• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phương Thu Lan vừa mới xong việc, vác cuốc từ ruộng đi trở về, nhìn thấy em trai em gái, trên gương mặt người phụ nữ nông thôn chất phát liền hiện lên nụ cười.

Dư Điềm Điềm cũng rất nhanh đi tới.

Sau khi nhìn thấy cô, trên mặt của Phương Thu Lan cũng lộ ra một chút giật mình.

"Mọi người đều đi lên núi?"Phương Mạn gật đầu: "Chị Điềm Điềm rất lợi hại! Tìm được rất nhiều nấm chưa thấy bao giờ.

"Cô bé vừa nói vừa lấy giỏ trúc đưa qua cho Phương Thu Lan nhìn.

Nghe nói là Dư Điềm Điềm tìm, vẻ giật mình trên mặt Phương Thu Lan càng sâu hơn.

Dư Điềm Điềm chỉ cười.


Phương Thu Lan lấy đồ vật trên người em trai em gái xuống, kéo Dư Điềm Điềm nói: "Nóng không? Đi, trở về chị nấu cơm cho ăn.

"Dư Điềm Điềm rất muốn nói để cô làm, đáng tiếc bây giờ nói không được, không thể làm khác hơn là đi theo Phương Thu Lan trước về nhà họ Phương.

Bất ngờ là Phương Nghị cũng trở về.

Anh đứng bên cạnh giếng, múc một gáo nước lớn uống ừng ực, quần áo trên người bị dính chút nước, vạt áo còn dính mồ hôi, nhìn qua liền biết cả buổi sáng rất cực khổ.

"A Nghị, uống chậm một chút, trong phòng có nước trà!" Bà nội Phương gõ quải trượng một cái.

"Không sao, nước lạnh giải khát.

" Phương Nghị không thèm để ý chút nào lau miệng, lại xách thùng, chuẩn bị đi rót nước đem chậu nước đổ đầy.

Anh mới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Dư Điềm Điềm mới trở về.

"Anh! Hôm nay chúng em hái được rất nhiều nấm!" Phương Mạn và Phương Hoài đều thân thiết với anh trai, chạy tới nói ríu rít.

Phương Nghị sờ đầu bọn họ một cái, chỉ giỏ ở trong sân: "Hái được anh đào trong núi, đi ăn đi.

""A a a!" Phương Mạn kêu thành tiếng, giống như một chú nai con vậy, hoạt bát chạy tới, anh đào là thứ quả hiếm có trong mùa xuân, ăn rất ngon.

Dư Điềm Điềm nhìn anh cười một tiếng, liền xách nấm vào phòng bếp, Phương Nghị vốn là muốn nói với cô một chút, thấy cô không có ý dừng lại cũng thôi.

Phương Thu Lan thấy cô đi vào phòng bếp thì có chút ngạc nhiên, bây giờ Phương Mạn rất nhanh đã có thể hiểu ý của Dư Điềm Điềm, liền chủ động ở bên cạnh truyền lời thay: "Chị nói bắt đầu từ hôm nay chị sẽ nấu cơm, anh và bà nội đều biết.


"Phương Thu Lan lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dư Điềm Điềm cười bảo chị ấy ra ngoài nghỉ ngơi, còn chủ động lấy đũa và xẻng trong tay của chị ấy.

Chị ấy mới ra tới, nhỏ giọng hỏi thăm Phương Nghị đang bổ củi ở trong sân.

"Cô ấy muốn làm thì làm, chúng ta lấy tiền phòng của Dư Điềm Điềm ít lại là được, chị cả nghỉ ngơi một chút đi.

" Phương Nghị giải thích.

Phương Thu Lan tính cách chất phác, luôn cảm thấy không ổn, ở trong sân đứng một lát, rồi ôm một đống củi đi bỏ vào trong phòng bếp để đốt.

Dư Điềm Điềm đang cắt măng tre.

Phương Thu Lan vừa thổi lửa vừa thỉnh thoảng nhìn qua, chị ấy vốn cho rằng cô gái trong thành phố giống như Dư Điềm Điềm nhất định là mười ngón tay không dính nước, không nghĩ tới, dáng vẻ dùng dao chém xuống rất quen thuộc, Phương Thu Lan không nhịn được đi tới, có chút kinh ngạc.

Măng tre bị cắt lớn nhỏ đồng đều, chỉnh tề xếp chồng lên nhau ở trong khay, sợi cà rốt và dưa leo cũng cắt rất đều, thủ pháp dùng dao này, chị ấy cũng không thể so được.

Phương Thu Lan yên tâm, lại đi ra ngoài phòng bếp.

"Có thể cắt sợi, chị nghĩ là cô ấy không biết.

" Chị ấy nhỏ giọng nói với em trai lớn.

Phương Nghị xem thường, cho dù biết nấu cơm, lương thực trong nhà và dầu cũng ít đến đáng thương, có thể làm ra được mấy món ăn ngon.


Phương Thu Lan thấy anh không đáp lời, gõ đầu anh một cái, chị ấy lại chạy vào phòng bếp hỗ trợ.

Dư Điềm Điềm múc đầy một chén bột bắp, lại múc thêm một chén bột mì, thừa dịp không có người đi vào, thật nhanh trộn chung, lúc Phương Thu Lan tiến vào cô vẫn chưa làm xong.

"Ai nha ai nha, em làm sao! " Phương Thu lan vội vàng tới cản lại.

Dư Điềm Điềm vẫn cố chấp, cô nhanh tay trộn chung chúng lại với nhau, còn lập tức đổ thêm nước, khuấy đều chúng thành một dung dịch sềnh sệch.

Cô tỏ ý Phương Thu Lan không cần khách khí, Phương Thu Lan nhìn một chén bột mì, sao có thể không đau lòng, nhà bọn họ mấy tháng qua cũng không ăn được lương thực tinh.

Phương Thu Lan liếc nhìn ra bên ngoài, có chút bận tâm, còn không ngăn được Dư Điềm Điềm cố chấp, rất nhanh chậu bột mì liền khuấy đều, còn đập thêm một cái trứng gà.

"Làm bánh trứng?" Phương Thu Lan hỏi.

Dư Điềm Điềm gật đầu một cái, lại chỉ những đồ ăn trên tấm thớt mới rửa qua, dùng bánh trứng bột mì cuộn thức ăn, chấm thêm nước tương hạt tiêu, nấu một nồi lớn cháo đậu xanh, bữa tiệc này xem như là bữa trưa phong phú.

Có lẽ Dư Điềm Điềm cảm thấy không đủ, lại nhờ Phương Mạn đi hái thêm ít bông bí về, bông bí không đáng giá tiền, bông bí mỗi nhà đều có, hơn nữa Dư Điềm Điềm còn mang bông bí rửa sạch, lại cắt nát vụn, dập nát tỏi, thêm hạt tiêu, tỏi thêm hạt tiêu và bông bí trộn chung lại, chang thêm một muỗng dầu nóng, trong nháy mắt liền kích thích mùi thơm từ hạt tiêu.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK