Triệu Lâm Phong gật đầu rồi nói tiếp: "Cuối cùng, tôi cần các thím cẩn thận, khéo tay trong thôn giúp đỡ. Tôi sẽ dạy họ giã dược liệu theo tỉ lệ để làm rượu thuốc. và thuốc.
Nghe Triệu Lâm Phong nói câu này, mọi người trong thôn đều sững sờ.
Triệu Vĩnh Tài kéo Triệu Lâm Phong, quát khẽ: “Cái thẳng này, có phải con bị ngu rồi không? Đây là kỹ thuật cốt lõi đấy, có thể để cho người khác biết hả?"
Trần Tụ Vân cũng lộ vẻ bất mãn, nói: "Ngay cả em gái con cũng không thể cho nó biết cái này, vì sau này nó phải đi lấy chồng! Chứ đừng nói chỉ đến đám phụ nữ trong thôn!
Triệu Lâm Phong cười gượng. Nếu không có trận Tụ Linh thì thuốc lá và rượu làm ra chỉ là sản phẩm bình thường, nhiều nhất cũng chỉ ngon một chút mà thôi.
"Ba mẹ cứ yên tâm, kỹ thuật cốt lõi nhất còn có một khâu cuối cùng, con giao cho ông chủ trong thành phố làm”
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Triệu Vĩnh Tài và Trần Tụ Vân vẫn không yên tâm.
"Vậy con phải cẩn thận đấy, đừng để người ta học được.”
Triệu Lâm Phong gật đầu lấy lệ, nhưng vẫn phân công: "Thím Nguyệt Anh, thím phụ trách chế dược chế rượu nhé! Thím tuyển thêm một nhóm người, buổi chiều đến nhà cháu, cháu sẽ dạy cho mọi người”
Trịnh Nguyệt Anh trong đám người nghe xong liền vội vàng lắc đầu, hốt hoảng nói: "Tiểu Phong, chuyện quan trọng như vậy, thím... e là thím không thể đám. nhiệm”
“Có gì khó đâu, chắc chẩn thím có thể làm được” Triệu Lâm Phong đáp.
Mọi người trong thôn nghe hẳn nói vậy, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Triệu Lâm Phong giao chuyện quan trọng như vậy. cho Trịnh Nguyệt Anh phụ trách, xem ra lời đồn trong thôn không có lửa thì sao có khói:
Các bác gái trong thôn đều cười ha hả, Triệu Lâm. Phong bảo Trịnh Nguyệt Anh đến nhà hẳn không chừng là muốn làm gì đó.
Các bà các thím là đội quân chủ lực truyền bá tin đồn trong thôn.
Nhưng hiện tại không có ai dám nói lung tung, người nào người nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
Nhìn quan hệ giữa Trịnh Nguyệt Anh và Triệu Lâm Phong thân mật thế kia, nói không chừng hai người đã làm lành từ lâu rồi, bọn họ chỉ trích người ta chẳng phải là đắc tội với Triệu Lâm Phong sao?
Hiện tại bọn họ đang hưởng ké lợi ích từ Triệu Lâm Phong đấy, mặt mày tươi cười với Triệu Lâm Phong còn không kịp nữa là!
Trần Tụ Vân liếc Trịnh Nguyệt Anh, trong lòng hơi không vui.
“Chuyện quan trọng như vậy hay là để mẹ phụ trách đi."
Triệu Lâm Phong biết tính toán trong lòng mẹ mình, cạn lời bảo: "Mẹ à, mẹ nhúng tay vào chuyện này làm gì chứ? Sản nghiệp lớn như vậy, con còn chờ ba. mẹ trông coi giúp con, tránh để xảy ra sai sót đấy.”
Trần Tụ Vân ngẫm nghĩ, hình như chuyện này. càng quan trọng hơn, nhưng vẫn lo ngại quan hệ giữa Triệu Lâm Phong và Trịnh Nguyệt Anh.
Một bà thím lôi kéo Trần Tụ Vân, mỉm cười bảo: "Ôi chao chị Tụ Vân ơi, Tiểu Phong nhà chị đã chỉ định muốn Nguyệt Anh, chị còn lăn tăn cái gì?"
Trịnh Nguyệt Anh nghe thấy lời của bà thím kia, sắc mặt đỏ lên.
Trần Tụ Vân mặt lạnh như tiền, chữ "muốn" kia khiến bà ấy liên tưởng tới hình ảnh không tốt nào đó.
"Vậy mọi người trở vẽ đi, chuẩn bị sáng mai khởi công!"
Mọi người trong thôn hớn hở giải tán, nghĩ đến tiền lương một trăm năm mươi tệ một ngày, trong lòng trào dâng nhiệt huyết
Đội trưởng Vương, tôi còn có việc căn nhờ ông, giúp đỡ."
Triệu Lâm Phong nói với Vương Kim Khuê, Vương Kim Khuê nhìn Triệu Lâm Phong với vẻ nghỉ hoặc.
"Cậu Phong có yêu cầu gì thì cứ nói."
“Chúng ta đi trước đã."
Triệu Lâm Phong dẫn đường đãng trước đi khắp. núi tây, đi từ chân núi vòng lên sườn núi rồi tới đỉnh núi, đi khắp núi tây một lượt.
Đọc đường thỉnh thoảng hẳn dừng lại làm ký hiệu, tổng cộng khoảng bốn năm mươi ký hiệu.
Đến trưa Vương Kim Khuê theo Triệu Lâm Phong xuống núi, hai chân bủn rủn, đầu óc choáng váng.
“Cậu Phong, cậu muốn làm gì vậy?"
Thấy Triệu Lâm Phong cuối cùng cũng dừng lại, Vương Kim Khuê không nhịn được bèn hỏi.
"Những nơi tôi làm ký hiệu lúc nãy, ông đào cho tôi cái hố tròn sâu ít nhất tám mét.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Triệu Lâm Phong nói xong, Vương Kim Khuê ngây ra.
"Không phải chứ cậu Phong, cậu đào những cái hố đó làm gì?" Đội trưởng Vương hỏi.
Vị trí Triệu Lâm Phong làm ký hiệu là nơi dùng để chôn ngọc phù. Muốn nhanh chóng trồng ra thảo dược thì cần phải bày một trận ngọc phù Tụ Linh quy mô. lớn
"Thầy bói trong huyện nói như vậy, tôi cũng không rõ lắm. Tin thì linh mà, ông cứ làm theo là được” Triệu Lâm Phong cười ha hả nói
“Thầy bóï?"
Vương Kim Khuê suýt hộc máu, cảm thấy Triệu. Lâm Phong là kẻ ngoài nghề đang làm bậy.
Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của tổng giám đốc Chu. trước khi tới đây, ông ta chỉ có thể hậm hực gật đầu.
Danh Sách Chương: