Edit: phuong_bchii
___________
"Đánh rắm!"
"Ừ, đại khái chính là cái ý đó." Kỷ Minh Tranh rất rụt rè.
Bành Hướng Chi cứng họng: "Tôi nói người nói bậy là đang đánh rắm!"
"Tại sao lại nổi mụt, tôi hỏi cậu tại sao lại nổi mụt? Cậu có kiến thức cơ bản hay không, cậu không phải là tiến sĩ sao!" Bành Hướng Chi phát điên, ở bên cạnh phòng khám của bệnh viện, giống như người bệnh muốn đến khoa tâm thần.
Kỷ Minh Tranh cúi đầu, đội mũ bảo hiểm lên: "Ồ."
Cô lại chưa từng mặc quần da.
Bành Hướng Chi giận quá hóa cười, nghiêng người nhìn cô, lồ ng ngực run lên, lại run lên.
Kỷ Minh Tranh sải bước lên yên sau xe máy, một chỗ hơi thấp, phía sau hơi vểnh lên, cô có chút do dự, không biết nên ngồi chỗ cao hay chỗ thấp, suy nghĩ một lúc, trong chỗ lõm gần bằng da đó, có chút trơn, thoáng cái liền dán lên thân thể Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi theo bản năng đưa tay ra sau, đỡ lấy đùi Kỷ Minh Tranh: "Cậu làm gì vậy?"
Bị ngón tay ấm áp nắm chặt, Kỷ Minh Tranh cũng sửng sốt: "Lên xe."
"Lui! Lui! Lui!" Bành Hướng Chi cắn cắ n môi dưới, "Dán vào tôi làm gì?"
Kỷ Minh Tranh dịch ra phía sau, gió từ trong khe hở chen vào, lạnh căm căm, chỗ vừa mới dựa vào lại nóng lên, Bành Hướng Chi vặn vặn eo, khó nhịn động đậy, Kỷ Minh Tranh nhìn chằm chằm vạt áo da của nàng, phát hiện gió thổi thẳng vào bên trong, liền chần chờ duỗi tay, giúp nàng kéo xuống, che lại thắt lưng trắng nõn.
"Cậu......" Vai Bành Hướng Chi căng thẳng, muốn khóc, "Cậu lại làm gì......"
"Cậu không lạnh sao?" Kỷ Minh Tranh nhìn sườn mặt nàng một cái.
Bành Hướng Chi rất im lặng, mẹ nàng cũng không quản nàng, có loại lạnh còn gọi cô Kỷ cảm thấy nàng lạnh, đúng không?
"Ôm tôi đi, phải đi rồi." Nàng cúi người, khởi động xe.
Kỷ Minh Tranh vươn tay, ôm eo nàng, nhưng tư thế của cô không giống với những người khác, mười ngón tay mảnh khảnh lỏng lẻo nắm, dùng cổ tay chống lại Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi cúi đầu nhìn, "Xì" một tiếng cười: "Cậu còn có bàn tay lịch thiệp à?"
Những lời này nói rất thấp, thấp đến trêu chọc, giống như là từ cổ họng tràn ra, mang theo nụ cười thầm mà Kỷ Minh Tranh không nhìn thấy.
Ngón áp út đặt ngang hông Bành Hướng Chi khẽ động, Kỷ Minh Tranh không nói gì.
"Lát nữa tôi tăng tốc, cậu đừng ôm tôi." Nàng cười lưu manh, đè người xuống, mông lui về phía sau. Đạp chân ga, mang theo khói xe giống như mây đen, nghênh ngang mà đi.
Lúc này Kỷ Minh Chanh mới biết vì sao vừa rồi không thể không ngồi yên kề sát Bành Hướng Chi, bởi vì không đủ chỗ để cho nàng làm tốt động tác chuẩn bị, mà tư thế này của Bành Hướng Chi, làm cho chính mình tự nhiên nằm sấp trên lưng nàng.
Gió vù vù thổi tới, rất kỳ lạ, gần như không cảm giác thấy lạnh, mà là đau, gió giống như là cứng rắn, đánh ở đầu vai của cô, đánh ở đầu gối của cô, cô giống như là đang đấu tranh cùng không gian, bên tai tiếng gầm rú là trống trận, Bành Hướng Chi là lính hầu anh dũng xung phong, lao tới, lay động, giống như đang lôi kéo.
Kéo gió, kéo mây, kéo ánh sáng, kéo âm thanh nhất thành bất biến mấy chục năm, kéo thời gian và khoảng cách.
Trái tim Kỷ Minh Tranh đập thình thịch, híp mắt tìm ra hơi thở trầm ổn từ trong cảm giác bị ném đi, tay vốn có thể nắm chặt áo Bành Hướng Chi, rất khắc chế không nắm lấy nàng.
Nhưng đầu ngón tay của cô đang run rẩy, dần dần cùng tần số với trái tim.
Cô cũng không biết, thành phố này còn có thể cho phép đấu đá lung tung như vậy, cũng không biết đầu óc choáng váng là chính mình, hay là xe cộ cùng người đi đường dần dần vặn vẹo.
Có một chút sợ hãi, nhưng không nhiều lắm, cô nhẹ nhàng áp trán đội mũ bảo hiểm để ở đầu vai Bành Hướng Chi.
Sau đó trong tiếng nổ đinh tai nhức óc nghe được tiếng cười khẽ của Bành Hướng Chi.
Thời điểm con gái có mị lực nhất, hoặc là nói, thời điểm nhân loại có mị lực nhất, vĩnh viễn đều là bày mưu tính kế, bất luận là Kỷ Minh Tranh đứng ở bên cạnh ghế nha khoa nhìn tấm phim X- quang, hay là Bành Hướng Chi cảm nhận được động tác giao phó rất nhỏ của người phía sau.
Nhưng chúng lại khác nhau như thế, một là theo khuôn phép cũ, một là không theo lẽ thường.
Kỷ Minh Tranh nhớ tới vườn trường trung học, nhớ tới đám côn đồ dựa vào xe máy bị cô vòng qua, xe của bọn họ không đẹp như Bành Hướng Chi, nhưng có lúc cũng sẽ "ô" một tiếng mang theo gió bên người, sau đó tiểu cô nương ngồi ở ghế sau mở rộng cổ họng thét chói tai.
Cô cảm thấy chói tai, nhưng lại nhịn không được nhìn thêm một cái.
Một hành trình đủ được gọi là mạo hiểm sắp kết thúc, tốc độ xe dần dần chậm lại, âm thanh quấy nhiễu màng nhĩ cũng vậy, Bành Hướng Chi dừng ở trước cửa tiệm, chống xe máy ý bảo Kỷ Minh Tranh xuống trước, sau đó bản thân vẫn thuần thục cởi mũ bảo hiểm, vuốt tóc, tóc xoăn rơi xuống mặt cười hỏi cô: "Sướng nhỉ?"
Ấn đầu lưỡi, kẹo cao su không nhổ còn có thể nếm ra một chút vị ngọt.
Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, đứng ở một bên, thật ra trong lòng cô còn có một chút lo sợ, lúc xuống xe bước chân cũng có cảm giác phù phiếm, không thích ứng nhất chính là lỗ tai, âm thanh bên người đều giống như bị điều khiển từ xa tắt nhỏ một ô, cô phải rất cố gắng nghe, mới có thể nghe thấy loa lớn đang hô: "Giảm 50% toàn thời gian, ba ngày cuối cùng."
"Cũng tạm." Cô nói.
Cái gì gọi là cũng tạm? Sướng hay khó chịu?
"Sướng."
Bên cạnh đi qua một cặp tình nhân, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hai người đang đứng đối diện.
Bành Hướng Chi "Phụt" một tiếng cười, hết lần này tới lần khác nghiêng đầu: "Đi thôi."
Nàng cảm thấy rất thần kỳ, giống như lúc nào cũng nghiêm trang tán gẫu với Kỷ Minh Tranh vậy. Mà Kỷ Minh Trang tám ngọn gió thổi cũng không lay động, thậm chí không biết Bành Hướng Chi đang cười cái gì.
Thú vị đấy.
Tuy rằng Bành Hướng Chi cảm thấy mình ổn rồi, nhưng rốt cuộc cũng không dám quá kiêu ngạo, cũng chỉ mời Kỷ Minh Tranh ăn cá hầm Đông Bắc không quá cay, vừa vặn, ấm áp dễ chịu, có thể nướng một cái xương cốt lết vừa rồi bị gió lạnh tàn sát bừa bãi.
Đậu hủ, khoai tây, miến, rau cải trắng, nước chấm còn có cá sống vừa làm xong lần lượt bỏ vào trong nồi, củi lửa cháy ùng ục, máy tính giờ một bên trách nhiệm tận lực trông coi không kém chút nào.
Bành Hướng Chi nâng mặt chờ hệ thống sưởi trên người tỉnh dậy, mới tán gẫu với Kỷ Minh Tranh: "Cậu không có thiết bị cắm trại đúng không? Cậu cũng nói cậu chưa từng cắm trại."
"Không có."
"Tôi cũng không có, Vãn Vãn bọn họ có, nhưng tôi cảm thấy mượn cũng không tiện, cho nên tôi tìm một căn cứ cắm trại có thể trực tiếp thuê lều trại."
Nàng nói xong lấy điện thoại ra, mở bình luận đại chúng ra, đẩy qua nhìn Kỷ Minh Tranh: "Cậu xem, nơi này là như thế này, trên thực tế nó là một khách sạn lều trại, đều là phòng tiêu chuẩn, một phòng có hai giường đơn, tắm rửa là công cộng. Sau đó nơi này còn có thể thuê lò nướng BBQ gì đó."
Kỷ Minh Tranh nhìn tay nàng trượt qua hình tuyên truyền, không phát biểu ý kiến.
"Cái này ở trên đảo Thúy Hồ, mặc dù bây giờ trời còn lạnh, nhưng nói thế nào cũng là khai xuân, nghe nói cỏ đã mọc rồi." Bành Hướng Chi sụt sịt cái mũi.
"Trời này ở trong lều không lạnh sao?" Kỷ Minh Tranh đẩy mắt kính.
Bành Hướng Chi nở nụ cười, mặt mày dịu dàng nhìn cô: "Tôi phát hiện cậu quan tâm nhất chính là có lạnh hay không."
"Không lạnh," nàng cười cúi đầu, "Tôi xem đánh giá rồi, cũng có người đi vào lúc này, nói bên trong khách sạn lều trại này không kém khách sạn nhiều lắm, có nguồn điện dự trữ cung cấp, cho nên có thảm điện và đồ sưởi điện gì đó, cậu xem bản đồ này, góc này chính là hệ thống sưởi điện, đúng không?"
"Chủ yếu là nó rẻ, nếu đi vào mùa cao điểm, chúng ta sẽ không ở được," Bành Hướng Chi nói, "Mặc dù là người ta mời khách, nhưng một bộ kịch truyền thanh, cho dù có bạo, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, huống chi còn chưa ra mắt, cũng không dễ làm thịt anh ấy quá ác phải không?"
Nồi hơi làm mờ kính mắt của Kỷ Minh Tranh, nổi lên một tầng sương mù, cô tháo xuống, nhưng không mang vải lau kính, vì vậy liền đặt sang một bên.
Bành Hướng Chi nhìn đôi mắt xinh đẹp và lông mi cong cong của cô ngẩn người: "Mắt cậu rất đẹp, hì, giống ai kia......"
"Ai kia là ai...... " Nàng nhất thời không nhớ nổi ngôi sao kia tên là gì.
"Lạc đề rồi." Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn bản đồ.
Bành Hướng Chi lấy tay vẫy hai cái trước mặt cô: "Cho nên cậu có thể nhìn thấy?"
Kỷ Minh Tranh nhìn màn hình điện thoại, giơ tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, đặt lên bàn, rời đi: "Số độ không cao."
"À," Bành Hướng Chi lại liếc cô một cái, trở về vấn đề chính tiếp tục nói, "Tôi tính toán một chút, nhân vật chính là Tiền Chi Nam, cậu, tôi đạo diễn, biên kịch, hậu kỳ, tổng cộng 4 nữ 1 nam, 3 phòng là đủ rồi, Tiền Chi Nam ở một mình."
"Cậu ở với tôi nhé?" Mặc dù trong lòng nàng đã an bài, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Kỷ Minh Tranh không quá quen với ai, huống chi gần đây quan hệ bác sĩ - bệnh nhân hòa hợp của hai người, không ở cùng nhau không thích hợp, ha ha ha.
Kỷ Minh Tranh có chút do dự, cô không quen ngủ chung phòng với người khác, nhưng phúc lợi của đoàn kịch, cũng khó mà nói muốn ở phòng đơn.
Huống chi, cô đi ra ngoài là muốn cùng Bành Hướng Chi nói chuyện kia.
Vì thế cô không phát biểu ý kiến phản đối.
Bành Hướng Chi hiện tại là thăm dò ngọn nguồn của cô, chỉ cần cô không từ chối, cơ bản hẹn tương đương đồng ý.
Trong lòng nàng "Mị ha ha" mà cười hai cái, thật ra nàng còn có một chút tư tâm như vậy.
Lần trước gọi điện thoại cho Kỷ Minh Tranh, chính mình nhanh chóng liền ngủ thiếp đi, một đêm không mộng, rất khác thường, sau đó nàng tổng kết, có thể là Kỷ Minh Tranh người này quá chậm, chậm đến mức giống như sách vở lúc đi học, lẳng lặng mở ra ở nơi đó, chờ đợi gió đi ngang qua, mới có thể mềm mại lật lên một trang.
Rất dễ dàng làm người ta buồn ngủ.
Rất dễ dàng ngủ.
Nàng đang miên man suy nghĩ, lại nghe Kỷ Minh Tranh xác nhận lần nữa: "Thật sự không lạnh?"
"Không lạnh, mọi người đều nói không lạnh." Bành Hướng Chi ghét bỏ cao giọng, thật sự "Kỷ" nhân ưu thiên*.
*"Kỷ" nhân ưu thiên ("纪"人忧天): Từ kỷ (纪) thay thế cho từ kỷ (杞) trong câu gốc là kỷ nhân ưu thiên (杞人忧天) có nghĩa là lo lắng thái quá.
Vì Kỷ (纪) là họ của Kỷ Minh Tranh (纪鸣橙) nên có thể hiểu ở đây là Kỷ Minh Tranh lo lắng thái quá.
Không lạnh cái rắm.
Một tuần sau, Bành Hướng Chi run lẩy bẩy ngồi trong lều, nướng "mặt trời nhỏ" không sáng lắm, liên tục hắt xì hai cái.
Danh Sách Chương: