Ba vòng của Tống Tuệ Trí gầy đi, thoạt nhìn trông rất dễ thương!
Lão Kame-Sennin thấy Tống Tuệ Trí đáng yêu hơn trước nên không làm khó cô.
Suy cho cùng, cho dù cô thi hay không thi thì tỉ lệ nhập học cũng chẳng ảnh hưởng đến cô.
Vậy nên, bây giờ Trần Hạo Vĩ như bao phụ huynh đưa con đi thi đại học khác, mang theo nước và đồ ăn, mong mỏi chờ bên ngoài phòng thi của Tống Tuệ Trí.
Chờ chán rồi, cậu cầm con iPhone 6s mới toanh của Tống Tuệ Trí lên để chơi game.
Chiếc điện thoại này là do ba Trần mua ủng hộ tinh thần cho con trai mình, ông cố tình mua bản mới nhất để động viên cậu.
Vừa mở ra, giao diện trống rỗng, chỉ có duy nhất một logo màu cam đề tên 2048.
Cái quái gì đây?
Cậu bấm vào app để xem, chán phèo.
Tống Tuệ Trí thật nhạt nhẽo, ngay cả game cũng là toán học.
Mà có còn hơn không, Trần Hạo Vĩ kiên nhẫn ngồi chơi, màn hình nhanh chóng bị lấp đầy bởi những ô vuông, sau đó không thể di chuyển tiếp được.
Game của Tống Tuệ Trí chán ghê…
Gần đây, ba Trần mạnh tay chi tiền cho đứa con trai ngoan này, Internet thì được truy cập thoải mái, các loại app thì xuất hiện vô số.
Trần Hạo Vĩ tải một lượt cả đống game, sau đó thì nhào đầu vô chơi.
Một nhóm cô dì chú bác trong lúc đợi con mình vượt vũ môn, trông thấy một cô gái trẻ trạc tuổi con họ đang mải mê ngồi chơi game thay vì vào phòng thi, họ tặc lưỡi lắc đầu.
“Ôi trời, mặt mũi con bé này sáng sủa, nhưng chắc đầu óc không bình thường, nếu không thì sao lại đây ngồi chơi game.”
“Thấy chưa? Con mà không lo học hành thì kết cục sẽ như vậy đó.” Bà mẹ dắt tay đứa nhỏ mới vào cấp ba đến trường thi để cảm nhận bầu không khí, tiện thể cảnh cáo cô nhóc.
“Biết đâu người ta không ứng tuyển vào đại học.”
Một bà mẹ khác khều Trần Hạo Vĩ, hỏi: “Con gái à, năm nay con học lớp mấy?”
Trần Hạo Vĩ khó chịu rụt vai lại, thuận bề đáp: “Lớp 12 ạ.”
“Ơ! Vậy con ngồi đây làm gì thế?!”
“Chờ bạn ạ.”
Vị phụ huynh ngồi bên cạnh liếc cô, còn bà mẹ dẫn con đi cảm nhận bầu không khí thì nhỏ giọng nói với cô con gái: “Cấp ba không được yêu đương! Nếu không thì chả có tư cách thi đại học đâu con!”
…
Trần Hạo Vĩ mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, bản thân mải mê chìm đắm trong thế giới trò chơi của mình.
Đúng lúc, Tống Tuệ Trí đẹp trai xuất hiện ngay cửa.
Tất nhiên là cô nàng hoàn thành rồi nộp bài thi trước người ta rồi.
Bà mẹ và cô nhóc thấy anh chàng đẹp trai cặp kè với cô gái đáng yêu trước mặt, lòng không khỏi chua chát: “Nếu cho tôi cậu bạn trai đẹp thế này thì khỏi thi đại học cũng được…”
Trần Hạo Vĩ đưa nước, Tống Tuệ Trí khoát tay nói: “Không cần, tôi có đem theo.”
Cả hai đi tới khách sạn năm sao gần nhất, cùng nhau ăn bữa trưa.
Vì tương lai của bản thân, Trần Hạo Vĩ thuê nguyên một căn phòng chỉ để Tống Tuệ Trí ngủ trưa, còn bản thân thì lo chăm sóc đối phương tận tình chu đáo.
Dù không biết kiếp này có cơ hội đổi về không, nhưng cậu vẫn muốn hưởng thụ cảm giác đậu đại học của Tống Tuệ Trí.
Hai ngày thi đại học trôi qua nhanh chóng.
Cuối cùng cũng chính thức được thả rồi.
Tống Tuệ Trí mệt mỏi cùng cực.
Rốt cuộc, vì suy nghĩ cho tương lai của ai đó, cô còn dồn 200% sức lực của mình vào bài thi.
Nhìn chung thì kết quả khá lạc quan.
Tống Tuệ Trí và Trần Hạo Vĩ sánh bước cùng nhau trong khuôn viên trường.
Sau kì thi, đâu đâu cũng thấy vẻ mặt vui mừng rạng rỡ của bọn học sinh cuối cấp.
Đống sách tham khảo và đề thi thử đều bị quăng tứ tung trên mặt đất.
Một trận gió hè thổi qua, giấy trắng mực đen bay lả tả giữa không trung, tựa hồ gánh nặng thi cử của đám học sinh cuối cấp cũng theo đó mà được trút bỏ.
Mọi người hô hào gọi bạn bè đi ăn mừng, mặc sức vui chơi.
Tới sân bóng rổ, cả hai ngồi xuống, trên môi nở nụ cười hiếm hoi.
“Ê, cậu nói xem từ giờ chúng ta phải làm sao…” Trần Hạo Vĩ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Tống Tuệ Trí ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: “Tạm thời cứ vậy thôi. Nếu không có chuyện gì đột xuất, chúng ta tiếp tục học chung trường đại học và giữ liên lạc.”
“Ừ…”
Cậu im lặng hồi lâu, chợt nhớ ra gì đó nên hỏi tiếp: “Mà lên đại học thì phải ở trong kí túc xá của trường… Tới lúc đó, chẳng lẽ tôi phải ở chung với một đám con gái?”
Tống Tuệ Trí nhướng mắt, cười nói: “Hợp ý cậu thế còn gì? Phải không, công tử đào hoa?”
“Công tử đào hoa là cậu mới đúng chứ? Ông đây chưa từng gần gũi với mấy đứa con gái đâu đó.”
Tống Tuệ Trí khẽ mỉm cười, còn Trần Hạo Vĩ bị gương mặt điển trai của mình làm cho mê mẩn.
Ông đây biết mình đẹp trai mà! Cậu đau lòng nghĩ.
Tống Tuệ Trí cẩn thận quan sát bản thân mới toanh trước mắt mình.
Trong chín tháng này, mặc dù cô ở cạnh Trần Hạo Vĩ mỗi ngày nhưng chưa bao giờ để ý thấy cơ thể mình đã có sự thay đổi triệt để.
Cô gái trước mặt không còn chút mỡ thừa nào, thay vào đó là vóc dáng châu tròn ngọc sáng.
Tuy gò má hơi phúng phính nhưng da dẻ mịn màng như quả trứng luộc.
Cộng thêm mái tóc xoăn nhẹ tinh tế, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, thật khiến người ta không rời mắt được.
Duy chỉ có biểu cảm nghiến răng nghiến lợi là không phù hợp với gương mặt dễ thương này thôi.
Tống Tuệ Trí xúc động nghìn lần, cô nhìn Trần Hạo Vĩ với cặp mắt khác xưa.
Thử hỏi xem, chỉ có tên ngốc não phẳng mới chịu đựng nổi những bài tập chán ngắt cùng chế độ ăn uống cực hình do cô thiết kế thôi!
Sau bao ngày tận hưởng thể xác của Trần Hạo Vĩ, cô đã nhận ra được lợi ích của việc sở hữu một cơ thể khỏe mạnh và săn chắc.
Mặc dù cô luôn khịt mũi coi thường Trần Hạo Vĩ nhưng lúc này quả thật không khỏi ngưỡng mộ.
Về phía Trần Hạo Vĩ, con đường giảm cân trước mắt hãy còn dài.
Hơn nửa năm qua, cậu vẫn chưa luyện ra được cơ bụng lí tưởng nhất.
Chính lúc này cậu mới bỏ qua định kiến ban đầu về người béo.
Có danh hiệu học sinh ưu tú, muốn làm cái gì cũng được.
Ba mẹ Tống Tuệ Trí đều chiều theo cậu, nào giống cha già nhà mình, mỗi lần gặp mặt chưa nói được vài câu đã mặt lạnh mày băng.
Tống Tuệ Trí giúp cậu đạt hạng nhất toàn trường, mới đầu cha già còn không thèm tin, về sau đi đâu cũng lôi thành tích của cô ra khoe, cô muốn làm gì thì làm nấy.
Rốt cuộc Trần Hạo Vĩ cũng hiểu, bộ não của Tống Tuệ Trí rất hữu dụng.
Dù cô nàng không cần học tập miệt mài nhưng kì thi nào cũng được thủ khoa, ai mà không hờn ghét cho được.
Chả bù cho cậu, mỗi lần học nhóm với cô đều giống như nghe sách trời, khó hiểu gần chết.
Cách đây không lâu, Tống Tuệ Trí còn cười mỉa: “Ước gì đầu óc cậu bắt kịp tôi một nửa…”
Lúc đó, cậu tức giận tới mức bốc hỏa.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là xót xa thật.
Tống Tuệ Trí chỉ đang nói sự thật.
Hầy, một sự thật không thể chối cãi…
“Cậu…”
“Cậu…”
Hai người mở miệng cùng lúc, rồi cùng ngừng lại, nhường đối phương nói trước.
Tống Tuệ Trí cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”
Trần Hạo Vĩ gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Cũng cảm ơn cậu.”
Đột nhiên, mắt cả hai trở nên đen kịt.
Trong chớp mắt, thế giới hoàn toàn tối sầm.