• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mấy người khách sáo quá, bạn của tổng giám đốc Đường cũng là bạn của tôi." Triệu Lâm Phong xua tay, sắc mặt thong dong.

Lang bạt bên ngoài nhiều năm, có sóng gió nào. mà hẳn chưa từng gặp.

Thể hiện chút kỹ năng rồi thu phục được mấy ông chủ ở thị trấn cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Bầu không khí trong phòng riêng lập tức nóng lên, Đường Kim Hào ha ha kêu mọi người ngồi xuống, rồi mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén.

Qua mấy lượt rượu, Lý Thiếu Kiệt bưng chén rượu chạy đến bên cạnh Triệu Lâm Phong.

"Anh Phong, anh vừa nói bệnh liệt bẩm sinh của tôi có thế chữa trị sao?"

Thực ra trong lòng Lý Thiếu Kiệt cũng không hy vọng lớn lao gì lắm, ba cậu ta từng mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng về cho cậu ta, nhưng tất cả đều bó tay.

Triệu Lâm Phong gật đầu nói: "Vốn dĩ cũng chắng phải vấn đề lớn gì.

Đôi mất Lý Thiếu Kiệt lập tức trợn tròn!

“Anh Phong, anh đừng lừa tôi, anh có thể chữa. khỏi bệnh liệt bẩm sinh của tôi thật à!"

Lý Thiếu Kiệt ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, đến cả giọng nói cũng hơi nâng cao lên.

"Cậu em Triệu, cậu chữa được thật sao?" Đường Kim Hào ngạc nhiên hỏi.


Anh ta thật sự coi Lý Thiếu Kiệt như đứa em của mình, mặc dù lúc nãy có hơi không thoải mái, nhưng bỏ qua rồi thì vẫn là những anh em tốt.

Triệu Lâm Phong cởi ba lô, lấy mười bình rượu thuốc tự chế mà hãn đã chia ra.

Một bình chừng hai lạng, tổng cộng vừa đủ hai

Bốn người nhóm Đường Kim Hào mỗi người lấy một bình, mở nắp bình ra, mùi thơm của rượu tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Mấy người họ đều là người biết uống rượu, ngứi thấy mùi rượu đó lập tức vui mừng khôn xiết!

"Cậu em, cậu có cái này mà không nói, rượu ngon như thế mà giấu đến bây giờ mới lấy ra."

Đường Kim Hào say mê ghé sát mũi đến miệng bình ngửi, mở miệng trách cứ hắn.

"Ngửi mùi thơm này, tôi cứ thấy như thứ lúc nấy mình uống là nước tiểu ngựa vậy."

Dương Thao nói khoa trương, phải biết rằng thứ họ vừa mới uống toàn là rượu Mao Đài có số năm không nhỏ.

Lý Thiếu Kiệt vẫn đang chờ Triệu Lâm Phong nói cách chữa thế nào, bây giờ trên tay có rượu ngon lại chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

"Anh Phong, rốt cuộc chữa thế nào?"

Trong lòng Lý Thiếu Kiệt như có trăm bàn tay khi đang cào cấu, vội vã không chờ nổi.

"Đúng vậy đó, cậu em Triệu, cậu nói chữa được, thế tóm lại là chữa kiểu gì?"

"Nếu như là vì chuyện khi nãy thì cậu em muốn chúng tôi xin lỗi với cậu thế nào cũng được, nhưng cần phải giúp Thiếu Kiệt giải quyết khuyết điểm này"

Gương mặt béo ú của Dương Thao cũng tràn đầy khẩn cầu.

“Chuyện khi nấy tôi đã chẳng còn để trong lòng từ. lâu rồi, các vị đều là những người hào sảng, Triệu Lâm Phong tôi cũng sẽ không để ý chút chuyện nhỏ nhặt đó"

Triệu Lâm Phong trông tướng mạo ba người họ đều là người có thể kết giao được, chắc chắn không phải loại tiểu nhân bẩn thỉu gì cả.

Huống chỉ, sau này hẳn cũng muốn gây dựng ở huyện Thanh Khê, xây dựng một sản nghiệp ở đây, nên không tránh được việc phải cần có mấy người biết việc. có địa vịa giúp hắn quản lý chuyện làm ăn, hắn cũng vui vẻ làm một ông chủ thảnh thơi!

“Vậy anh Phong, xin anh nói cho tôi biết cách chữa khỏi thế nào”

"Uống rượu": Triệu Lâm Phong chỉ vào bình rượu mình đưa tới rồi nghiêm túc nói.


"Uống rượu?"

Mọi người đều sửng sốt, ngoài Lý Thiếu Kiệt ra thì phương diện phòng the của mấy người khác cũng không ổn cho lắm, chính vì uống nhiều quá nên dẫn tới thận không khỏe.

"Cậu em Triệu, tôi nói thật với cậu, cả mấy người chúng tôi đều không ổn chuyện kia cho lắm, cũng đều là vì uống rượu."

Đường Kim Hào khó khăn mở lời, không ổn ở phương diện ấy chính là nỗi đau sâu nhất trong lòng một người đàn ông.

"Đây là rượu thuốc tôi tự chế, chuyên dùng để bổ thận”

Triệu Lâm Phong giải thích, thật ra hắn vừa nhìn là đã biết thận mấy người này đều không.

Đường Kim Hào khó xử nhìn Triệu Lâm Phong, thật sự không phải anh ta không tin Triệu Lâm Phong, mà là mấy thứ kiểu này anh ta không dám uống bừa. bãi.

Lý Thiếu Kiệt hơi cản môi, đánh liều một phen!

Lý Thiếu Kiệt ngấng đầu uống một ngụm cạn sạch bình rượu thuốc Triệu Lâm Phong tự chế, mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm.

Cũng may, rượu thuốc Triệu Lâm Phong tự chế chú trọng vào hiệu quả chứ không chú trọng vào. cường độ.

“Anh Phong, tôi uống xong rồi?”

Triệu Lâm Phong lắc đầu bất đắc dĩ, đang định nói nếu muốn uống thì chỉ cần uống một ngụm, không ngờ Lý Thiếu Kiệt đã uống hết cả bình luôn rồi

Triệu Lâm Phong bất đắc dĩ chỉ vào Lý Thiếu Kiệt.

Lập tức, vẻ mặt Lý Thiếu Kiệt chấn động, sau đó


vẻ mặt cậu ta mừng rỡ mà cười ha ha.

Lý Thiếu Kiệt đứng bật dậy: "Mẹ ơi! Tôi có phản ứng rồi!"

Đường Kim Hào, Dương Thao và Chu Văn đều khiếp sợ nhìn Lý Thiếu Kiệt.

Lý Thiếu Kiệt không lên được hơn hai mươi năm nay, uống một bình rượu mà đã ổn rồi?

Ba người Đường Kim Hào đều đổ bình rượu thuốc tự chế của Triệu Lâm Phong vào miệng không chút do dự, một lát sau ai nấy đều biến sắc, che lấy đũng qu@n mình.

"Ha ha ha ha ha ha, tôi làm được rồi!"

Lý Thiếu Kiệt cười to lao ra ngoài cửa phòng riêng.

Đương nhiên trong câu lạc bộ Kim Hào cũng có một vài dịch vụ đặc biệt, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng Lý Thiếu Kiệt muốn đi làm gì.

Sau khi Lý Thiếu Kiệt rời đi, Đường Kim Hào cũng. không kìm được mà bật dậy.

"Cậu em Triệu, xin phép không tiếp chuyện cậu một lát, chờ tôi!"

Đường Kim Hào cũng rời khỏi phòng riêng, hai người còn lại cũng không nhịn được, họ đều xin lỗi Triệu Lâm Phong rồi rời khỏi phòng riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK