Bọn họ ở trên mạng nói chuyện phiếm, mỗi ngày đều chúc ngủ ngon.
Thỉnh thoảng Đinh Ngạn Tư sẽ gọi tới hỏi cô đang làm gì. Thời điểm cô rảnh rỗi, cũng sẽ gọi cho anh.
Trần Nhuế Sơ cảm thấy "quan hệ bạn tình" này giống như viên chocolate bị giấy gói kẹo xấu xí bao lâu, mở lớp vỏ ra, bên trong chính là vị ngọt.
...
Mẹ của Trần Nhuế Sơ ở trên ban công thấy cái khoác đồng phục màu xanh lục, cầm đi hỏi Trần Nhuế Sơ đây là của ai. Trần Nhuế Sơ nói dối là của Lầm Hữu, lần trước tới nhà bỏ quên.
Mẹ Trần gật đầu, không hỏi gì thêm.
Hôm nay là cuối tuần, Trần Nhuế Sơ còn đang ngủ, thời điểm mẹ Trần xuống lầu đi siêu thị vừa lúc gặp Lâm Hữu.
"Lâm Hữu, cháu chờ chút." Trần Nhuế Sơ cười dẫn cậu vào nhà, sau đó đưa cái áo khoác cho cậu.
Lâm Hữu sững sờ một chỗ, tỏ vẻ nghi hoặc.
"Nhuế Sơ nói là của cháu, lần trước để quên ở đây đúng không? Đã giật sạch rồi, cháu mang về đi."
Sắc mặt Lâm Hữu lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh liền cười lễ phép, tay đè lên mấy chữ "DYS" trên đồng phục, cúi đầu: "Đúng là cháu bất cẩn để quên."
...
Bởi vì mỗi ngày đều ở trên Wechat nói chuyện phiếm với Đinh Ngạn Tư, Trần Nhuế Sơ quên mất chuyện đồng phục này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.
Cuộc thi thuyết trình tiếng Anh cũng đã tới, nơi thi đấu là sân vận động của thành phố.
Cô ngồi cách xa Đinh Ngạn Tư, khi vô tình chạm mắt anh liền đỏ mặt quay đầu.
Hai tiếng sau, cuộc thi kết thúc, thành tích phải đợi sau khi có kết quả mới công bố. Giáo viên dặn dò mấy câu rồi đi trước, có bạn học đột nhiên đề nghị mọi người đến quán ăn gần đó tụ tập.
Trần Nhuế Sơ không thân với mọi người, vốn định từ chối, nhưng thấy Đinh Ngạn Tư ở cách đó không xa gật đầu đồng ý, cô liền lặng lẽ nuốt lời từ chối vào bụng, cúi đầu đi theo mọi người.
...
Nhân viên dẫn bọn họ tới một cái bàn tròn lớn, Trần Nhuế Sơ trùng hợp ngồi đối diện Đinh Ngạn Tư, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy anh, nhiệt độ trên mặt sau khi tăng lên thì mãi không chịu giảm xuống.
Cô ngại ngùng đứng dậy vào WC rửa mặt, khi trở về thì không khỏi sửng sốt, Đinh Ngạn Tư đã đổi vị trí, ngồi ngay bên cạnh cô.
Cô cười trộm, đi tới ngồi xuống, mông vừa chạm ghế, tay liền bị nắm lấy.
Trái tim thắt chặt, cô ngước mắt nhìn người xung quanh.
Cũng may, không bị phát hiện.
Muốn rụt tay về, cô lẩm bẩm: "Sẽ bị nhìn thấy..."
Đinh Ngạn Tư liếc nhìn cô, khẽ cười, không chịu buông tay.
Món được mang lên, Trần Nhuế Sơ rút tay về, đang ăn, di động trong túi vang lên, lấy ra, mới thấy là tin nhắn của Lâm Hữu.
"Cậu đang ở đâu?" "Ăn cơm với bạn."
Trần Nhuế Sơ theo bản năng cắn đôi đũa, đũa trong miệng bỗng bị người ta lấy đi, ngước mắt, Đinh Ngạn Tư đang nhíu mày nhìn mình: "Lỡ chọc vào trong thì nguy hiểm lắm."
"Em biết rồi." Trần Nhuế Sơ xin lỗi, trong miệng lại ngọt như ngậm đường.
"Ra ngoài đi, tớ có chuyện muốn nói với câu." Lại có một tin nhắn tới.
Trần Nhuế Sơ nhíu mày. "Là sao cơ?"
"Tớ đang ở ngoài quán, cậu ra đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu." "Nhưng hiện tại tớ không tiện."
"Mẹ cậu đưa đồng phục kia cho tớ." Lâm Hữu chỉ nhắn một câu này.
