Nhận ra người đàn ông trước mặt hình như biết mình, Sở Yến chậm rãi chớp mắt: "Chú là ai?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông nhạt dần, nhưng ánh mắt vẫn tập trung: "Chú là... bạn của mẹ cháu."
Sở Yến cau mày, suy nghĩ một chút: "Nhưng cháu chưa từng gặp chú."
"Khi chú và mẹ cháu quen nhau, cháu còn chưa ra đời." Người đàn ông đơn giản giải thích.
"Cháu biết, cháu biết!" Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ bé đến gần: "Chú là chú của anh Tiểu Yến!"
Cô nghĩ đến chú Hàn từng gặp ở bệnh viện, cũng là bạn của mẹ. Vậy bạn của mẹ anh Tiểu Yến là chú của anh Tiểu Yến.
Đôi mắt Hưu Hưu sáng bừng, đầy mong đợi nhìn người đàn ông, chờ đợi đánh giá xem lời nói của mình là đúng hay sai.
"Ồ, cô bạn nhỏ, cháu nói đúng đấy." Người đàn ông mỉm cười.
"Hai đứa đang làm gì ở đây?"
Sở Hàn Lan phát hiện hai đứa trẻ mất tích thì dẫn theo hai bảo vệ đi tìm, vẻ mặt nghiêm túc.
Hưu Hưu giơ tay lên vẫy chào: "Cha~"
Sở Hàn Lan nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Không phải cha đã bảo con không được chạy lung tung một mình sao?"
Hưu Hưu ôm đầu: "Nhưng có anh Tiểu Yến ở đây mà?"
"Hai đứa còn nhỏ, lỡ gặp phải nguy hiểm thì phải làm thế nào?" Khuôn mặt của Sở Hàn Lan vẫn nghiêm túc.
Hưu Hưu vỗ ngực, vẻ mặt hào phóng nói: "Con có thể bảo vệ anh Tiểu Yến!"
Tuy còn nhỏ nhưng lại có lý tưởng rất lớn, Sở Hàn Lan cảm thấy buồn cười: "Bảo vệ? Đợi con lớn thêm hai mươi năm nữa rồi nói đi."
Nghe Hưu Hưu thề son sắt bảo vệ mình, Sở Yến không khỏi nghĩ đến vừa rồi cô bé không chút do dự chạy về hướng con chó lớn, trong lòng như có sóng ngầm: "Cha, không phải lỗi của Hưu Hưu, là con đưa em ấy ra ngoài đi chơi."
Thấy thái độ của con trai đối với Hưu Hưu đã khác trước, nét mặt Sở Hàn Lan trở nên tốt hơn: "Lần sau ra ngoài chơi nhớ nói cho người trong nhà, biết chưa?"
"Con biết rồi ạ."
Nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, Sở Hàn Lan chuyển sự chú ý sang người thứ ba ở đây, trong mắt có chút dò hỏi: "Anh là?"
Người đàn ông đưa tay ra và nói: "Chào sếp Sở, tôi là Trình Tấn đến từ Công ty vệ sĩ Gia Hoà."
Trong đầu Sở Hàn Lan tìm kiếm thông tin về công ty vệ sĩ Gia Hòa, bình tĩnh bắt tay anh ta: "Xin chào, con tôi có gây phiền toái gì cho anh không?"
Trình Tấn lắc đầu: "Không, là vấn đề của tôi. Vừa rồi con chó của tôi bị tuột dây xích, con trai của anh hình như bị dọa sợ."
Sở Hàn Lan biết Sở Yến nhát gan nên cúi đầu kiểm tra an ủi: "Con không sao chứ?"
Sở Yến lắc đầu, nhớ lại màn thể hiện vừa rồi của mình có chút xấu hổ: "Không sao ạ, thật ra con không sợ chó." Giọng nói của cậu ta càng ngày càng trầm dường như ngay cả bản thân cũng không thể thuyết phục được mình.
Người đàn ông liếc nhìn Sở Yến lần cuối rồi nói với Sở Hàn Lan: "Tôi còn có việc phải làm, không quấy rầy sếp Sở nữa, tôi đi trước."
Sở Hàn Lan gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hưu Hưu vẫy tay với Samoyed: "Tạm biệt bạn chó nha ~"
Con chó thực sự đã nhìn lại và vẫy đuôi trước khi đi theo chủ.
Nghe người đàn ông đó nói xong, Sở Hàn Lan cảm thấy mình cần phải nói vấn đề này một lần nữa.
