• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba đứa trẻ cùng nhau ngồi xuống giống như đã trở thành một nhóm nhỏ, Sở Yến lại bị loại trừ nên có chút không vui.

Đây là nhà của cậu ta, cậu ta mới là người đứng đầu nhóm.

Suy nghĩ, Sở Yến hất cằm lên và hỏi: "Này, có muốn chơi trốn tìm không?"

Chơi trốn tìm?

Lại một điều mới lạ mà Hưu Hưu chưa từng nghe tới.

Hưu Hưu nghiêng đầu hỏi Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, chơi trốn tìm là cái gì?"

Tạ Chấp bỏ Lego vào trong hộp, giải thích đơn giản: "Em trốn, người khác sẽ đi tìm em."

Ồ~

Hưu Hưu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Văn Anh nắm tay Hưu Hưu, nói: "Hưu Hưu, chúng ta cùng chơi đi!"

Hưu Hưu lại quay đầu nhìn Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh chơi không?"

Tạ Chấp lắc đầu: "Anh không chơi."

Từ chối không chút do dự.

Sở Yến hừ nhẹ một tiếng: "Chúng tôi cũng không cần cậu!" Có thể loại trừ Tạ Chấp, cậu ta rất vui vẻ.

Cậu ta kéo Văn Anh đứng dậy, nhìn Hưu Hưu lần nữa, dùng giọng ra lệnh: "Mày ở đây đếm đến một trăm, tao và Anh Anh sẽ trốn đi, đếm xong mới được đi tìm, biết không?"

Lông mày của Hưu Hưu dần dần hình thành một ngọn đồi nhỏ: "Em không biết."

Cô bé hiểu là khi nào anh Tiểu Yến và Anh Anh đi trốn rồi thì mới đi tìm, nhưng mà "Hưu Hưu không biết đếm đến một trăm."

Sở Yến lộ vẻ chán ghét: "Sao đến cái này mày cũng không biết? Mày thật ngu ngốc!"

Bị mắng ngu ngốc nên Hưu Hưu tức giận nói: "Hưu Hưu không ngốc! Em là một em bé thông minh!"

Anh Anh cũng lặp lại: "Hưu Hưu không ngốc đâu, bởi vì Anh Anh cũng không biết đếm đến một trăm mà."

Sở Yến nghẹn họng không biết nên nói gì, cậu ta đảo mắt nhìn Tạ Chấp đang thu dọn đồ trên sàn: "Tạ Chấp, cậu ở lại đây giúp Sở Hưu Hưu đếm đi!"


Tạ Chấp đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: "Không." Nói xong cậu đi ra khỏi phòng trẻ em.

Sở Yến tức giận nhảy dựng lên, nhưng phản ứng hơi chậm, vẫn để Tạ Chấp trốn thoát.

Không còn cách nào khác, Sở Yến đi đi lại lại tại chỗ một lúc, nhìn hai con nhóc dáng vẻ tương đương nhau ở trước mặt, thầm nghĩ nếu hôm nay muốn tiếp tục chơi trò chơi, chắc chắn chỉ còn một cách.

"Được rồi," Cậu ta xua tay: "Anh sẽ đếm, hai đứa đi trốn đi."

Nói xong quay người lại: "Bắt đầu nhé!"

Hưu Hưu nắm lấy tay Văn Anh, chân ngắn chạy ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta xuống lầu trốn đi. Anh Tiểu Yến sẽ không tìm được chúng ta đâu!"

Anh Anh: "Nghe Hưu Hưu!"

Dì Vương đi ngang qua phòng khách, tình cờ nhìn thấy Hưu Hưu đang kéo cô bé nhà họ Văn bên cạnh chạy ra khỏi sân, hai đứa bé chạy khá nhanh, sợ bị thương nên dì Vương cũng đi theo.

Hưu Hưu tìm thấy một hố cát với những chiếc xẻng và chậu nhỏ đầy màu sắc nằm rải rác xung quanh.

"Mình biết trốn ở đâu rồi!" Hưu Hưu hưng phấn giơ tay lên.

Anh Anh: "Ở đâu cơ~"

Hưu Hưu chỉ vào hố cát: "Ở đây!"

Vừa nói, cô bé vừa cầm một chiếc xẻng nhỏ lên và bắt đầu đào hố cát.

Dì Vương lại gần, cau mày khi nhìn thấy đôi giày da dính đầy cát của Hưu Hưu: "Hưu Hưu, cháu đang làm gì vậy?"

Động tác của Hưu Hưu không hề dừng lại, ngẩng mặt lên lộ ra nụ cười khoái chí: "Cháu đi đào hang để che mình lại! Như vậy, anh Tiểu Yến nhất định sẽ không tìm được cháu~"

Văn Anh há miệng, vỗ tay tán thưởng: "Ôi, Hưu Hưu thông minh thật!" Cô bé thậm chí không nghĩ tới mình có thể trốn trong cát.

Che mình lại...

Dì Vương rất thích thú với ý tưởng kỳ diệu này, bế cô nhóc đang cần cù chăm chỉ đào hang lên và nói: "Hưu Hưu, cháu không thể trốn trong cát được đâu."

"Tại sao ạ?"

Dì Vương: "Bởi vì như vậy sẽ làm bẩn hết quần áo và giày dép, cháu biết không?"

Hưu Hưu nhìn chiếc váy đang mặc trên người, rồi nhìn đôi giày da nhỏ bám đầy cát, đôi giày không còn đẹp như trước nữa!


Chuyện này quá nghiêm trọng, Hưu Hưu nghiêm túc gật đầu: "Cháu không trốn nữa!"

Dì Vương nắm tay Hưu Hưu bước vào nhà, đúng lúc dì đang chăm sóc Văn Anh nhà họ Văn bên cạnh đi tới.

"Anh Anh, về nhà thôi, mẹ cháu đang tìm đó."

Văn Anh đành nói lời tạm biệt với Hưu Hưu: "Tạm biệt Hưu Hưu, ngày mai mình đến chơi với cậu nhé."

Hưu Hưu vẫy tay chào: "Ừm~ Tạm biệt Anh Anh."

Dì Vương không biết hai đứa nhỏ đang chơi trốn tìm với Sở Yến. Bà ấy lo lắng không để ý một tí là Sở Hưu Hưu tinh nghịch sẽ làm ra chuyện gì kỳ quái khác, nên dẫn Hưu Hưu vào nhà.

Dì Vương bật TV lên, đưa đĩa bánh quy mới nướng cho Hưu Hưu: "Hưu Hưu, cháu ở đây chơi được không?"

Cô bé đã bị Peppa Pig mê hoặc, thành công hoàn toàn quên mất việc chơi trốn tìm.

Sở Yến tìm kiếm khắp cầu thang nhưng không thấy hai cô gái. Cậu ta mở cánh cửa mà mình không muốn chạm vào, hỏi Tạ Chấp ở bên trong: "Sở Hưu Hưu có ở đây không?"

Vẻ thờ ơ trên mặt Tạ Chấp càng trở nên u ám hơn sau khi bị làm phiền hết lần này đến lần khác: "Không."

Sở Yến trợn mắt và đóng sầm cửa lại.

Cậu ta chạy xuống lầu, nhìn thấy Sở Hưu Hưu đang ở trong phòng khách ăn bánh quy và xem TV.

Cô bé vô cùng nhàn nhã lắc đôi chân nhỏ nhắn như củ sen, nhìn chằm chằm vào Peppa Pig trên màn hình TV.

Cậu ta nghiêm túc tìm kiếm trên lầu lâu như vậy, mà con nhóc lại đang xem TV?

Nó để mình tự chơi một mình à?!

Nghĩ đến mình bị lừa, trong lòng Sở Yến phút chốc nổi điên lên, bước chân ầm ầm đi tới: "Sở Hưu Hưu!"

Hưu Hưu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Sở Yến, trợn tròn mắt: "Anh Tiểu Yến..."

Gay go rồi, cô bé quên phải đi trốn, đang chơi trốn tìm với anh Tiểu Yến cơ mà!

Cảm giác tội lỗi trên mặt Hưu Hưu càng khiến Sở Yến chắc chắn rằng cô bé đang nói dối. Cậu ta càng tức giận hơn, kéo Hưu Hưu đứng dậy trên ghế sô pha.

"Con nhỏ lừa đảo!"


"Em không phải lừa đảo." Hưu Hưu lắc đầu như trống lắc.

"Vậy tại sao mày không đi trốn?" Sở Yến tức giận hỏi.

"Em quên mất..." Hưu Hưu chột dạ chọc ngón tay.

Sở Yên không tin: "Mày nói dối, mày chỉ muốn xem trò đùa của tao thôi!"

"Em không có." Hưu Hưu mở to đôi mắt chân thành, không hiểu tại sao anh Tiểu Yến lại không tin.

Sở Yến nhìn vòng quanh: "Anh Anh đâu rồi?"

Hưu Hưu chỉ ngoài cửa: "Anh Anh về rồi."

Nghe vậy, Sở Yến càng tức giận hơn: "Mày dám giấu việc Anh Anh về nhà, lại còn nói không giở trò chơi xấu tao!"

Cậu ta giơ tay đẩy Hưu Hưu đến ghế sofa.

Tuy ghế sofa êm ái, ngã không đau nhưng cô bé vẫn choáng váng vì cú đẩy bất ngờ.

"Sở Yến!"

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nam tràn đầy tức giận, Sở Yến cứng đờ quay đầu nhìn lại.

Sở Hàn Lan nghiêm mặt, bước nhanh đi về phía bên này.

"Cha đã bảo con không được bắt nạt em gái, vừa nãy con đang làm gì hả?"

Sở Yến nhìn Sở Hàn Lan đang tức giận, mấp máy môi: "Con... con không bắt nạt nó."

Sở Hàn Lan đi tới sofa, thấy Hưu Hưu vẫn còn ngơ ngác, đỡ cô bé đứng dậy, cẩn thận kiểm tra rồi hỏi: "Có đau không?"

Hưu Hưu chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không đau."

Sở Hàn Lan thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Sở Yến, nghiêm mặt mắng: "Con là anh trai, lớn hơn Hưu Hưu ba tuổi, mà lại đối xử với em gái mình như thế này hả?"

Nhìn Sở Hàn Lan đang bằng mọi cách bảo vệ Hưu Hưu, Sở Yến sửng sốt, trong lòng có chút hối hận dần dần bị ghen tị và tổn thương lấn át.

Tại sao cha lại khẳng định cậu ta là người bắt nạt Sở Hưu Hưu?

Tại sao cha không muốn nghe lời giải thích của cậu ta?

Cha hầu như không bao giờ ôm cậu ta nhưng lại sẵn lòng ôm Sở Hưu Hưu trước mặt cậu ta.

Hai mắt Sở Yến dần dần đỏ lên, nắm chặt tay, tức giận hét lên: "Trong mắt cha, dù thế nào đều là lỗi của con, Sở Hưu Hưu không có lỗi phải không?"

Đôi mắt của Hưu Hưu mở to, cô bé có thể cảm nhận được những cảm xúc hỗn loạn trong anh Tiểu Yến, anh ấy có vẻ vô cùng buồn bã.

"Cha." Hưu Hưu nhẹ nhàng kéo ống quần của Sở Hàn Lan ra: "Lúc nãy Hưu Hưu và anh Tiểu Yến đang chơi trốn tìm, Hưu Hưu xem Peppa Pig mà quên đi trốn, cho nên anh Tiểu Yến mới tức giận."


Cô bé lại thận trọng nói với Sở Yến: "Anh Tiểu Yến, em xin lỗi, lần sau em sẽ trốn thật kỹ."

Khuôn mặt Sở Yến đỏ bừng bỗng cứng đơ, cậu ta không ngờ Sở Hưu Hưu sẽ nói thay cho mình.

Cậu ta nghĩ cô bé sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Sở Hàn Lan đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẻ mặt vẫn không cải thiện bao nhiêu.

Sở Yến được ông cụ Sở quá chiều chuộng nên từ nhỏ đã phát triển tính cách ích kỷ và bướng bỉnh.

Làm việc bốc đồng, không cân nhắc hậu quả thì sớm muộn sẽ dẫn đến thảm họa.

"Tiểu Yến, con tức giận vì cảm thấy Hưu Hưu không nghiêm túc chơi với con phải không?" Lúc mở lời Sở Hàn Lan đã ổn định tinh thần, quyết định bình tĩnh nói chuyện với Sở Yến.

Cảm giác được Sở Hàn Lan không còn tức giận nữa, cơn giận trong lòng Sở Yến dần dần lắng xuống.

Cậu ta gật đầu, cúi đầu thấp giọng nói: "Con tưởng em ấy đang chơi xấu."

Hưu Hưu lập tức lắc đầu tỏ vẻ mình không làm như vậy.

Sở Hàn Lan trầm giọng nói: "Như vậy là có thể ra tay rồi sao? Cha đã nói với con, làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ. Con có bao giờ nghĩ đến việc đẩy em gái như vừa rồi, trong trường hợp thứ đằng sau không phải là ghế sofa thì phải làm sao không?"

Sở Yến mím môi, khẽ run lên, lắc đầu, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.

"Con từng bị ngã rồi, biết bị ngã sẽ đau như thế nào mà. Em gái còn nhỏ, thậm chí có thể bị thương. Con muốn em gái bị thương sao?"

Sở Yến nhớ lại cảm giác bị đẩy xuống đất khi đánh nhau với người khác ở trường, lại lắc đầu, mặc dù rất ghét Sở Hưu Hưu nhưng cậu ta không có ý định để cô bé bị thương.

"Hiện tại con biết mình sai chưa?" Sở Hàn Lan hỏi.

Sở Yến gật đầu.

"Sai ở đâu?"

Sở Yến cúi đầu: "Con không nên đẩy em gái."

Thấy con trai đã nhận sai, giọng điệu Sở Hàn Lan nhẹ nhàng hơn: "Không những không được bắt nạt em gái, mà cha còn hy vọng sau này con có thể bảo vệ em gái khi cha không ở đây. Tiểu Yến, con làm được không?"

Hưu Hưu ở bên cạnh hơi há miệng vì không nhìn thấy làn khói đen phía trên đầu Sở Yến nữa!

Khói đen biến mất rồi! Vậy là anh Tiểu Yến sẽ không bắt nạt cô bé nữa?

Sở Yến mím môi, lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, nhìn Sở Hưu Hưu ngơ ngác trước mặt, gật đầu.

Sở Hàn Lan thở dài: "Biết mình sai là tốt rồi, về phòng viết một bản kiểm điểm 500 chữ, ngày mai mang đến cho cha."

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK