Sáng nay, cô lấy tuýp kem tẩy lông mới mua hôm qua rồi bắt đầu vật lộn trong nhà tắm.
Cằm mọc râu lún phún, song mỗi ngày Tống Tuệ Trí đều cạo nhẵn bóng.
Nhưng cả cơ thể này đều đầy lông tơ, Tống Tuệ Trí tuy thấy khó chịu từ lâu nhưng vẫn lười chưa chịu tẩy.
Cô gác chân dài lên bồn rửa tay, cẩn thận đặt dụng cụ tẩy lông sang bên cạnh.
Sau khi bôi xong một chân, cô đổi sang chân khác.
Thoa xong những chỗ quan trọng, cô nhíu mày dựa theo hướng dẫn, lanh lẹ quệt thêm một lớp mỏng.
Kế tiếp là hai cánh tay, bụng dưới và nách.
Đợi bôi xong tất cả các bộ phận, lông trên chân cũng dần mềm xuống.
Tống Tuệ Trí cắn nhẹ môi, bắt đầu cạo từng chỗ một…
“Rì rì…”
Lúc cạo tới chỗ trọng yếu, cô không cẩn thận làm xước da.
Cô hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng, hồi lâu vẫn không dám nhúc nhích.
Đậu!
Rốt cuộc cô cũng đã hiểu “đau bi[1]” mà các nam sinh thường nói là loại trải nghiệm như thế nào…
[1] “Đau bi” là một từ lóng, thuật ngữ trên mạng, ngụ ý chỉ cơn đau dữ dội của nam giới khi bị đá vào đũng quần (tham khảo: zhidao.baidu.com).
Hóa ra đây không phải là tính từ, mà là động từ.
Cuối cùng đến khi “bi” đã hết đau, Tống Tuệ Trí nín thở cạo sạch phần lông kia.
Tiếp theo cô đứng dưới vòi sen, thoải mái đắm mình trong làn nước nóng, xả sạch toàn bộ lớp kem trên thân người.
Cô hài lòng ngắm nghía cơ thể, ờm, khá dễ nhìn đấy.
Tuy làn da không mịn màng như mình nhưng cũng trơn trụi.
Cô chọc vào múi bụng, cơ bụng cứng ngắc dãn ra.
Đường cong không tồi.
Tống Tuệ Trí lấy áo sơ mi trắng giản dị phối với quần jean xanh, cô mặc vào rồi xuống lầu ăn sáng.
Ăn xong cô còn tiện tay mang theo hộp đựng cà rốt và dưa leo cắt lát, đợi cậu ta chạy bộ tới mức đói lả thì lấy ra.
Sáng sớm, Trần Hạo Vĩ lại chạy bộ trên sân tập.
Gió cuối thu se lạnh nhưng trán cậu lại toát đầy mồ hôi hột, thỉnh thoảng cậu lấy tay quẹt qua, phất thẳng xuống đất.
Cậu thở hồng hộc, từ xa đã nhìn thấy một chàng trai khôi ngô mặc áo gió đang đạp trên những chiếc lá khô.
Nhưng trên tay lại xách theo chiếc hộp giữ nhiệt trông không hợp hoàn cảnh cho lắm.
Trần Hạo Vĩ lại lau mồ hôi trên trán, thấy một nữ sinh đưa li cà phê nóng cho Tống Tuệ Trí, một cảm giác bất công trào dâng.
Anh giúp cậu giảm cân!
Còn cậu thì đi thả thính!
Con bà nó bất nhân thế cơ đấy!
Trần Hạo Vĩ ấm ức chạy hết vòng này tới vòng khác, cậu giậm chân tới gần Tống Tuệ Trí, cầm cái hộp giữ nhiệt của cô rồi cắn rốp lấy miếng dưa leo giòn rụm.
Tống Tuệ Trí không biết cậu đang buồn bực, cô xắn tay áo và ống quần lên, để lộ cặp chân dài nhẵn nhụi cho Trần Hạo Vĩ coi.
“Làm gì thế?”
Trần Hạo Vĩ hờ hững nhìn lướt qua, không phát hiện điều gì bất thường.
“Sạch hơn không?” Giọng Tống Tuệ Trí ẩn chứa mong chờ được khen ngợi.
“Đệt! Cậu cạo trụi lông anh rồi!”
Trần Hạo Vĩ nhảy dựng, cà rốt trên tay rớt xuống.
Mắt Tống Tuệ Trí long lanh: “Ừm… Tôi nghĩ cậu thích sạch sẽ… Không phải cậu rất giữ hình tượng sao… Cạo sạch đỡ phiền phức!”
Trần Hạo Vĩ trừng mắt: “Chỉ cần cạo râu thôi, còn lông trên người là biểu tượng của đàn ông! Anh đây có phải tiểu bạch kiểm đâu…”
Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, hai mắt dừng ở giữa chân Tống Tuệ Trí: “Chỗ đó… cậu cạo hết luôn hả…”
Tống Tuệ Trí thản nhiên gật đầu.
“Đệt mợ đệt mợ đệt mợ!”
Não Trần Hạo Vĩ nổ tung, mỗi lần tưởng tượng là cảnh đó hiện ra ngập đầu.
Từ khi hai người hoán đổi, Trần Hạo Vĩ chỉ dám tưởng tượng đến cảnh Tống Tuệ Trí dùng cơ thể của mình để đi vệ sinh, còn những thứ sâu xa hơn nữa thì cậu không dám nghĩ tới.
Nhưng thấy cô thản nhiên gật đầu, cảnh tượng “đau bi” lại hiện lên trong đầu cậu.
Không những “bi” đau mà đầu cũng đau!
Cậu hung dữ cắn miếng dưa leo khác, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Hồi học cấp hai, cậu cũng từng cảm thấy chán ghét lông tơ, đã thử cạo sạch một lần.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, hiện thực phũ phàng đã vả vào mặt cậu không chút thương tiếc:
Lông của con trai, không nên tùy tiện cạo!
“He he…”
Cậu cười quái đản: “Cậu thích là được.”
Sau đó cậu sang chỗ khác tập động tác duỗi cơ, kéo căng bắp chân.
Tống Tuệ Trí có lòng nhưng không được báo đáp, cô bực bội lườm cậu, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, yên lặng suy ngẫm.
Ngẫm đi ngẫm lại vẫn không ra kết quả, cô vứt hết sang một bên, không thèm quan tâm nữa.
“Dạo này tập luyện thế nào rồi?”
“Cân nặng tạm ổn, dáng người cũng hơi teo lại, quần áo trước đây của cậu rộng quá. Tiện thể mai đi mua đồ luôn đi, quẹt thẻ của ba tôi.”
“Được.”
**
Ngày hôm sau, lúc đi mua sắm, Tống Tuệ Trí rốt cuộc đã hiểu nụ cười quái đản của Trần Hạo Vĩ có nghĩa gì rồi.
Con trai tới tuổi dậy thì, lông tơ mọc ra liên tục.
Hôm qua mới cạo sạch xong, hôm nay lông đen vừa rậm vừa cứng đã bắt đầu nhô lên.
Tay với chân thì cũng còn đỡ.
Chỉ có vùng kín ngứa ngáy khó tả, cô khó chịu tới nỗi muốn chui vào hốc để gãi.
Tống Tuệ Trí cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lông mày co giật, khóe môi nhếch lên, cô cắn răng chịu đựng để không rên rỉ.
Tên khốn Trần Hạo Vĩ có ý đồ xấu lôi Tống Tuệ Trí tới hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Dạo quanh chừng 8 – 10 cái cửa hàng, quần áo thì không thấy mua, chỉ có cặp mắt tinh quái vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt cô.
Gân xanh nổi đầy trán Tống Tuệ Trí, cô hết nhẫn rồi lại nhịn, nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Hai người lôi kéo nhau vào cửa hàng, vừa ngẩng đầu thì thấy Khương Nhiễm Nhiễm xinh đẹp đang đứng cạnh bạn học Chu Châu.
“Chu Châu…”
Tống Tuệ Trí giơ tay chào.
Mắt của Chu Châu và Khương Nhiễm Nhiễm dồn lại trên đôi tay chồng chéo lên nhau của Trần Hạo Vĩ và Tống Tuệ Trí.
Chu Châu há hốc mồm, nước miếng sắp chảy xuống: “Vĩ ca, không phải chứ…”
Khương Nhiễm Nhiễm chỉ cúi đầu bặm môi, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước oán hận nhìn Tống Tuệ Trí.
Trong giai đoạn này, Tống Tuệ Trí thực hiện chiến lược công tử đào hoa dựa trên nguyên tắc ba không với Khương Nhiễm Nhiễm – không từ chối, không tiếp nhận, không tỏ thái độ.
Cô ta tặng đồ gì cô cũng thuận tay nhận hết, sau đó chia cho Chu Châu hoặc Chuột ăn.
Nếu không, sao Chu Châu càng ngày càng tròn được.
Mà cô cũng không né tránh quan hệ thân thiết với Trần Hạo Vĩ, cũng chính là bởi vì thể xác của bản thân, cô mặc kệ mấy lời đàm tiếu, chỉ trỏ sau lưng của người ngoài.
Sau mấy lần bị trêu chọc, cô dần cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng Khương Nhiễm Nhiễm chưa từng bày tỏ tình cảm như mấy cô nàng khác, mà cô cũng đâu thể trực tiếp nói câu “em rất tốt, nhưng anh rất tiếc” được.
Vì vậy, cô chỉ tiện miệng chào hỏi, sau đó ngồi trong khu vực chờ, đợi Trần Hạo Vĩ thử đồ.
Chả biết thằng ranh Trần Hạo Vĩ nghĩ cái gì.
Từ nãy tới giờ tấp vô nhiều cửa hàng đến vậy nhưng mãi vẫn chưa mua được món nào.
Cửa hàng này có vẻ hợp gu cậu ta, ôm cả đống quần áo đi vào phòng thử đồ luôn mà.
Lúc trước khi Tống Tuệ Trí vẫn là Tống Tuệ Trí, cô đều lựa quần áo size XL.
Nhưng bây giờ khi Tống Tuệ Trí là Trần Hạo Vĩ, cậu ta đã có thể mặc vừa size L.
Trần Hạo Vĩ đúng là có gu thẩm mĩ, màu sắc quần áo đơn giản, kiểu dáng rộng rãi, thích hợp che chắn phần thịt thừa trên cơ thể cô.
Đã vậy lúc mặc lên còn thấy được tí đường cong.
Khương Nhiễm Nhiễm ghét bỏ nhìn Trần Hạo Vĩ, cái mũi xinh đẹp nhăn lại: “Người nào đó thật không biết nhìn lại bản thân mình…”
Chu Châu đi theo phụ họa cô ta, mới ậm ờ thì lại sợ sệt nhìn Tống Tuệ Trí.
Mặt Tống Tuệ Trí vô cảm, chỉ gật đầu với Trần Hạo Vĩ.
Trần Hạo Vĩ hất cằm, ngoắc tay: “Đưa card cho tôi.”
Vì thế, Khương Nhiễm Nhiễm và Chu Châu được một phen tận mắt chứng kiến Tống Tuệ Trí ngang ngược nhận card từ tay Trần Hạo Vĩ, quan trọng hơn là sau đó!
Sau đó nhập mật khẩu mà không cần suy nghĩ!
Chẳng lẽ, hai người họ thân mật tới mức độ này rồi sao?
Chẳng lẽ, Trần Hạo Vĩ nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho Tống Tuệ Trí?
Khương Nhiễm Nhiễm kiêu căng ngửa đầu, khoác tay Chu Châu ra khỏi cửa hàng, một đi không trở lại.
Chu Châu thụ sủng nhược kinh[2], hớn hở nháy mắt với Tống Tuệ Trí: “Đa tạ, Vĩ ca!”
[2] “Thủ sủng nhược kinh” nghĩa là vừa mừng vừa lo vì bỗng nhiên nhận được ưu ái.
Tống Tuệ Trí ngẩn ra, “ờ” một cái, không hiểu cậu ta cảm ơn chuyện gì.
Trần Hạo Vĩ nhìn bóng lưng hai người nọ, chỉ cười lạnh lùng.
Mặc dù Tống Tuệ Trí lười quan tâm, nhưng cậu thì không lười.
Có thù tất báo.
Từ lâu Trần Hạo Vĩ đã chướng mắt Khương Nhiễm Nhiễm, cứ thích giả nai bên cạnh Tống Tuệ Trí.
**
Cạo sạch lông trên cơ thể, lông mọc dài ra.
Giảm hết mỡ trên cơ thể, mỡ tích tụ lại.
Nhưng Trần Hạo Vĩ thật sự kiên trì.
Cậu thường lên sân thượng tập thể dục.
Một khi đã hình thành thói quen tập thể dục, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Huống chi Trần Hạo Vĩ lại còn thuộc tuýp người vận động.
Nhưng mà Tống Tuệ Trí cứ luôn đem cậu ra làm chuột bạch, thấy cô mỗi ngày hết nhàn rỗi lại lười biếng, khiến cậu nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Thu lui đông tới, đông qua xuân về, xuân đi hạ đến.
Tống Tuệ Trí giữ lời hứa với ba Trần, mỗi đợt kiểm tra hằng tháng đều đạt thứ hạng cao, tên của Trần Hạo Vĩ luôn đứng đầu bảng điểm.
Mới đầu ba Trần không tin, về sau thì hơi bán tín bán nghi, sau đó nữa thì cảm thấy thanh thản an tâm.
Tống Tuệ Trí lấy cớ đi dạy thêm cho Trần Hạo Vĩ mà đến nhà mình ăn bữa cơm do mẹ nấu, nhịn rất lâu mới không thốt lên hai tiếng “ba mẹ”.
Vì thỏa thuận với Trần Hạo Vĩ, cô cũng không còn nghiên cứu biện pháp hoán đổi trở về nữa.
Nhưng quả thật, đây là lần đầu tiên Tống Tuệ Trí với chỉ số IQ 160 chịu đả kích lớn đến vậy.
Cô thật sự không còn cách nào khác…
Trong chớp mắt, ngày thi đại học sắp đến gần.