Lại bỏ khoai môn vào xào chung, thêm nước và một ít đường, hạ nhỏ lửa, hầm khoảng ba mươi phút sau đó tăng lửa lớn nhắc xuống, khoai môn và thịt ba chỉ, nghe mùi hương đã làm người khác muốn rớt đầu lưỡi.
Lần trước làm món bông bí ngô xào ăn cơm, mọi người đều thích, Dư Điềm Điềm bắt chước làm theo.
Trong phòng ăn, khoai môn được mài ra không thiếu bột mì được, chỉ có thể dùng bột bắp, tất nhiên không thể nào bằng bột mì được.
Dư Điềm Điềm lại rất chịu chi, dùng bột mì phủ đều miếng khoai môn lại, đổ nước lạnh vào lồng hấp, chỉ cần hấp năm sáu phút tới khi chín nhừ là được, một lát còn phải xào, hấp lâu thì không còn dai nữa.
Phương Nghị thích ăn cay, Dư Điềm Điềm phát hiện được liền thêm ít hạt tiêu trên mặt, lại hái ớt xanh cắt nhỏ, bỏ vào nồi xào chung với khoai môn.
Không thể không thừa nhận, chỉ cần có dầu và nguyên liệu, cùng một món ăn nhưng mùi vị làm ra lại khác nhau một trời một vực!Đây là chút tâm đắc khi Dư Điềm Điềm xào khoai môn.
Cơm chín rồi, Phương Thu Lam mới trở lại sân nhỏ của nhà họ Phương.
Vừa tiến vào liền ngửi thấy một cổ mùi thơm của thịt, ánh mắt chị căng thẳng, theo bản năng liền cho rằng Dư Điềm Điềm mang về từ phòng ăn công xã.
Cho tới khi Phương Mạn và Phương Hoài chạy tới, hứng thú nói với chị ấy là anh trai mang thịt về, Phương Thu Lan mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Dư Điềm Điềm bưng chén đi ra phòng bếp, Phương Mạn và Phương Hoài liền rút một chân về, vội vàng chạy đi bày bàn cơm và đũa.
Phương Thu Lan cũng đem công việc trong tay bỏ xuống, vội vàng đi tới giúp cô.
Mở nắp nồi khoai môn và thịt ra, mùi thịt bay khắp nơi, thịt mỡ kết hợp với thịt nạc đều dính đầy nước sốt đỏ tươi, mềm mại ngon miệng, khoai môn nấu thịt vào miệng liền tan, trung hòa với vị béo của mỡ, mùi thơm của nồi thịt này khiến chó nhà hàng xóm cũng theo hương thơm chạy ra.
Bởi vì bà nội Phương tức giận, ở trong phòng không chịu đi ra.
Dư Điềm Điềm múc một chén thịt và khoai môn, phần bà nội là làm riêng không có cay, cô nhờ Phương Nghị bưng đưa đi vào.
Phương Nghị trầm mặc đi tới trước cửa phòng, "Bà nội, ăn cơm.
"Bà nội Phương ngồi ở đầu giường đất, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không để ý tới cháu trai nhà mình.
Phương Nghị không biết làm sao, đem cơm đặt ở trên bàn giường đất, xoay người muốn đi.
"Khi nào thì cháu đưa người đi?" Cuối cùng bà nội Phương cũng mở miệng.
Phương Nghị quay đầu, biểu tình trên mặt vẫn quật cường: "Cô ấy không thể tới nhà của Bí thư chi bộ, đợi chính cô ấy tìm được nhà thích hợp thì cháu sẽ đưa cô ấy đi.
"Bà nội Phương quay đầu lại, dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn cháu trai mình.
"Bà nội, nhà Bí thư chi bộ có ba người con trai, một cô gái như cô ấy ở trong nhà! ""Nhà chúng ta cũng có.
"Phương Nghị nghẹn một chút, rất muốn phản bác, nhưng nghĩ tới chuyện hai lần trước, đặc biệt là sáng nay, anh đúng là "Táy máy tay chân" đối với con gái nhà người ta, lời phản bác tại đầu lưỡi đánh một vòng liền nuốt xuống.
"Tóm lại, nếu lúc trước chúng ta đồng ý với người ta, bây giờ chúng ta phải đợi người ta chọn xong nhà mới có thể đưa đi, đây là lễ phép cơ bản nhất.
"Bà nội Phương làm sao không biết chuyện này, thở dài, ánh mắt trôi dạt đến bàn thức ăn, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Khoai môn vừa mới vào miệng liền tan, thích hợp cho người già như bà ăn, khoai môn cũng không có cay, những tâm tư này chỉ có người nhà mới có thể để ý tới.
"Đứa nhỏ này… Lòng là tốt.
.
" Lòng dạ của bà nội Phương cũng không phải làm bằng đá, trầm mặt một hồi rồi nói.
Phương Nghị rủ mắt xuống, dĩ nhiên anh cũng chú ý tới những chi tiết này, nhà bọn họ nghèo, từ hai mươi năm trước đã chịu đủ loại xem thường từ người khác, vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấm áp từ người trong nhà.
"Nhưng dù vậy, bà vẫn kiên trì quan điểm.
Còn cháu, chúng ta đàng hoàng sống qua ngày là được, cháu lại đi gánh hàng thì đi quỳ ở từ đường ngay!"Phương Nghị mím môi, không đáp lời, bà nội Phương làm sao không biết tính khí ương ngạnh của cháu mình, bà hận sắt không thành thép gõ bàn một cái nói, lại cảnh cáo lần nữa.
"Vâng bà nội.
" Phương Nghị không đành lòng để bà nội đau lòng, đành mở miệng nói.
Sắc mặt bà nội Phương mới hòa hoãn một chút, "Được rồi, ra ngoài đi.
"Phương Nghị xoay người đi ra ngoài.
Trong sân, Phương Mạn và Phương Hoài đang liếm chén, Phương Thu Lan ăn thật nhanh, lao động vất vả đã sớm làm phai mờ lòng thích cái đẹp của chị ấy, lấp đầy bụng chính là chuyện hạnh phúc nhất trong ngày, huống hồ hôm nay còn có thịt.
Dư Điềm Điềm vẫn nhai kỹ nuốt chậm, ánh nắng chiều chiếu xuống rơi trên gò má của cô, từ góc độ của Phương Nghị nhìn sang, nhìn cô điềm đạm lại giống một bức tranh mỹ nhân cảnh đẹp ý vui.
Thấy anh đi ra, Dư Điềm Điềm ngẩng đầu, khóe mắt cong cong, tỏ ý anh tới dùng cơm.
Bước chân Phương Nghị giống như bị sai xử vậy, liền đi tới.
.
Danh Sách Chương: