cô ta đã lấy tay kéo cái miệng rộng của mình lại trở thành một khuôn mặt hoàn chỉnh, xinh đẹp và giống tôi như đúc. Cô ta lần này chỉ cười khẩy nói: “Bởi vì bọn họ đáng chết, đó là ân oán năm xưa.”
Ồ, một lí do dở hơi. Tôi trừng mắt chăm chăm đối diện nhìn cô ta trong gương. Lạ thay, tôi phản chiếu không gương không hề có bóng, hoặc là nói, cô ta chính là cái bóng của tôi trong gương, vô cùng thuần tuý.
“Đã là ân oán của kiếp trước, bọn họ đều đã đầu thai rồi, kiếp này bọn họ vô tội. Vậy còn cô, một hồn ma trinh nữ, tại sao lại không đầu thai đi?”
Tôi đứng tựa vào vách gỗ, vừa nói vừa chăm chú quan sát biểu cảm của cô ta. Rõ ràng lúc tôi nói đến hồn ma trinh nữ, sắc mặt cô ta kéo căng cực hạn, sau đó chuẩn bị muốn thay đổi. Nhưng cô ta không thay đổi, chỉ dữ tợn nói: “Thứ ngu ngốc, cô thì biết cái gì? Ta vốn đã không phải trinh nữ nữa rồi, ta có một sinh linh trong bụng.”
Tôi ngây người trong phút chốc, cảm nhận trong bụng dưới của tôi dâng lên một cơn đau dữ dội. Những kí ức lạ lẫm dâng lên trong đầu tôi, vô cùng mờ nhạt, đại khái không thể thấy rõ điều gì. Như vậy, là do cô ta mang thai nên gia đình chịu nhục nhã đã chôn sống cô ta?
Tôi ôm bụng nén cơn đau, khàn giọng nói: “Đó là do bản thân cô ngu ngốc bị người ta lừa gạt, cô trách ai chứ?”
“Đừng có giả khôn ở đây, ai ngu ngốc còn chưa biết đâu. Mười năm qua cô quay phim cổ trang nhưng không biết về thời phong kiến sao? Một lũ cặn bã, một tên nam nhân tra nam, một nữ nhân tiện nữ, cùng một mẫu thân độc ác.”
Cô ta giọng nói vô cùng ai oán, tôi vẫn thở hổn hển vì cơn đau kia mà hỏi: “Cô nói, Tần Mạn và mẹ tôi trong quá khứ là ai?”
Trong mắt cô ta tràn đầy tơ máu, đôi môi đỏ rực cong lên một cách đầy mỉa mai: “Mẫu thân của cô là mẫu thân độc ác đó, được lắm, bà ta còn dám sinh ra cô. Vậy nên tôi cho bà ta đi trước, cô không còn ai bảo vệ nửa rồi. Còn cô ca sĩ kia, là kẻ đã cướp phu quân của ta. Vậy mà kiếp này cô ta còn mặt dày muốn mặc giá y gả vào nhà giàu sao? Còn mặt mũi làm bạn thân của cô sao, trơ trẽn!”
Lại một lý do khó bề tưởng tượng, tôi lắp bắp không biết là tức giận hay thế nào: “Vậy nên...cô đã giết hại cô ấy ngay giây phút mặc áo cưới? Cô điên rồi, thật sự điên rồi."
Ngưng lại vài giây, tôi lại nói: "Khoan đã, vậy còn tra nam mà cô nói đến là ai?"
"Người chết tiếp theo, đến lúc đó cô sẽ biết thôi." Một nụ cười đắc thắng trên mặt cô ta, tôi thật sự không chịu nổi nữa, tôi phải rời khỏi đây thôi. Đúng vậy, đứng lên và chạy nào.
"Ninh Phồn Di, cô không thắc mắc tại sao cô lại tên là Phồn Di, giống tên của tôi sao?"
Tôi lại vì tò mò mà đứng lại nữa rồi, lùi về hai bước, tôi nhìn vào trong gương, gặng hỏi: "Cô muốn nói gì?"
"Phồn hoa như mơ
Di dời nhất mộng
Ảo mộng một đời
Tỉnh dậy tan biến!
Đó là ý nghĩa của tên "chúng ta". Cô đã từng hỏi ý nghĩa của tên cô chưa, có phải bọn họ đều không biết hay không?"
Giọng cô ta giờ đây như mây như gió, nhưng lại như vết dao cứa vào trong lòng tôi.