"Ngày ta tiễn chàng ra chiến trường, sinh linh trong bụng ta chớm nở.
Cùng ta uống cạn chén rượu đào, chàng hứa ngày về nhất định nhờ bà mối đến nhà ta, kiệu lớn rước ta về nhà.
Ai ngờ ngày chàng "Mã đáo hồi kinh" chiến công lẫy lừng liền một đường tiến thẳng hoàng cung, khoác trường bào làm phò mã.
A a a a "
Bỗng tiếng hát im bặt, vài phút sau là những giai điệu quỷ dị kéo đến, thê lương đầy oán hận, nghe không rõ là cái gì. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, tôi cũng theo đó mà khẽ mở mắt, mặt dù vô cùng sợ hãi, song tôi vẫn muốn xem rốt cuộc là thứ gì.
Trong ánh sáng loé của sấm chớp, một cô gái có khuôn mặt đầy máu me, mặc bộ hỷ phục màu đỏ, trên đầu đội mũ Phượng nhưng tóc tai rũ rượi. Cô ta đi trên mặt đất, cất một tràn cười ghê rợn, cô ta vẫn đứng bên ngoài rèm châu, rèm kêu leng keng, cửa rung kẽo kẹt.
Tim tôi nhảy loạn một nhịp, thần kinh ngưng trệ, bơi vì cô gái kia chính là "cô ta".
Chiếc giường bỗng chốc rung lắc dữ dội, thoáng cái đã xô tôi ngã xuống đất.
Tôi kinh hãi lồm cồm bò dậy, ai ngờ vừa mới quay sang nhìn, chiếc giường đã biến thành quan tài lớn. Tôi rốt cuộc kinh hồn tán đảm ôm lấy đầu mình la hét không dám nhìn nữa.
Nhưng đột nhiên, tôi nghe tiếng bước chân bước rất nhanh và dồn dập đến.
Tôi mừng rỡ ngậm miệng nhìn lên, Cảnh Dã trong bộ đồ pháp sư, tóc tay dài sọc đang đi tới, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không hiểu, ma nữ kia đột nhiên la hét một cái rồi biến mất.
Tôi đứng lên, cuống quýt chạy đến chỗ Cảnh Dã nhưng càng chạy thì Cảnh Dã càng xa. Tôi cứ chạy, cứ thế chạy một hồi liền chạy được đến cửa. Ai ngờ xui xẻo thay, vừa bước qua bậu cửa đã chạy xuống vực thẳm không đáy.
"Tiểu Di, Tiểu Di, tỉnh lại đi em."
Cảnh Dã nửa đêm sau khi xong việc ở Thượng Hải cũng vội vã chạy về, nào ngờ đến cửa phòng lại khoá trái. Nghe thấy tiếng tôi la hét bên trong nên anh đập cửa kêu mãi nhưng không có hồi âm. Nóng lòng anh một phát đá bay cánh cửa gỗ tội nghiệp.
"Tiểu Di, em không sao chứ?"
Tôi cuống quýt ôm lấy anh, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vừa ôm vào lại buông ra, trước sau tìm kiếm "cô ta".
"Cô ta đâu? Cảnh Dã, cô ta đâu rồi?"
Cảnh Dã gắt gao giữ tôi lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang sợ hãi của tôi:
"Cô ta là ai? Em muốn tìm ai. Tiểu Di, em nhìn anh đi. Nói cho anh biết cô ta là ai?"
Tôi vừa mừng rỡ lại vừa thất vọng, đành cụp mắt, vùi đầu vào lòng Cảnh Dã: "Không ai cả, chỉ là em mơ thấy ác mộng mà thôi."
Những chuyện kinh khủng cứ thế xảy ra, tôi cũng bắt đầu sợ hãi chiếc giường kia, thành ra đã cùng Cảnh Dã quay về Thượng Hải. Trợ lí cùng quản lí thấy mặt tôi cứ như trúng xổ số, bởi vì tôi thật sự bãi công. Không nghĩ cũng biết bọn họ bị giám đốc làm công tác tư tưởng thế nào rồi.
Tôi quyết tâm không chạy lung tung, ở chết trong khách hoặc hoặc lẽo đẽo theo Cảnh Dã. Vì vậy mà mười ngày trôi qua, tôi sống vô cùng thoải mái. Quản lí cho dù sợ giám đốc nhưng lại sợ tôi hơn, bọn họ rầu rĩ cả ngày mà không dám thúc giục tôi.
Ngày thứ mười một, Phàn Vĩ sáng sớm đã điện thoại cho tôi, giọng anh chàng run lẩy bẩy như cò dính mưa, không nói cái gì, chỉ sống chết gọi tôi đến bệnh viện.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân cao cấp nên việc tôi vào không kinh động mấy. Phàn Vĩ nằm trên giường, lúc thấy tôi vào anh chàng mừng rỡ tột độ nhảy xuống giường tóm lấy tay tôi.
"Di Di! Cậu còn không đến, tớ sẽ chết mất."
Tôi liếc nhìn cô bạn gái nóng bỏng của Phàn Vĩ ngồi ở sofa, chậm chạp nói: "Điên rồi, cậu có bệnh thì tìm bác sĩ. Tìm tôi làm gì?"
Phàn Vĩ giống như trẻ nhỏ cố giải thích vấn đề với cha mẹ, anh đuổi cổ cô bạn gái kia ra ngoài, sau đó kéo tôi tới giường ngồi xuống.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" - Tôi mất kiên nhẫn hỏi, Phàn Vĩ đông tây nam bắc nhìn, sau đó lí nhí nói: "Di Di, tớ gặp ma."
Tôi nghe da đầu tê dại, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Hoang tưởng, trên đời làm gì có ma."
Phàn Vĩ tức giận giậm chân phình phịch, tôi tuy rằng trong lòng vô cùng nôn nóng muốn biết nhưng bên ngoài giả bộ miễn cưỡng nói: "Được rồi, chiều cậu vậy. Nói xem con ma đó thế nào?"
"Cô ta, cô ta mặc bộ đồ luộm thuộm cực kỳ,..." - Phàn Vĩ giọng nói ngắt quãng, có lẽ vì sợ hãi mà thành.
Tôi mở di động của mình có chụp ảnh tôi mặc áo cưới đưa cho Phàn Vĩ rồi hỏi: "Có phải bộ đồ thế này không?"
Phàn Vĩ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, bàn tay cầm di động của tôi khẽ run rẩy, tôi nói tiếp: "Có phải cô ta tóc tai rũ rượi, mặt mày bê bết máu không?"
Phàn Vĩ lại tiếp tục gật đầu, sau đó đột nhiên anh đoạt lấy di động trên tay tôi, giống như không thể tin nổi phóng to phần hình ảnh ra, càng nhìn càng sợ hãi tột độ. Tôi cũng sợ hãi không kém gì cậu ta, vội vàng hỏi: "Vĩ Vĩ, cậu thấy cái gì?"
"Di...sau lưng cậu...có cô ta. Cậu và cô ta giống nhau như khuôn đúc"
Khó mà diễn tả tâm trạng của tôi lúc này, sợ hãi, tuyệt vọng,..
Giật điện thoại về, tôi cố lấy hết can đảm nhìn. Rõ ràng trước đây chỉ có một mình tôi, nhưng hiện tại phía sau lưng tôi, còn có...cô ta.
Sau khi quay về khách sạn tôi nhớ lại Phàn Vĩ nói rằng từ sau khi anh nhập viện thì cô ta không tìm đến nữa. Nhưng có một vấn đề được đề cập đến, đó là lúc nào cô ta đến cũng mang theo một bài hát ma quái. Lúc đó tuy rằng Phàn Vĩ không kềm chế được sợ hãi, nhưng sau khi trao đổi tôi ít ra đoán được bài hát đó cùng với bài hát phát ra từ băng cát xét kia là một.
Bật lên máy tính, tôi hỏi trợ lí: "Cô có biết trên đời có bài hát nào mang giai điệu ma quái không?"
"Em sợ ma lắm, để em gọi cho quản lí, chị ấy thích mấy loại kinh dị như thế."
Vừa nói trợ lí vừa gọi điện, sau vài tiếng dạ, cô ngắt máy rồi quay ra nói với tôi: "Chị à, chị quản lí nói có Thập Đại Cấm Khúc. Chị à, nghe thử đi."
Cô ta là trợ lí rởm nhất tôi từng thấy, bởi vì sau khi đem tai nghe ném cho tôi thì cô ta đã sợ mà chạy mất tăm. Tôi cắm tai nghe, lên mạng gõ bốn chữ Thập Đại Cấm Khúc, kết quả tìm kiếm hiện lên. Tôi tần ngần một lát, rốt cuộc cũng click vào nghe thử.
Phải chăng cách này rèn luyện sự sợ hãi rất tốt. Nghe qua vài bài, cuối cùng tôi cảm thấy khá bình thường. Đang nhắm mắt lim dim tôi cũng phải trợn to mắt suýt nhảy khỏi ghế, bởi vì âm thanh ma quái kia thật sự bắt đầu rồi.
"Vãng sinh chưa tới, bóng lưng vẫn còn
Khiến ai tương tư nhiễm bụi trần
Mưa đêm, đèn mở, rọi sáng cả hí đài trống trãi"
Phàn Vĩ ở trong bệnh viện rất tốt, cô ta không xuất hiện nữa. Vì vậy anh chàng nói sẽ ở lại thêm nữa, chưa có ý định xuất viện. Cùng lúc này trợ lí đem một tấm thiệp cưới đến cho tôi, tôi xem xong mà giật mình. Vì thời gian này nhiều biến cố nên quên mất, còn ba ngày nữa là đến đám cưới của cô bạn thân nhất của tôi.
Cô nàng là diễn viên kiêm ca sĩ Tần Mạn, vô cùng xinh đẹp, kết hôn cùng thiếu gia nhà triệu phú. Tôi gọi điện thoại xin lỗi mấy câu, nhưng cô nàng vô cùng tốt tính không chấp nhặt, còn tha thiết mời tôi đến sớm hơn một ngày để phụ giúp.
Ngày thứ hai, tôi đến cùng Tần Mạn giám sát việc trang trí và thử áo cưới của cô ấy. Sau khi hoàn tất công việc đã là hơn mười giờ tối, tôi mệt lả người nên cơm nước gì cũng nuốt không trôi mà chỉ muốn về nghỉ ngơi. Tiễn tôi lên bờ, Tần Mạn còn ôm tôi một cái chặt. Trong cái giá lạnh của gió biển về đêm, cái ôm ấy đến thật ấm áp nhưng cũng thật trẻ con.
Chúng tôi là bạn tốt mười năm, cô ấy cũng thiếu vắng tình thương gia đình giống như tôi. Hai chúng tôi nương tựa yêu thương nhau, dìu dắt nhau từ những ngày mới bước chân vào làng giải trí. Tần Mạn là một người mạnh mẽ, chưa hề biết sợ điều gì, nhưng đêm nay, cô ấy rơi một giọt nước mắt.
Tôi không hiểu cô ấy vì sao lại khóc, tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy vì hạnh phúc mà khóc thôi. Nếu như lúc đó tôi biết đây là lần cuối cùng chúng tôi đoàn tụ, có lẽ tôi đã ôm cô ấy chặt hơn, khóc cùng cô ấy. Hoặc giả, tôi có thể thay đổi số mệnh của cô ấy cũng nên.
Sau khi quay về khách sạn, tôi uống vội ly sữa rồi lên giường đi ngủ. Đêm nay gió rất lớn, như muốn xé toang màn đêm. Những vầng mây trên trời không chịu nổi đành tan ra, nhường chỗ cho những vì sao chớp nhoáng lấp lánh.
Tôi là một người không mê tín, tôi đương nhiên không nhận ra điềm gì. Chỉ là, 12h15" đêm nay, chồng của Tần Mạn gọi cho tôi. Anh ấy nói rằng Tần Mạn mất rồi.