Nhưng gương mặt đỏ bừng lại khiến người ta không tin vào câu trả lời này được.
Hơn nữa, Đinh Ngạn Tư sớm đã nhận ra cô. Giống như đã đoán được cô sẽ không thừa nhận, tay Đinh Ngạn Tư luồn ra sau lưng cô, sờ sờ cái bớt kia, sau đó nói: "Chỗ này của em có một cái bớt nhỏ đúng không, lần đó tôi đã thấy."
Hơi thở nóng bỏng mang theo mùi hương độc nhất của anh, mát lạnh sạch sẽ.
Thời gian như ngừng lại, nặng nề khiến người ta không thể hít thở. Trần Nhuế Sơ cứng đờ.
Cái bớt...
Đúng là thất sách!
"Em..." Cô nhấp môi, nhưng không dám thừa nhận.
Cô có lý do để tin rằng, nếu cô còn nói không có, Đinh Ngạn Tư trước mắt rất có khả năng sẽ trực tiếp kéo váy cô xuống, chỉ vào cái bớt của cô hỏi đây là cái gì.
Giờ phút này, trong mắt anh không hề che giấu dục vọng.
Khoảng cách thân mật, động tác ái muội, chỉ trong gang tấc có thể chạm vào người trong lòng.
"Em thừa nhận, em là... Chủ bá sắc tình đó." Trần Nhuế Sơ hít sâu một hơi, chậm rì rì thừa nhận, hàng lông mi run rẩy cho thấy cô
đang rất bất an.
Đinh Ngạn Tư không hề kinh ngạc, anh kề sát bên tai cô, bàn tay sờ xuống, váy bị anh kéo lên sát mông. Anh dừng lại, tay ôm trọn cặp mông, đột nhiên dùng sức, cả người Trần Nhuế Sơ liền nhào vào lòng anh.
Mật dán trên ngực anh.
Cô ngây ra, bên tai là nhịp tim đập thình thịch.
Mùi hương của anh ập tới, không biết là do nước giật quần áo hay là sữa tắm, mùi thơm dịu nhẹ thế mà khiến đầu óc Trần Nhuế Sơ choáng váng.
"Trần Nhuế Sơ." Đinh Ngạn Tư gọi cô.
Ba chữ cũng đủ khiến Trần Nhuế Sơ cảm thấy ngứa ngáy, trái tim cũng vậy.
"Làm tình với tôi, thế nào?"
Đầu cô lập tức như muốn nổ tung.
Ngón tay đi xuống nữa, anh hơi khom người, vén váy lên hắn bên trên.
Thấy cô không có phản ứng, anh nhéo đùi cô, mềm mại trơn trượt, yêu thích không buông tay.
"Tôi không muốn uy hiếp em, có điều, chắc em không muốn để người khác biết em là chủ bá sắc tình đúng không?" Hơi thở của anh vừa nóng vừa ướt, phả lên làn da cô, khiến cả người cô mềm nhũn.
Đinh Ngạn Tư không muốn như vậy, nhưng anh chính là không muốn mềm mỏng thương lượng với cô, giống như thương lượng với cô, anh sẽ thua vậy.
Thật buồn cười!
Một fan phát sóng trực tiếp lại uy hiếp chủ bá làm tình với mình. "Tại sao... Lại là em?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Em phù hợp." Đúng, trong video call anh từng nói như vậy.
"Vậy người khác cũng có thể sao?" Trần Nhuế Sơ lại hỏi, vô cùng cẩn thận.
Giống như đã dâng trái tim của mình đến trước mặt anh, chờ anh nhận lấy hay ném xuống.
Trong đầu Đinh Ngạn Tư cũng nghĩ vấn đề này, cảm thấy thật sự kỳ quái.
Nhưng anh vẫn trả lời theo đúng trái tim mình: "Không được."
Trần Nhuế Sơ thật sự hạnh phúc, cô nghĩ, anh nhận lấy trái tim của mình rồi, cho dù có lẽ chỉ vì vẻ bề ngoài của cô.
Dần to gan, tay cô bắt lấy góc áo của anh, hỏi: "Có nghĩa là làm bạn tình sao?"
Bạn tình?
Phản ứng đầu tiên của Đinh Ngạn Tư khi nghe đến hai chữ này chính là quan hệ không cần chịu trách nhiệm hay yêu đương.
Anh theo bản năng nhíu mày, nhưng ngẫm lại, hình như không sai. Anh muốn lên giường với cô, nhưng bọn họ không cần chịu trách nhiệm.
Nếu chịu trách nhiệm, đó chính là quan hệ yêu đương. Nhưng rất rõ ràng, giữa họ không có tình cảm.
Anh và Trần Nhuế Sơ mới gặp nhau mấy lần, sao có thể yêu? Anh tự phân tích với chính mình như vậy.
"Đúng thế." Anh trả lời.
"Vậy lúc làm tình có thể hôn anh không?" Trần Nhuế Sơ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi anh.
Hơi thở dừng ở hầu kết của Đinh Ngạn Tư, anh cảm thấy nơi đó vừa nóng vừa ngứa.
Không đúng, hắn là nơi trái tim anh.
Ngón tay Đinh Ngạn Tư quấn lấy quần lót cô cứng đờ. Hôn môi sao?
Thao còn có thể được, hôn môi vì sao không thể!
Anh bỏ qua gợn sóng không thể hiểu nổi trong lòng, trả lời: "Có thể." "Vậy được." Trần Nhuế Sơ làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Đinh Ngạn Tư không hề cảm thấy cô quá dễ dãi, hạnh phúc đến bất chợt khiến anh không có cách nào tự hỏi quá nhiều.
Anh chỉ biết, cô đồng ý rồi.
Cách quần lót xoa xoa mông cô, Trần Nhuế Sơ đón nhận cảm giác kỳ lạ, cắn chặt môi, tựa đầu vào vai anh, không dám rên rỉ thành tiếng.
"Muốn ở đây sao?" Trần Nhuế Sơ hỏi anh.
"Ù, ở ngay đây." Đinh Ngạn Tư buông cô ra, sau đó kéo cô vào gian WC gần nhất.
Đó là một phòng vệ sinh.
Khu WC này cách khu dạy học khá xa, chỉ có học sinh vận động mới thỉnh thoảng tới đây, cho nên nơi này tương đối sạch sẽ, bồn cầu cũng mới tinh.
Trần Nhuế Sơ đứng bên cạnh, nhìn Đinh Ngạn Tư tùy ý lấy ra một bài thi trong cặp sách.
Bài thi toán 145 điểm.
Cô nhớ, bài kiểm tra của mình hình như chỉ có 90 điểm.
Bài thi bị anh trải lên bồn cầu, sau đó cô bị kéo qua, ấn xuống, mông trực tiếp ngồi lên bài thi kia.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, Đinh Ngạn Tư nghi hoặc nhìn cô.
Trần Nhuế Sơ bĩu môi: "Không thể ngồi lên bài thi toán... Thành tích môn toán của em vốn dĩ rất kém, còn ngồi lên nữa, lần sau điểm sẽ càng kém."