Trần Nhuế Sơ giật mình, có lẽ Lâm Hữu đã biết quan hệ giữa cô và Đinh Ngạn Tư.
Nghĩ nghĩ, cô cầm di động, quay đầu, Đinh Ngạn Tư đang nhìn cô, trong mắt rõ ràng chứa đựng sự dịu dàng.
"Em ra ngoài một chút." Cô đứng dậy. "Sao thế?" Đinh Ngạn Tư hỏi.
"Có chút việc, em sẽ quay lại ngay."
Đinh Ngạn Tư nhìn chằm chằm tấm lưng của Trần Nhuế Sơ, rơi vào trầm mặc.
Lâm Hữu chỉ trùng hợp thấy Trần Nhuế Sơ cùng một nhóm người vào quán ăn này, lại trùng hợp xuyên qua cửa kính trông thấy hai người họ nắm tay dưới bàn.
Cậu biết thanh niên kia là Đinh Ngạn Tư, liền nghĩ tới mấy chữ trên cái áo khoác đồng phục, tất cả đều rõ ràng.
Cậu không biết mình gọi Trần Nhuế Sơ ra làm gì, có lẽ là hỏi cho rõ cô và Đinh Ngạn Tư có quan hệ gì, hoặc là tỏ tình.
Đúng vậy, tỏ tình.
Cậu thích cô, bắt đầu từ khi nào chính cậu cũng không biết, nhưng cậu thích cô, thích mỗi ngày đều ở bên cô, cùng cô về nhà, nghe cô ở trên đường kể những chuyện thú vị xảy ra trong ngày.
...
Trần Nhuế Sơ vừa ra ngoài liền trông thấy Lâm Hữu, cậu đang dựa vào cây cột bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm.
"Lâm Hữu..." Cô gọi tên cầu, lần đầu tiên cảm thấy do dự không có tự tin như vậy.
"Tớ muốn hỏi cậu..." Lâm Hữu đứng dậy, quần áo màu đen cọ vào một mảng vôi lớn, "Cậu đang quen Đinh Ngạn Tư sao?" Gọn gàng dứt khoát.
"Không có." Trần Nhuế Sơ lập tức phủ nhận, cô vốn dĩ không cùng Đinh Ngạn Tư ở bên nhau. Bọn họ chỉ là bạn tình.
Lâm Hữu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng chậm rãi rơi xuống.
Ánh mắt lại lập lòe, nhớ tới cảnh hai người họ nắm tay, còn cả cái áo khoác kia. Trầm mặc một hồi, cậu cúi đầu nhìn nền gạch dưới đất.
Không muốn hỏi nữa, nếu cô đã nói bọn họ không ở bên nhau, cậu không muốn tiếp tục hỏi những vấn đề này.
"Vậy cậu thích cậu ta sao?" Lâm Hữu hít sâu một hơi. Trần Nhuế Sơ im lặng.
Nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cô thế mà dần bình tĩnh lại. Thích Đinh Ngạn Tư, cô đúng là thích anh.
"Ù." Lần đầu tiên cô thừa nhận tâm tu của thiếu nữ.
Đối tượng không phải Đường Nghiên Thiến, cũng không phải Đinh Ngạn Tư.
Mà là Lâm Hữu.
Vì sao chứ? Bởi vì cô nhìn ra cảm giác Lâm Hữu đối với cô rất đặc biệt.
Nhưng cô không thể chấp nhận, cô không muốn tổn thương Lâm Hữu.
Bạn tốt của cô, Lâm Hữu.
...
Đinh Ngạn Tư thấy Trần Nhuế Sơ đi lâu không về, liền ra ngoài.
Trần Nhuế Sơ và nam sinh nghệ thuật kia rất gần nhau, không biết đang nói cái gì. Bỗng nhiên, cả hai đều mỉm cười, Trần Nhuế Sơ tới gần cậu, nhẹ nhàng giúp cậu phủi vôi trắng dính trên lưng.
Vôi trắng chói mắt.
Nhưng nụ cười trên mặt họ càng chói mắt hơn. Lâm Hữu giữ chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
Hai người đang ôm nhau.
Đinh Ngạn Tư đã không nhìn được nữa, xoay người, cả người run lên bần bật, tay nắm chặt thành đấm.
Anh biết, sớm nên biết. Bạn tình chỉ là bạn tình.
Cô có thể làm tình với mình, cũng có thể ôm nam sinh nghệ thuật kia.
Cô thật lợi hại, có thể phân biệt rõ đâu là người yêu đâu là bạn tình. Chỉ có bản thân anh không nhìn rõ thôi sao?
Anh là bạn tình.
Chỉ là bạn tình.