Giang Sầu Dư lắc đầu: “Tôi cũng không phải là có thành kiến gì đối với Cộng Sản, chỉ là… Tôi vẫn không coi trọng họ, tôi luôn cảm thấy Tiết Ngưỡng Thiều chọn con đường này, chỉ sợ về sau sẽ chịu đau khổ, thậm chí là rơi đầu!”
Khâu Giác Phi cười cười: “Cậu tìm tôi tới chỉ vì chuyện này?”
Giang Sầu Dư nhìn anh chăm chú: “Phải, mấy ngày nay tôi vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên, đương nhiên, cậu có thể nói rằng tôi chỉ sợ bóng, sợ gió.”
Khâu Giác Phi thở dài: “Sầu Dư, cậu lo cho bạn thân, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi muốn hỏi cậu, cậu ấy chỉ là gia nhập một đảng phái, cậu ấy có từng làm xằng làm bậy, lạm sát người vô tội hay chưa?”
“Chưa từng.”
“Cậu lo rằng thân phận này của cậu ấy ngày sau sẽ liên lụy tới cậu?”
Giang Sầu Dư hơi nhếch khóe miệng: “Cậu cũng quá coi thường tôi rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, câu hỏi cuối cùng, cho dù bây giờ cậu lập tức viết thư lại cho cậu ấy, khuyên cậu ấy dừng cương trước bờ vực, dựa theo hiểu biết của cậu với cậu ấy, liệu cậu ấy có quay đầu lại không?”
Giang Sầu Dư cúi đầu: “Đa tạ Giác Phi huynh đã khuyên bảo, thực ra trên vấn đề này tôi rất đồng ý với Đổng huynh, hơn mười năm nay các loại trào lưu tư tưởng tràn lan, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Khâu Giác Phi bưng chén trà, nhìn màn mưa tựa thác nước dưới mái hiên ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ.
“Chuyện quốc gia, cậu với tôi quan tâm, lén nói chuyện với nhau thế thôi, nói thật, thành bại chẳng qua là chuyện của những quan lớn, có liên quan gì tới chúng ta đâu? Sầu Dư, chính phủ cũng tốt, chính trị cũng được, nó cách những sinh viên nghèo như chúng ta quá xa, từ Diên An đến Côn Minh, hay từ Trùng Khánh tới Côn Minh cũng rất xa.”
Chén trà trắng tinh trong tay Khâu Giác Phi dưới ánh sáng mờ nhạt tỏa ra luồng sáng chẳng lành, cách một lớp sứ mỏng thậm chí còn có thể nhìn thấy được nước trà xanh ngọc bích lờ mờ đang sóng sánh. Tay anh rất ổn định, làm cho Giang Sầu Dư không khỏi nhớ lại những cái cầm tay giúp đỡ nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi nơi núi trọc, nước cằn ở Miêu trại Kiềm Đông.
“Tôi biết rồi.” Giang Sầu Dư cuối cùng cũng chậm rãi nói, “Sinh viên ấy mà, nên học cho thật tốt…”
Khâu Giác Phi lặng lẽ nở nụ cười: “Đúng rồi, có thể cho tôi mượn ô được không? Trời mưa càng to hơn rồi.”
Giang Sầu Dư gật đầu: “Phải rồi, có chuyện trước đó tôi muốn hỏi cậu, cậu có muốn chuyển tới đây ở không?”
Khâu Giác Phi há miệng kinh ngạc, Giang Sầu Dư cho rằng anh muốn từ chối, lại vội nói thêm: “Nếu cậu thực sự cảm thấy muốn tránh tị hiềm, cậu có thể trả tiền thuê nhà.”
Khâu Giác Phi nghiêng đầu nhìn cậu: “Có thể không trả tiền thuê nhà mà làm cu li thay được không?”
Giang Sầu Dư lại nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Khâu Giác Phi mím môi: “Tôi nói đùa thôi. Có điều tôi lại nghĩ tới một chuyện, điều kiện của chùa Bàn Long và Hội quán Giang Tây đều không tốt lắm, tôi nghe nói tất cả các phòng của trường học đang tu sửa đều làm bằng cỏ tranh, sau này sợ rằng sẽ phải ở mấy chục người một gian. Không bằng…” Anh cuối cùng vẫn nói, “Không bằng hỏi thử mấy người Đổng huynh, Phạm huynh?” (1)
Giang Sầu Dư biết mấy người Đổng Tôn không hài lòng với chuyện mình mua tòa nhà này, cũng hiểu rõ Khâu Giác Phi chỉ muốn tốt cho mình, nên gật đầu: “Vậy thì làm phiền Giác Phi huynh giúp tôi chuyển lời.”
“Tiền thuê thì sao?”
Giang Sầu Dư nhún vai: “Không đưa cũng được, cứ tùy tiện thu đi.”
“Được rồi.” Khâu Giác Phi nhận cây dù trong tay chú Lý, “Tôi đi trước đã, cáo từ.”
Giang Sầu Dư nhìn theo bóng hình anh dần biến mất trong màn mưa, chỉ cảm thấy toàn bộ đất trời này, ngay cả tòa đình viện nho nhỏ này cũng dần trở nên mơ hồ.
Khâu Giác Phi chặn Đổng Chi Hiệp lại bên ngoài lớp học: “Đổng huynh.”
“Giác Phi?” Đổng Chi Hiệp hơi ngạc nhiên.
Khâu Giác Phi cười cười: “Là thế này, hôm qua tôi vừa mới tới nhà Sầu Dư bái phỏng.”
Vẻ mặt Đổng Chi Hiệp thoáng chốc trở nên có chút vi diệu: “Ồ? Gần đây cậu ấy có khỏe không?”
“Aiz, gần đây cậu ấy bận chết đi rồi, mua nhà không phải là sẽ cần bố trí đồ đạc hay sao?” Ngữ khí Khâu Giác Phi rất khoa trương, vẻ mặt chân thành, “Cậu ấy ấy mà, cậy mạnh, lại không chịu nhờ các anh em giúp đỡ, chuyện gì cũng muốn làm một mình, thế nên khoảng thời gian trước còn bị ốm một hồi, cha mẹ cậu ấy đành phải đưa một người hầu già tới chăm sóc cho cậu ấy.” Thoáng thấy Đổng Chi Hiệp đã có chút không kiên nhẫn, Khâu Giác Phi mới không nhanh không chậm nói, “À đúng rồi, chuyện tu sửa của trường học thật khó khăn, tôi đã chuẩn bị dọn tới chỗ cậu ấy ở, cậu ấy bảo tôi hỏi thử xem cậu và Phạm Nhân Kiệt có muốn tới đó ở không.”
Đổng Chi Hiệp nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng nhếch mép cười: “Cứ làm như tôi là kẻ tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi không bằng. Hai người đã kết bái huynh đệ, dù sao cũng thân thiết với nhau hơn một bậc.”
Khâu Giác Phi giả ngu: “Ý cậu là gì?”
Đổng Chi Hiệp lắc đầu: “Vậy đi, tôi về hỏi thử Phạm Nhân Kiệt xem, hai chúng tôi gom góp lại với nhau, nộp chút tiền nhà cho cậu ấy.”
Khâu Giác Phi hài lòng gật đầu, anh và Đổng Chi Hiệp thực ra đều hiểu, cuối cùng chắc chắn Giang Sầu Dư cũng sẽ không nhận lấy một xu nào.
Thiên kim mãi lân, bát bách trí ốc.
*Tác giả có sự sửa đổi từ một câu tục ngữ, dịch nghĩa: Nghìn vàng mua hàng xóm, tám trăm trang trí phòng.
Ngày Đổng Chi Hiệp và Phạm Nhân Kiệt chuyển đến, Tôn Hành cũng tới làm khách, Giang Sầu Dư bảo chú Lý chuẩn bị nhiều thêm vài món, vì thế các bạn học đã từng một đường đi hơn nửa Trung Quốc, ở nơi núi cao hoàng đế xa này không ngờ lại có duyên phận kết bạn kết bè. Có điều không khí trên bàn cơm này thực ra có chút kì cục, ngoài ba người Phạm Khâu Đổng vẫn luôn pha trò cười ra, Giang Sầu Dư và Tôn Hành đều có chút trầm mặc.
“Dân tộc phong tục sử của Đổng huynh nghiên cứu thế nào rồi?” Rượu quá nửa tuần, Giang Sầu Dư nhàn nhạt hỏi.
Không đợi Đổng Chi Hiệp trả lời, Tôn Hành đã không phải phép chen mồm: “Trước đó có nhiều người ở chung như vậy, lại thêm gió thảm mưa sầu, làm gì có thời gian nhàn hạ thoải mái để nghiên cứu học vấn cơ chứ.”
Giang Sầu Dư hờ hững đáp trả: “Nghiên cứu học vấn chỉ sợ không phải là việc nhàn hạ thoải mái? Thời cổ thánh hiền có điển cố đèn đom đóm chiếu tuyết, đục vách tường trộm sáng, tôi nghĩ Đổng huynh là thanh niên đầy hứa hẹn của thời kì mới, hẳn cũng sẽ không kém cỏi nửa phần.”
Hai người Đổng Chi Hiệp và Khâu Giác Phi nhìn nhau, hai người Giang Tôn thực ra ở cuối hành trình đi bộ đã có chút không vừa mắt nhau, Giang Sầu Dư làm người cao ngạo, Tôn Hành lại có chút bụng dạ hẹp hòi, việc mua nhà của Giang Sầu Dư như giọt nước tràn ly, quan hệ hai người bây giờ thực ra cũng khó hòa hoãn lại được.
Phạm Nhân Kiệt nói sang chuyện khác: “Tôi lại nghe nói, Đổng huynh nghiên cứu dân tộc phong tục sử vui lắm, không có việc gì lại lân la làm quen các cô gái Miêu xinh đẹp.”
Đổng Chi Hiệp đẩy cậu ta một cái: “Sao cậu đi đâu cũng nhắc tới người Miêu vậy, đây là Vân Nam, nhiều nhất chính là dân tộc Thái, dân tộc Di. Tôi thấy cậu hẳn là nhớ mãi không quên những mỹ nhân người Miêu ở Tương Tây rồi?”
Phạm Nhân Kiệt bưng chén rượu lên: “Được rồi được rồi, coi như tôi kiến thức hạn hẹp đi, tôi kính Đổng huynh một chén, về sau khi đi sưu tầm phong tục, đừng quên mang tôi đi theo.”
“Mắt nhìn của Phạm công tử tốt đấy,” Đổng Chi Hiệp hài hước nói, “Các cậu cũng không biết đâu, Phạm Nhân Kiệt của chúng ta bây giờ mê Kinh côn rồi, tuần nào cũng phải tới rạp hát xem vài buổi, đó mới gọi là thật sự phong nhã.”
“Ồ? Về sau có rảnh thì mang các anh trai đi nghe thử chút, coi như là đi theo mở mang tầm mắt?” Tôn Hành cảm thấy hứng thú.
Giang Sầu Dư cúi đầu ăn cơm, trong bát đột nhiên có nhiều thêm một miếng thịt kho Tàu.