"Sau này không được tùy tiện đi ra ngoài nếu không có người lớn đi theo. Hôm nay may mắn gặp được một chú chó ngoan, lỡ như lần sau gặp phải một chú chó dữ thì làm sao?"
Hưu Hưu ưỡn ngực nói: "Hưu Hưu không sợ. Hưu Hưu là người mạnh nhất."
Sở Hàn Lan nghẹn họng, tại sao trước đây anh không nhận ra đứa nhỏ này vẫn còn có tố chất bướng bỉnh nhỉ?
Bây giờ không thể không nghiêm khắc phê bình, Sở Hàn Lan cau mày nói: "Hưu Hưu, cha đang nghiêm túc nói chuyện này với con đấy, thế giới bên ngoài nguy hiểm hơn con nghĩ, không thể không chú ý được, con hiểu không?"
Hưu Hưu thận trọng liếc nhìn Sở Hàn Lan, thấy cha thật sự có chút tức giận, vội vàng gật đầu: "Hưu Hưu hiểu ạ, về sau con nhất định sẽ không chạy lung tung nữa."
Sở Yến sợ hãi rơi vào trầm mặc hiếm thấy, đi được một lúc mới ngẩng đầu lên hỏi Sở Hàn Lan: "Cha, cha không biết chú vừa rồi sao?"
"Hôm nay là lần đầu tiên gặp, sao vậy?"
Sở Yến cau mày nói: "Nhưng chú ấy nói chú ấy và mẹ con là bạn. Chú ấy còn nhận ra con nữa."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Sở Hàn Lan sửng sốt, hỏi lại: "Chính chú đó nói cho con là quen mẹ con sao?"
Sở Yến gật đầu: "Vâng."
Sở Hàn Lan trầm ngâm suy nghĩ, anh có ấn tượng với Gia Hoà, cũng từng nghe nói về Trình Tấn, nghe nói người này rất có năng lực, chỉ trong vòng mấy năm đã xây dựng Gia Hoà thành một trong những công ty vệ sĩ nổi tiếng trong cả nước.
Nhưng anh không biết người này lại quen Tôn Ngữ Hoà.
Không thể giải thích được tại sao, Sở Hàn Lan lại theo bản năng liếc nhìn Sở Yến.
Anh từng nghĩ rằng nét mặt của Sở Yến tương đối giống với Tôn Ngữ Hoà, nhưng hôm nay khi nhìn thấy người đàn ông này...
Đôi mắt anh hơi nheo lại nghĩ, lúc mặt anh ta không có cảm xúc cũng trông hơi ngang ngược, khá giống Sở Yến...
Trong lòng Sở Hàn Lan thầm tính toán, gửi tin nhắn cho trợ lý của mình.
[Kiểm tra xem, Trình Tấn của của công ty vệ sĩ Gia Hoà và nhà họ Tôn có mối quan hệ gì.]
Sau khi Tôn Ngữ Hoà qua đời, Sở Hàn Lan thực sự đã kiểm tra danh tính cha ruột của Sở Yến. Nhưng tin tức luôn là Tôn Ngữ Hoà chưa từng có quan hệ tình cảm với ai, thậm chí cũng không có một người bạn khác giới nào thân thiết với cô ấy.
Đứa trẻ này giống như từ trên trời rớt xuống.
Nhưng làm sao có thể được.
Chỉ là Tôn Ngữ Hoà đã làm rất tốt việc giữ bí mật và giấu kín với mọi người.
Tin tức đến nhanh chóng.
Ngày hôm sau, Hạ Đình đặt báo cáo điều tra lên bàn.
Sở Hàn Lan lật ra đọc.
Đôi mắt anh dừng lại khi lướt qua một đoạn.
Trình Tấn được nhà họ Tôn thuê làm vệ sĩ mười năm trước, nhậm chức trong ba năm.
Nếu vậy thì mọi chuyện có vẻ đã rõ.
Nhà họ Tôn là một gia tộc lớn có tiếng ở thế kỷ trước, tuy của cải của gia tộc đã thay đổi từ lâu theo thời gian, nhưng tư tưởng cũ kỹ của địa vị giai cấp đứng đầu vẫn ăn sâu vào gốc rễ.
Khi đó Trình Tấn chỉ là vệ sĩ, nếu với tư cách đó mà qua lại với Tôn Ngữ Hoà, nhất định sẽ bị mọi người trong nhà họ Tôn phản đối.
Vì vậy, cả hai có muốn như thế nào cũng chỉ có thể qua lại lén lút.
Sở Hàn Lan đóng hồ sơ lại.
Anh không quan tâm chuyện gì đã xảy ra giữa Tôn Ngữ Hoà và Trình Tấn, nhưng vấn đề này liên quan đến Sở Yến.
Nếu Trình Tấn thật sự là cha ruột của Sở Yến, anh ta có biết chuyện này không?
Sở Hàn Lan nheo mắt, cảm thấy nhất định phải gặp Trình Tấn.
*
"Hưu Hưu, tối nay mình tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, cậu nhất định phải đến nha."
Hưu Hưu nhận lấy tấm thiệp hồng dễ thương, dùng bàn tay nhỏ bé lật mở tấm thiệp, vô cùng tò mò: "Đây là cái gì vậy? Mùi thơm quá!"
Anh Anh ngượng ngùng cười: "Đây là thiệp mời, mẹ nói phải đưa cái này cho bạn thân của mình, mời các bạn đến dự tiệc sinh nhật."
Cô bé ôm Hưu Hưu, thì thầm vào tai: "Cậu là bạn thân nhất của mình, nên mình sẽ đích thân đưa cho cậu đó."
Hưu Hưu tìm kiếm trong đầu những hình ảnh liên quan đến sinh nhật.
Có bánh, nến, mẹ và bà ngoại sẽ hát cho cô nghe, mọi người đều rất vui.
"Vậy anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng có thể đến dự sinh nhật chứ?" Hưu Hưu hy vọng rằng họ cũng có thể vui vẻ.
"Đương nhiên rồi!" Anh Anh cười nói: "Mình sẽ dẫn mọi người đi ăn bánh quy do dì làm, ngon lắm!"
Hưu Hưu gật đầu và giơ đôi tay nhỏ bé của mình lên một cách hào hứng: "Thích quá đi~"
Sau khi Anh Anh rời đi, cô bé lon ton chạy đến chỗ dì Vương, giơ thiệp mời đưa cho bà ấy xem: "Dì ơi, hôm nay là sinh nhật của Anh Anh, cậu ấy mời cháu đi."
Dì Vương đặt công việc trong tay xuống, mỉm cười hỏi: "Vậy cháu muốn tặng quà sinh nhật gì cho Anh Anh?"
Quà sinh nhật?
Hưu Hưu hơi hé miệng ra, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể nhìn dì Vương cầu cứu: "Làm sao bây giờ? Hưu Hưu không biết phải tặng quà sinh nhật gì cả."
Dì Vương đưa ra ý tưởng: "Hưu Hưu, vẽ một bức tranh tặng Anh Anh đi?"
Vẽ tranh?
Hưu Hưu rất thích!
"Cháu đi vẽ ngay đây!" Hưu Hưu nói xong lập tức rời đi, vội vàng chạy về phòng.
Lo lắng nếu không để ý là cô bé sẽ lại biến mình thành một con mèo nhỏ, dì Vương quyết định đi theo quan sát.
Cô bé rất coi trọng món quà sinh nhật này và nằm bò trên đất hơn nửa tiếng mới hoàn thành.
Trên giấy vẽ của cô bé vô cùng chật chội, nét vẽ non nớt dường như muốn vẽ tất cả những con vật mà cô bé từng thấy.
Cún con, rắn con, rùa và một số không thể giải thích được cũng không ai có thể nhận ra.
Cuối cùng, sau khi vẽ xong nét cuối cùng, Hưu Hưu nhìn kiệt tác của mình, cười không khép miệng, còn tự đánh giá: "Tranh của Hưu Hưu đẹp thật đấy~"
Vẻ mặt có chút tự tuyến đó khiến dì Vương ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
Hưu Hưu ngẩng đầu lên: "Dì, dì cười cái gì vậy?"
"Bởi vì dì cũng thích tranh của Hưu Hưu."
"Thật không?" Đôi mắt Hưu Hưu càng sáng lên, vui vẻ đến mức bật cười.
"Ôi! Nhìn bàn tay bẩn của cháu kìa!" Dì Vương nhanh chóng lau sạch bàn tay dính đầy sơn màu sặc sỡ của cô bé.
Nhưng rốt cuộc thì đã quá muộn, khuôn mặt mũm mĩm cũng bị dính màu.
Cô bé vẫn chưa biết gì, mặt mày vẫn hớn hở không ngừng.
Bà ấy đưa Hưu Hưu đi tắm, sau đó mặc một bộ váy xinh, gần đến giờ, dì Vương chuẩn bị đưa cô bé đến nhà họ Văn.
Hưu Hưu vẫn nhớ phải gọi cả anh Tiểu Yến và anh Tiểu Chấp.
Lúc vừa định đẩy cửa phòng Tạ Chấp, Sở Yến vừa lúc từ trong phòng mình đi ra.
"Mày đang làm gì thế?"
Hưu Hưu quay lại vẫy tay: "Anh Tiểu Yến, anh có đến sinh nhật ở nhà Anh Anh không?"
"Là tham dự tiệc sinh nhật để chúc mừng sinh nhật." Sở Yến sửa lại lời nói kỳ quái của cô bé.
Hưu Hưu không nghe thấy có gì khác biệt, chỉ gật đầu nói: "Ừ, ừ, anh Tiểu Yến, anh có muốn đi không?"
Sở Yến hơi nâng cằm lên, tựa như đang nói điều gì rất tự hào: "Tất nhiên phải đi rồi, năm nào tao cũng tham gia tiệc sinh nhật Anh Anh."
Hưu Hưu lấy thiệp mời mà Anh Anh đưa cho, nhỏ giọng khoe: "Hưu Hưu cũng muốn đi. Anh Anh nói em là bạn thân nhất của cậu ấy~"
Sở Yến cau mày, cảm giác như mình đã thất bại.
Nhưng con nhóc này bị sao vậy? Tại sao nó lại chơi thân với mọi người như vậy? Nó không có nguyên tắc gì cả, hừ.
Sở Yến nhếch môi, lại liếc nhìn cánh cửa phòng Tạ Chấp, hỏi: "Mày tới đây làm gì?"
Hưu Hưu nghiêng đầu nói: "Để anh Tiểu Chấp đi cùng em đó. Anh Anh nói chúng ta có thể đi chơi cùng nhau."
Sở Yến cười lạnh nói: "Cậu ta không đi đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì không có ai chơi cùng cậu ta, cũng không có người quan tâm đến cậu ta."
Hưu Hưu lắc đầu: "Không đâu, Hưu Hưu có thể chơi với anh ấy, còn có Anh Anh nữa."
Sở Yến mất kiên nhẫn: "Dù sao cậu ta cũng sẽ không đi, mày đừng gọi nữa, đi theo tao." Cậu ta nói xong đang định kéo Hưu Hưu xuống lầu.
"Không, không," Hưu Hưu vùng vằng như muốn thoát khỏi tay của Sở Yến: "Em và Anh Anh đã nói rồi, phải dẫn anh Tiểu Chấp đến đó."
Nói xong, cô bé quen thuộc mở cửa phòng Tạ Chấp rồi bước vào.
"Mày, mày thật sự là..." Sở Yến giậm chân: "Hừ, tức chết mất!"
Rốt cuộc ai mới là anh ruột?
Sở Yến giận dữ đi xuống cầu thang và đụng phải Tôn Giai đang đi lên lầu.
Cậu ta sửng sốt một chút: "Dì Tôn."
Tôn Giai rõ ràng đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Sở Yến và Hưu Hưu.
Cô ta liếc nhìn cửa phòng Tạ Chấp, trong mắt có chút nghi hoặc: "Tiểu Yến, hình như cháu và Hưu Hưu rất thân thiết phải không?"
Sở Yến nhớ lại lời dì Tôn từng nói với mình, sau đó gãi gãi đầu, ngây ngô nói: "Cháu chỉ cảm thấy Hưu Hưu khá ngốc nghếch, cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy."
Vẻ mặt Tôn Giai thoáng chốc thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, mỉm cười nói: "Có thể dì Tôn suy nghĩ quá nhiều, tất cả là bởi vì dì quá quan tâm Tiểu Yến, sợ cháu sẽ bị bắt nạt."
Sở Yến lắc đầu: "Không sao đâu, cháu biết dì Tôn làm vậy là vì muốn tốt cho cháu mà thôi."
Tôn Giai vẫn giữ nụ cười trên môi: "Bây giờ cháu đến nhà Anh Anh phải không? Cháu có muốn dì Tôn đi cùng không?"
"Không đâu dì Tôn, cháu tự biết đường đến đó." Sở Yến vẫy tay chào, lập tức đi xuống lầu.
Tôn Giai u ám nhìn bóng lưng Sở Yến.
Bên kia, Tạ Chấp đặt mô hình máy bay lên bàn, từ chối lời đề nghị của Hưu Hưu mà không ngước mắt lên.
"Anh không đi."
Hưu Hưu kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Tạ Chấp, nũng nịu nói: "Đi đi mà, đi thôi, đi sinh nhật vui lắm mà~"
Tạ Chấp lắc đầu, vẫn nói ra hai chữ: "Không đi."
Trên thực tế, cậu vừa mới nghe được cuộc trò chuyện giữa Sở Yến và Hưu Hưu ở ngoài cửa.
Sở Yến nói đúng, không ai muốn chơi với cậu, cũng không ai muốn quan tâm đến cậu.
Những đứa trẻ này xuất thân từ gia đình giàu có, dường như khi sinh ra đã có ý thức về địa vị và phẩm cấp. Cậu vẫn nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của những đứa trẻ đó vào ngày sinh nhật của Sở Yến khi lần đầu tiên cậu đến nhà họ Sở.
Hưu Hưu có chút thất vọng sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác: "Nhưng Hưu Hưu muốn đi cùng anh Tiểu Chấp."
Tạ Chấp dừng việc đang làm, liếc nhìn, cuối cùng vẫn mím môi: "Em tự đi đi."
Sẽ có rất nhiều người sẵn sàng chơi cùng cô bé.
Thấy Tạ Chấp thật sự không muốn, Hưu Hưu cúi đầu thu tay lại: "Được rồi, Hưu Hưu sẽ đi một mình, Hưu Hưu không cô đơn đâu."
Cô bé vừa nói vừa sụt sịt, trông thật đáng thương.
Đáng tiếc Tạ Chấp thật sự là người cứng rắn, tuy có chút cảm động nhưng vẫn không thay đổi thái độ.
Hưu Hưu đi một bước quay người ba lần, mím môi đi ra khỏi phòng Tạ Chấp.
Dì Vương đi ra ngoài, trên tay cầm một hộp quà, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hưu Hưu, nghi hoặc hỏi: "Hưu Hưu làm sao vậy? Ai bắt nạt cháu?"
Hưu Hưu lắc đầu: "Không có ạ, chỉ là anh Tiểu Chấp không muốn đi dự sinh nhật Anh Anh thôi."
Dì Vương sờ đầu cô bé và nói: "Hưu Hưu, cháu thật sự muốn đi cùng anh Tiểu Chấp sao?"
"Anh Tiểu Yến và cháu đều đi rồi. Anh Tiểu Chấp ở nhà một mình thì chán lắm." Hưu Hưu nhíu mày.
Dì Vương vốn tưởng rằng đứa nhỏ này chỉ thích náo nhiệt, không ngờ thực ra lại đang nghĩ đến Tạ Chấp.
"Được rồi, dì sẽ đi nói chuyện với anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu đợi ở đây nhé." Dì Vương nhẹ nhàng cười.
Hưu Hưu gật đầu và háo hức nhìn dì Vương đẩy cửa bước vào.
Một lúc sau, dì Vương đi ra, Tạ Chấp cũng đi theo.
Sau khi nhìn thấy Tạ Chấp, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Anh Tiểu Chấp, anh bằng lòng đi rồi?"
Tạ Chấp khẽ gật đầu: "Ừm."
Hưu Hưu vui vẻ bước tới nắm lấy tay cậu: "Tốt quá, tiệc sinh nhật sẽ rất vui, anh nhất định sẽ thích."
Trên mặt Tạ Chấp không có cảm xúc nào, cậu đi bên cạnh Hưu Hưu không nói một lời.
Nhà họ Văn chỉ có một cô con gái là Văn Anh được cả nhà thương yêu nên mỗi dịp sinh nhật đều sẽ được tổ chức một cách sôi nổi.
Vừa bước vào cổng, những bông hoa và bóng bay trẻ con đã được bày khắp lối đi, tiếng ồn ào đặc trưng của trẻ con tràn ngập khắp bãi cỏ, nghe vô cùng vui tươi.
Cả đường đi, Hưu Hưu nói không ngừng ——
"Wow, đẹp quá~"
"Nhiều người quá!"
"Anh Tiểu Chấp, đó là gì vậy?"
Tạ Chấp thỉnh thoảng trả lời, luôn đề phòng cô bé vấp phải vật gì dưới chân, cảm giác mệt mỏi đã lâu không thấy.
Là chủ tiệc nhỏ, Văn Anh ngoan ngoãn đứng giữa cha mẹ để chào đón khách.
Cô nhóc đang mặc một chiếc váy công chúa màu trắng sữa, tóc được uốn xoăn và xõa trên vai, trên đầu có đội một chiếc vương miện pha lê.
Nhìn thấy Hưu Hưu, cô nhóc hưng phấn chạy tới: "Hưu Hưu, cậu đến rồi!"
Ánh mắt Hưu Hưu rơi vào chiếc vương miện trên đỉnh đầu, không thể nhìn cái gì khác nữa, đôi mắt sáng ngời: "Anh Anh, cậu xinh quá~" Sáng lấp lánh là đẹp nhất~
Anh Anh nắm tay cô bé rồi nói: "Hưu Hưu, cậu cũng rất đáng yêu."
Mẹ Văn Anh theo con gái đi tới, cúi người cười hỏi: "Chào Hưu Hưu nhé, Anh Anh thường xuyên nhắc tới cháu đó."
Hưu Hưu ngượng ngùng trốn ở sau lưng Tạ Chấp: "Chào dì ạ~"
Mẹ của Anh Anh có tính tình hiền lành, cũng tò mò khi nghe con gái nhắc đến người bạn thân dũng cảm của mình vài lần, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô bé, hóa ra đó là một cô bé dễ thương nhút nhát, có vẻ nhỏ hơn Anh Anh, một đứa trẻ khiến mọi người có ấn tượng tốt.
Cô ấy mỉm cười dịu dàng hơn: "Ngoan quá."
Sau đó, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng con gái và nói: "Anh Anh, đưa bạn con đi chơi với những người bạn khác đi. Mẹ ở đây đón khách."
Anh Anh vốn muốn chơi đã lâu, bây giờ nhìn thấy Hưu Hưu, cô nhóc nhịn không được nữa, kéo Hưu Hưu chạy sang một bên.
Hưu Hưu nhìn thấy Sở Yến, từ xa thì hô to: "Anh Tiểu Yến~"
Sở Yến ở giữa một đám trẻ con, sao vây quanh trăng sáng giống như một vị vua nhỏ.
Cậu ta quay lại sau khi nghe thấy tiếng gọi của Hưu Hưu, nhưng nhìn thấy Tạ Chấp thì cau mày.
Cậu ta không thể tin nổi hỏi: "Tạ Chấp, cậu thật sự đến đây à?" Cậu chưa bao giờ xuất hiện trong dịp như vậy.
Tạ Chấp liếc mắt nhìn nhưng không trả lời.
Sở Yến bị phớt lờ, bĩu môi, như bị câm.
Hưu Hưu kiêu ngạo hất cằm về phía Sở Yến: "Em đã nói anh Tiểu Chấp sẽ tới mà~"
Sở Yến càng khó chịu nhìn bộ dạng nhỏ xíu kiêu ngạo của cô bé, tức giận nói: "Vậy mày chơi với anh Tiểu Chấp của mày đi!"
Cậu ta nhìn sang một bên: "Anh Anh, em muốn chơi với anh hay chơi với Tạ Chấp?"
Anh Anh nắm tay Hưu Hưu không buông ra: "Em chơi cùng Hưu Hưu thôi!"
Đây không phải là ý nói chơi cùng Tạ Chấp sao? Sở Yến buồn bực, giận dữ nhìn họ rồi bảo những đứa trẻ khác chạy đi chơi.
Nhưng Anh Anh là chủ tiệc, cho dù Sở Yến có thể gọi bạn bè của mình như thế nào, cũng có một số đứa muốn đi theo Văn Anh.
Đây là lần đầu tiên rất nhiều người nhìn thấy Hưu Hưu, trong lòng vô cùng tò mò.
"Em là con của ai?"
"Tại sao chưa từng gặp em trước đây?"
"Em tên là gì?"
Bị mọi người vây quanh hỏi han, Hưu Hưu gần như choáng váng, ngơ ngác giới thiệu: "Em tên là Hưu Hưu, em cũng không biết tại sao trước đây mọi người chưa từng gặp em."
Một số đứa lớn hơn thấy cô bé dễ thương nên đưa tay véo đôi má phúng phính của cô bé.
Bàn tay của đứa trẻ không nhẹ cũng không nặng, trên vùng bị nhéo nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ.
Hưu Hưu khó chịu xoa xoa má.
Tạ Chấp cau mày, ôm Hưu Hưu ở phía sau, lạnh lùng nói: "Không được động tay động chân."
Anh Anh cũng lớn tiếng mắng: "Không được nhéo má Hưu Hưu!" Trước giờ cô nhóc chưa từng nhéo nữa đó!
Đứa trẻ nhéo má Hưu Hưu lần lượt bị hai người hù dọa, lùi lại phía sau đám đông.
Vì là tiệc sinh nhật của trẻ em nên cách trang trí rất con nít, giống một thiên đường nhỏ trong mơ.
Đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, con gấu nâu to lớn ở giữa bãi cỏ bắt đầu phun bong bóng từ mũi ra, chẳng mấy chốc chúng lan ra mọi ngóc ngách.
Những bong bóng trong suốt như pha lê đang chảy tràn màu sắc sặc sỡ dưới ánh hoàng hôn, giống như một câu chuyện cổ tích.
Bọn trẻ hào hứng chạy quanh đuổi theo bong bóng, dường như chúng rất thích màn bất ngờ này.
Lần đầu tiên Hưu Hưu nhìn thấy cảnh như vậy, kinh ngạc đứng ngây ra, vươn cánh tay múp míp muốn chạm vào, đầu ngón tay vừa chạm vào, bong bóng trong suốt "bụp" một tiếng rồi biến mất.
"Wow~"
Hưu Hưu thích thú đến nỗi trong mắt tràn đầy ý cười, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Một bong bóng khác lơ lửng trước mắt cô, và cô mở miệng cắn nó ——
"Không thể ăn."
Tạ Chấp bế cô sang một bên như đối mặt với kẻ thù, trong lòng nghĩ dì Vương nói đúng, nếu không có người trông, một giây sau cô bé này có thể sẽ làm ra điều gì đó rất kỳ lạ.
Hưu Hưu chớp mắt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Chấp, mới nhận ra hình như mình lại làm sai điều gì, cô bé lắc đầu: "Em, em không ăn đâu."
Anh Anh hỏi: "Hưu Hưu, cậu có đói không? Mình dẫn cậu đi ăn kẹo và bánh quy nhé?"
"Được!" Nghe đến đồ ăn, Hưu Hưu tự nhiên quên mất trò chơi bong bóng vui nhộn.
Bên kia đám nhỏ đi theo Sở Yến cũng đang hỏi: "Cô bé đó là ai? Tại sao lại đi cùng Tạ Chấp?" Nhiều người trong số họ đã từng nhìn thấy Tạ Chấp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hưu Hưu.
Sở Yến chơi trò Transformers trong tay, đơn giản trả lời: "Em gái tôi."
"Cậu có em gái à, sao trước đây chưa từng gặp?" Có người hỏi.
Sở Yến mất kiên nhẫn liếc một cái: "Cậu không phải thần tiên, có rất nhiều chuyện cậu không biết đâu, hỏi hết cái này đến cái kia, không thấy phiền à?"
Khuôn mặt của cậu bé bị mắng cứng đờ, không cam lòng cắn môi.
Cậu ta quay đầu lại nhìn thấy Tạ Chấp đứng một mình cách đó không xa, nheo mắt lại.
Cha chỉ nói không thể gây gổ với Sở Yến, nhưng cũng không nói không thể làm gì Tạ Chấp, nếu không bắt nạt được Sở Yến thì sẽ bắt nạt Tạ Chấp để xả cơn tức này.
Cậu ta ra lệnh cho một vài người bạn thường chơi cùng và có người đưa cho cậu ta chiếc điều khiển máy bay từ xa.
Cầm điều khiển từ xa lên, cậu ta điều khiển máy bay hướng về phía Tạ Chấp.
Không ngờ thao tác lại khá chính xác, máy bay đâm thẳng vào gáy Tạ Chấp.
Dù chỉ là sản phẩm bằng nhựa nhưng phần đầu của máy bay điều khiển từ xa lại rất sắc nhọn.
Tạ Chấp bị đâm vào nên loạng choạng, đưa tay chạm vào chỗ đau rồi quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mấy cậu kia còn đang vui mừng vì trò đùa của mình đã thành công thì nhìn thấy Tạ Chấp nhìn sang, bọn họ giả vờ xin lỗi: "Ồ, xin lỗi Tạ Chấp, bọn tôi trượt tay!"
Cậu dẫn đầu nhướng mày ngạo nghễ, thao tác điều khiển từ xa để lấy lại máy bay.
Không ngờ, máy bay đã bị ai đó giẫm lên, tan nát hoàn toàn.
Cậu ta không thể tin được nhìn hành động của Tạ Chấp, sửng sốt hai giây rồi tức giận hét lên: "Tạ Chấp, sao mày dám! Đền máy bay đây!"
Trong mắt Tạ Chấp lạnh lùng: "Những thứ không cần thì nên vứt vào thùng rác, đừng vứt bừa bãi."
Cậu nhóc kia tức giận đến mức gọi thêm hai người bạn của mình và lao về phía Tạ Chấp.
…
"Rất ngon đúng không?"
Nhìn thấy Hưu Hưu cắn một miếng bánh quy nhỏ, Anh Anh đầy mong đợi nhìn cô.
Hưu Hưu khẽ gật: "Ngon lắm."
Cô bé ăn ngon lành, một tay lấy một miếng: "Mình muốn cho anh Tiểu Chấp nếm thử!"
Nói xong lại lon ton chạy đi.
Nhưng chẳng bao lâu bước chân của cô bé đột nhiên dừng lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô bé choáng váng.
Mấy người đang bắt nạt Tạ Chấp, bọn họ xô đẩy, quát mắng Tạ Chấp, vẻ mặt đầy ác ý, Tạ Chấp bị vây ở giữa, nhìn vô cùng đáng thương.
Hưu Hưu tức giận: "Không được bắt nạt anh Tiểu Chấp!"
Cô bé phồng má chạy tới.
Những người đó đương nhiên nghe được tiếng của Hưu Hưu, nhưng bọn họ không hề coi trọng, chỉ là con nít, có thể làm gì chứ?
Tạ Chấp cũng quay đầu lại, nhíu mày quát: "Đừng tới đây!"
Nhưng cô bé không nghe, như con nghé con lao tới và dùng hết sức đâm sầm vào cậu bé cao nhất.
Cậu ta loạng choạng và ngã xuống đất với vẻ mặt không thể tin được.
Cậu ta, cậu ta thật sự bị đứa con nít đánh ngã sao?
Trán Hưu Hưu đỏ bừng, đau đớn khiến cô rơi nước mắt.
Ôi, đau quá...
Nhưng dù vậy, cô bé vẫn không quên mình phải bảo vệ Tạ Chấp nên giơ nắm đấm lên đánh hai người còn lại.
"Không được bắt nạt người khác, đồ xấu xa!"
Mặt bánh bao còn đang rơi nước mắt, nhưng nắm đấm lại vung ra mạnh hơn bất kỳ ai.
Những tên nhóc này dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám tấn công một cô bé nên trốn chỗ này chỗ kia chỉ để không bị đánh.
"Đau quá!"
"Dừng lại, dừng lại!"
Ai có thể ngờ rằng một cô bé lại có thể khoẻ như vậy, có cậu bé không chịu nổi nên quay lại đẩy cô bé.
Hưu Hưu đứng không vững, bị đẩy ngồi xuống đất.
"Hưu Hưu!"
Tạ Chấp vùng ra khỏi tay cậu ta, quỳ xuống đỡ Hưu Hưu đứng dậy.
Sở Yến đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng khi Hưu Hưu chạy tới, lại do dự có nên đi lên giúp đỡ hay không.
Hiện tại cậu ta nhìn thấy những người kia thế mà lại dám đánh Hưu Hưu, lửa trong lòng đột nhiên bùng lên, tức giận nói: "Sao dám đánh em gái của tôi?"
Ngay khi cậu ta tham gia, tình hình vốn đã nguội đi một chút lại bùng lên, thậm chí còn trở nên căng thẳng hơn và không thể kiểm soát được so với trước đây.
Các bậc phụ huynh trong phòng khách cuối cùng cũng nhận thấy có chuyện gì đó đã xảy ra ở bên ngoài và muộn màng đến giải cứu...
Khi đến đẹp đẽ biết bao, lúc về nhà lại nhếch nhác thế kia.
Trong phòng khách nhà họ Sở, ba cái đầu cà rốt nhỏ đứng thành một hàng, tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch.
Giống như ba quả cà tím bị dính sương, đầu cúi xuống.
Sở Hàn Lan ấn lên cái trán đang co giật của mình, hít một hơi thật sâu: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
- ------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sở Hàn Lan: Ai muốn có con thì đến lấy đi!
Danh Sách Chương: