Bành Hướng Chi nhìn cô, bắt đầu có chút hoảng hốt, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, trong quan hệ của mình với Kỷ Minh Tranh, xuất hiện mặt tối rồi.
Điều này thể hiện là nàng thật sự không nỡ từ bỏ Kỷ Minh Tranh.
Nàng mơ hồ cảm thấy bản thân thích một người có level cao hơn nàng rất nhiều, không phải là người quê mùa lúc trước mình ghét bỏ sao, cũng không phải là người mình cho tới bây giờ đều thấy chướng mắt sao.
Tiểu nhân Chi Chi nói với nàng, Bành Hướng Chi, thật may bạn gặp được Kỷ Minh Tranh.
Nhưng thật không may bạn gặp được Kỷ Minh Tranh.
Nàng đột nhiên có dự cảm, Kỷ Minh Tranh không cho nàng nói nhanh như vậy là đúng. Nàng không hiểu rõ Kỷ Minh Tranh, có lẽ có thể nói, chưa bao giờ hiểu rõ Kỷ Minh Tranh, có lẽ cô sẽ sánh vai đi trước, đi rất tốn sức.
Trước kia gặp được người nào cũng không tốt, cho nên nàng sống vừa không tự tin, vừa tự tin, nàng sẽ khinh miệt trợn trắng mắt đối với những người đó, phỉ nhổ đứa cháu này căn bản không xứng với bà đây. Nhưng Kỷ Minh Tranh, có thể là người nàng thực sự cần nhìn lên.
Thật kỳ diệu, mấy tháng trước nàng còn cười nhạo giày đế xuồng và giày sandal tất bông của Kỷ Minh Tranh, mấy tháng sau, nàng ngồi đối mặt Kỷ Minh Tranh, cảm thấy cô giống như một cơn gió khó với tới.
Đã từng gặp qua một người như vậy chưa, cô giống như một chất ổn định, giống như máy tiêu trừ phân tử bất ổn định, bên ngoài hỗn loạn, cô "Trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi", cô nhìn như không có gì khác thường, bạn có thể cần cầm kính lúp mới có thể tìm được ưu điểm của cô, nhưng sự kinh sợ, sợ hãi và cảm xúc tiêu cực của cô, ngay cả cầm kính hiển vi bạn cũng khó có thể quan sát được.
Bề ngoài không gợn sóng của cô là một mặt, ưu điểm sóng to gió lớn là một mặt, mà khuyết điểm lại ở một mặt khác.
Bành Hướng Chi rất muốn nói với mình, tìm một chút khuyết điểm của cô đi, tìm một chút vết nứt dưới tảng băng của cô, tìm một chút sơ hở trong tư duy của cô, như vậy mới có thể bớt thích cô một chút.
Nhưng không, ngược lại, chính nàng bắt đầu lo trước lo sau.
Kỷ Minh Tranh cho một bậc thang rất tốt, chỉ cần Bành Hướng Chi thuận theo, hai người bọn họ có thể tiến thêm một bước, nhưng cái giá phải trả là sự lừa gạt của Bành Hướng Chi.
Vì thế nàng dùng đầu lưỡi đẩy lên khoang miệng, ánh mắt lảng tránh, nói: "Cơ thể tôi giống như thật sự đang chọn cậu."
Không phủ nhận tình một đêm, vẫn là không phủ nhận tình một đêm.
Nhưng nội tâm nàng tìm cho mình một cái cớ nho nhỏ, nàng nói là chuyện mất ngủ mà thôi, cũng là một loại lựa chọn cơ thể.
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Cho nên, cậu sẽ muốn thăm dò tôi."
Không phải a, tôi còn thích cậu. Bành Hướng Chi ở trong lòng yếu ớt nói.
Nhưng nàng không muốn cái thích này liên quan đến tình d*c, bởi vì điều này giống như lại dùng tình d*c để chứng minh điều gì đó.
Nếu đến lúc đó lại thất bại...... nàng vẫn sợ.
"Vậy tôi có thể chứ? Bởi vì," Bành Hướng Chi hắng giọng, "Bởi vì tôi thật sự rất nhớ cái kia, hơn nữa tôi biết rất nhiều thứ, mỗi ngày tôi đều cảm thấy không phát huy thì thật đáng tiếc."
"Mỗi ngày?" Kỷ Minh Tranh nhíu mày.
"Tôi bốc phét đó, cậu kệ tôi đi."
Kỷ Minh Tranh cười cười, sau đó trong hình dáng mơ hồ dưới ánh trăng, dùng giọng gió nói: "Tôi dạy cậu."
Giống như dạy cô trang điểm, giống như dạy cô nhảy, sử dụng kiến thức lý thuyết phong phú để hướng dẫn những phần nàng không am hiểu.
Bành Hướng Chi nổ tung, tiểu nhân trong lòng bắt đầu ola ola mà ca hát, hai tay hình đóa hoa rủ xuống bên người, kiễng chân lắc lư trái phải.
"Ý cậu là...... OMG." Nàng rụt lại, hai tay ôm mặt mình, trái tim đập thình thịch.
Lão cán bộ mời nàng, nàng không nghĩ sai chứ?
"Hôm nay không phải thời cơ tốt?" Kỷ Minh Tranh nghĩ nghĩ, đỏ tai thản nhiên hỏi nàng.
Bành Hướng Chi giơ hai ngón tay lên, lăn qua lăn lại trên chăn, trong tiếng vang ào ào, nàng nói: "Vậy vậy, nếu tôi tệ quá, cậu đừng có cười tôi."
"Tôi nói rồi, ở chỗ tôi, cậu có thể kêu dừng bất cứ lúc nào." Kỷ Minh Tranh hơi nghiêng đầu, đôi mắt trầm tĩnh như đang dẫn dắt nàng.
"Ai nha." Bành Hướng Chi đột nhiên xoay tay, ưm một tiếng.
"Thế nào?"
"Tôi đột nhiên cảm thấy cậu thật k1ch thích." Bành Hướng Chi ôm ngực, xương cốt có chút đau xót.
Không đúng, nàng mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Tranh 7-8 giây, híp mắt hỏi cô: "Cậu muốn trị liệu cho tôi sao?"
"Hả?"
"Không phải cậu nói, y giả lòng cha mẹ."
Kỷ Minh Tranh nghẹn ngào, dùng ánh mắt "Bành Hướng Chi, có phải cậu bị thiếu hụt não" nhìn nàng, lòng cha mẹ? Làm loại chuyện này là lòng cha mẹ?
"Bành Hướng Chi," cô thở dài, "tôi vừa mới nói qua, tiền đề lớn của tự do tình d*c cũng bao gồm công tự lương tục và luân lý đạo đức."
"Hơn nữa tôi không có cùng cậu đóng vai bác sĩ bệnh nhân, hay là đam mê mẹ con."
"Ồ ồ."
"Vậy cậu, vì sao đột nhiên......" Chuyện đến trước mắt, Bành Hướng Chi lại ngượng ngùng.
"Bởi vì cậu có cảm giác với tôi, cũng khiến cho tôi muốn thăm dò," Kỷ Minh Tranh đứng dậy, "Đi rửa tay không?"
Từ giây Bành Hướng Chi nói với cô sẽ ướt liền sinh ra d*c vọng, điềm đạm nói xong, lại đến xử lý d*cc vọng.
Bành Hướng Chi lê đôi dép, theo cô đến phòng tắm, tựa vào cửa nghe tiếng cô rửa tay, tiếng nước chảy cọ rửa da thịt rất nhỏ nhu, gần như có thể phán đoán được đôi tay được tẩy rửa xinh đẹp cỡ nào.
Đôi tay này từng xoạt xoạt xoạt ký tên trên đơn khám bệnh, từng cầm dụng cụ chuyên nghiệp xử lý chứng bệnh, từng ngồi ở nhà gọt một quả táo, từng dùng sức ngón tay, lật một trang sách.
Chờ Kỷ Minh Tranh rửa xong, cô dùng khăn giấy lau nhẹ, đứng ở ngoài cửa, ngửa đầu nhìn vách tường dưới đèn trong hành lang, sao lại giống như bị xước một chút?
Bành Hướng Chi sớm nắng chiều mưa chà xát từng ngón tay một lần, lúc đóng vòi nước, nghe thấy Kỷ Minh Tranh vẫn không chớp mắt nghiên cứu vết xước, nhưng mở môi nhẹ nhàng nói: "Rửa thêm 30 giây nữa."
Bành Hướng Chi lại trở về, mở vòi nước lần nữa.
Việc tán tỉnh bắt đầu từ đây, khiến nàng đỏ mặt, và nàng bắt đầu tin rằng đó là những gì đã xảy ra trong màn dạo đầu của bác sĩ Kỷ.
Lần này nàng rửa ước chừng một phút đồng hồ, bởi vì cơ thể của nàng lại nổi lên phản ứng, nàng vẫn nhịn không được tìm tòi nghiên cứu, đến tột cùng vì sao, là bởi vì Kỷ Minh Tranh rất chậm đúng không? Nàng để cho cô hoàn toàn thưởng thức từng chi tiết của thời gian, sự ung dung của cô khiến cho thời gian và cảm xúc đạt được sự tôn trọng đầy đủ, bởi vậy hai người cũng sẽ đáp lại cô, chúc cô có một giấc ngủ ngon, chúc cô có một cuộc cuồng hoan tinh thần.
Thời gian con người có, là thượng đế ban ân, bởi vì nội tâm của cô đ ẫy đà cũng đủ lấp đầy mỗi một giây, sau đó cô lấy một giây này ra chia sẻ cùng người, Bành Hướng Chi trở thành người được lợi.
Màn dạo đầu thật sự là bắt đầu từ trong nụ hôn tinh tế, thì ra hôn môi với hôn môi là không giống nhau, có người là cướp đoạt, có người là chiếm hữu, có người là tẩm bổ, giống như bảo vệ một đám lửa, khi tay khép lại, thậm chí đang nhẹ nhàng run rẩy.
"Đổi một cách khác," Kỷ Minh Tranh nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong ánh mắt luôn bình tĩnh, cuối cùng cũng có chút không tỉnh táo, "Lần này tôi đổi dùng của tôi trước."
"Cậu muốn tôi làm gì với cậu, cậu muốn làm gì với tôi trước." Cô nói bên tai Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi đột nhiên bị phá phòng ngự, Kỷ Minh Tranh gần như là đang nói cho nàng biết, nàng có thể hoàn toàn khống chế trận vui thích này, dùng hết thảy phương thức thoải mái của nàng.
Rất muốn khóc, muốn khóc chết đi được, nhưng nàng cảm thấy rất mất mặt, sao có thể có người bởi vì chiêm nghiệm mà cảm động đến khóc, truyền ra ngoài Bành Hướng Chi nàng không muốn làm người nữa.
Giống như nhận thấy nàng chần chừ leo lên thắt lưng Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng nói với nàng: "Cơ thể chúng ta đều giống nhau, cậu coi tôi như gương, cậu muốn chỗ nào của mình được chăm sóc, dùng động tác nói cho tôi biết."
"Dạy tôi, Bành Hướng Chi."
Giọng gió ở bên tai, lại giống như là đến đỉnh đầu, làm cho khắp người của nàng đều bị ngâm mềm. Một hồi vui thích long trọng như thế, xứng với bốn chữ trịnh trọng kỳ sự.
Nàng giống như đột nhiên có thể ý thức được, lúc trước mình mơ hồ mâu thuẫn là cái gì, có lẽ là quan hệ trên dưới ẩn giấu trong quan hệ thân mật, đối phương vĩnh viễn đều làm người chủ đạo và người thượng vị, lấy lấy lòng và lấy lòng đối phương làm mục đích cuối cùng, nàng giống như một món đồ chơi đầy màu sắc, cho dù trước khi c ởi quần áo, những người đó biểu hiện cũng đủ chân thành.
Chưa bao giờ hưởng thụ tình d*c, lấy bình đẳng và tôn trọng tuyệt đối làm khung, lấy hoàn toàn làm hài lòng chính mình làm mục đích, cô và nàng thậm chí kết cấu cơ thể cũng giống nhau.
Hai người có thể hoàn toàn đồng bộ, cùng nhau run rẩy, cùng nhau nhíu mày, cùng nhau than nhẹ, cùng nhau thở dài.
Cô thậm chí sẽ nói, dạy tôi, dạy tôi làm thế nào để làm hài lòng cậu, dạy tôi làm cho cậu thoải mái.
"Kỷ Minh Tranh, tôi cảm thấy......" Bành Hướng Chi thở hổn hển, "Cậu thương tôi quá."
Cô thật sự là một bác sĩ bàn tay vàng, ngữ khí còn dịu dàng hơn ngày dỗ nàng nhổ răng.
Sắp lún vào, mặc dù cơ thể không có quá mức tràn lan, nhưng trái tim và đại não của nàng giống như bị hạ một nắm xuân dược, kích động không thôi, khó có thể tự kiềm chế.
Có lẽ không phải thuốc, mà là vô biên vô hạn, vừa nhìn không thấy đáy, trùng trùng điệp điệp, dịu dàng.
Nước mắt s1nh lý chảy ra, so với phía dưới còn ướt át hơn một chút, nguồn nước của nàng vẫn chưa đủ phong phú, còn ít hơn Kỷ Minh Tranh rất nhiều.
Gần như là theo bản năng kẹp chặt hai chân, sợ người phát hiện nàng thiếu thốn.
Sau đó nàng ôm lấy mặt Kỷ Minh Tranh, hôn cô như mưa rền gió dữ.
Kỷ Minh Tranh tùy ý nàng đòi lấy, tay đảo quanh bên ngoài, nguồn nước càng hoan nghênh cô một chút, sau đó cô cảm nhận được da gà nổi trên người Bành Hướng Chi, ngay sau đó là một tiếng thở dài.
Cùng lúc trước đều không giống nhau, có một chút quấy nhiễu bất ngờ.
Kỷ Minh Tranh ngẩng cổ lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, ngực Bành Hướng Chi thở phập phồng: "Thoải mái."
"Thật sự có chút thoải mái, Tranh Tử." Nàng áp trán Kỷ Minh Tranh, hai tay ôm cổ cô, lần mò mồ hôi mỏng dày đặc, thấp giọng nói.
"Vậy còn muốn không?" Kỷ Minh Tranh nuốt một ngụm nước bọt, cái cổ mảnh khảnh khiến người ta khó có thể kiềm chế.
"Tôi, có thể không muốn không?" Bành Hướng Chi cảm thấy lại có chút khô rồi, khó làm.
Kỷ Minh Tranh mỉm cười: "Đương nhiên có thể."
Cô cúi đầu, ôm Bành Hướng Chi thật chặt, sau đó đứng thẳng dậy, đầu tiên là rút giấy ra, giúp Bành Hướng Chi lau đi, sau đó lại rút một tờ, tỉ mỉ lau sạch bản thân.
Cơ thể trắng noãn của cô giống như là tác phẩm nghệ thuật, tóc và khuôn mặt lại sạch sẽ đến hết thuốc chữa, giờ phút này quỳ trên giường, hai đầu gối tách ra, thủ hạ thăm dò, chà lau d*c vọng thực thể của mình.
Cảm giác cấm dục trong động tác này, làm cho lý trí của Bành Hướng Chi ầm ầm sụp đổ, ánh mắt cũng không rõ ràng lắm.
Nàng vội vã giữ chặt tay Kỷ Minh Tranh, nói: "Cậu đừng lau, cậu đừng lau."
Kỷ Minh Tranh ngẩng đầu nhìn nàng.
Bành Hướng Chi đứng lên, kích động đến run nhè nhẹ: "Cậu ngủ đến mép giường, tôi muốn, tôi muốn......"
Muốn lặp lại giấc mơ, muốn nếm thử.
Vành tai đỏ đỏ rất khô nóng, chạm vào đùi hơi lạnh của nàng, Kỷ Minh Tranh quả thật không có kinh nghiệm, hai tay tê liệt ở hai bên, không vuốt v e gò má Bành Hướng Chi, cũng không vuốt v e tóc của nàng, chỉ không ngừng khép chân lại.
Cô nằm ở nơi đó, giống như thánh nữ kính dâng, mặt mày mê mang bất lực, vứt bỏ hết thảy suy nghĩ kiêu ngạo, đem đầu óc bay lên không trung, để cho môi lưỡi ướt át tiến vào, để cho binh hoang mã loạn tiến vào, để cho người kia, tiến vào.
"Cậu thích không?" Bành Hướng Chi đột nhiên cắn môi, hỏi một câu, sau đó cúi đầu xuống.
Kỷ Minh Tranh không trả lời trực tiếp, chỉ nói với nàng từng mảnh nhỏ: "Dẫn tôi đi chơi, Bành Hướng Chi."
Giống như cậu đưa tôi đi chơi xe máy, giống như cậu đưa tôi đi hộp đêm, giống như cậu dụ dỗ tôi uống rượu. Phóng túng sa đọa, vô pháp vô thiên.
Bành Hướng Chi nghiêng mặt, hôn nó: "Bác sĩ Kỷ, lúc trước cậu nhổ răng cho tôi, kiểm tra khoang miệng tôi, lúc nghịch lưỡi tôi, có nghĩ tới, cái miệng này, sẽ dán vào chỗ của cậu không?"
Mãnh liệt tới, càng không thể vãn hồi.
Cô tới rồi.
Bành Hướng Chi bò lên trên, ôm lấy cô, vùi đầu cô vào cổ mình, vuốt v e sống lưng còn chưa bình phục.
"Cậu thích nghe loại lời này sao?" Bành Hướng Chi ghé vào tai cô nói như vậy.
Giống như đứa trẻ được cho kẹo, thật cẩn thận cất vào túi.