* * *
Sau khi lừa tên thủ vệ kia xong, Mục Lâm Vãn chậm rãi đi về phòng mình.
"Ôi tiểu thiếu gia đã về rồi, ngươi có biết ta ở đây gạt chủ quản thay ngươi mệt lắm không hả?"
"Túy Tiên Lâu, tùy ngươi lựa chọn." Mục Lâm Vãn không chút nào kinh ngạc khi thấy có người trong phòng mình, cậu chậm rãi đi vào rồi đóng cửa, đưa giấy bánh bao cho Liễu Vọng Thu.
"Ngươi ra ngoài tay ôm mỹ nhân, còn ta ở đây chịu hết mọi cực khổ, ngươi thì thoải mái rồi, còn định lấy hai cái bánh bao để đuổi cổ ta? Có mưu kế gì cũng không nói cho ta biết, nhưng tới lúc cần giúp đỡ thì viết thư cần mẫn." Liễu Vọng Thu chế nhạo, cầm lấy bánh bao bỏ vào miệng và không hề có ý định ngừng miệng.
"Ta thấy ngươi là ăn cần mẫn thì đúng hơn đó." Mục Lâm Vãn cười mắng, cũng lấy bánh báo bỏ vào miệng.
Hai vị thiếu gia bây giờ ngòi trong phòng gặn bánh bao.
"Mọi việc đã xong chưa?" Liễu Vọng Thu hỏi.
Mục Lâm Vãn biết cậu ta hỏi gì nên gật đầu, hỏi: "Xong rồi, hôm đó ta còn định nhờ ngươi phái người đi đón hắn, Mục lão gia quản quá là chặt chẽ, hầu như không lộ chút khẽ hở nào."
"Những công tử tiểu thư kia nếu biết ngươi mang theo Ngọc Vận đi thì không biết sẽ có biểu cảm nào, càng nghĩ càng thấy thú vị a."
Mục Lâm Vãn liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi đừng có những suy nghĩ quái lạ đó, ta tất nhiên là muốn mang Ngọc Vận đi rồi trở về mà không chút tổn hại gì. Sẵn chuyện này cũng nhắc nhở với những tiểu thư ngoài kia rằng ta đây đã có người trong lòng a."
"Các nàng ngoài kia chắc phải khóc đến ngất quá đi mất. Việc Ngọc Vận giả nữ không bị phát hiện thì còn tốt, nếu phát hiện thì các nàng sẽ ghi hận lên Ngọc Vận, rồi còn nói gì mà tiểu công tử đi thích nam nhân." Liễu Vọng Thu nói nói, tự rót cho mình một ly trà.
"Ta sẽ bảo vệ hắn thật tốt." Mục Lâm Vãn thấp giọng thầm nói, không biết là nói cho Liễu Vọng Thu nghe hay là tự nói cho chính mình nghe.
Liễu Vọng Thu tìm gã sai vặt thay đổi một ấm trà khác, trên bàn đã sớm không phải ấm trà qua đêm trà nữa.
"Này, sắp tới là sinh nhật Mục lão gia, việc ngươi muốn chuẩn bị cho ông ấy một kinh hỉ mọi người trong Mục phủ đều đã biết hết, ngươi muốn chuẩn bị cái gì?"
"Chuẩn bị đem Ngọc Vận cho Mục lão gia xem?" Mục Lâm Vãn suy nghĩ rồi bật cười, "Cứ tùy tiện chuẩn bị chút, Túy Tiên Lâu có một đầu bếp mới tới, hắn nấu ra hương vị nhất tuyệt, hôm đó ta sẽ mời hắn đến chuẩn bị tiệc mừng thọ cho phụ thân a."
Liễu Vọng Thu cười cười: "Đây là ngươi vì ông ấy chuẩn bị kinh hỉ? Làm mọi thứ ồn ào huyên náo, vậy mà lại thứ có lệ như vậy, Mục lão gia mà biết, sợ là sẽ đem ngươi đi cấm túc, không cho ngươi đi tìm Ngọc Vận nữa a."
"Ta bây giờ cùng với việc cấm túc thì có cái gì khác nhau?" Mục Lâm Vãn nhún nhún vai, không thèm để ý nói.
"Ngươi chỉ là ban đêm không thể ra ngoài thôi, ai bảo ngươi nói chuyện đi tìm Ngọc Vận cho Mục lão gia biết chứ?" Liễu Vọng Thu vui sướng khi người gặp họa, nói.
Hắn đồng ý qua mấy ngày nữa sẽ đi đón Ngọc Vận giúp Mục Lâm Vãn, hai người lại ở trong phòng hàn huyên trong chốc lát, sau đó Mục Lâm Vãn liền phải đi đưa ngọc thạch cho của tiệm ngọc.
Liễu Vọng Thu cũng cùng cậu đi.
"Cửa hàng ngươi này gần nhất khá nổi tiếng đấy, đem ngọc chia thành ba bảy loại, cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra được."
Cửa tiệm ngọc thạch hiện tại đều dùng quy tắc này, thời điểm mới vừa thay đổi cũng xảy ra không ít sóng to gió lớn, rất nhiều người đều không thể hiểu nổi.
Nhưng sau khi hiểu lại buôn bán ngày càng tốt, đặc biệt là những trang sức cửu đẳng, không ngừng cháy hàng.
Giá cả tuy rằng rất cao, nhưng là phẩm chất ngọc rất ưu tú, thường hay bán hết hàng, điều này cũng làm Mục Lâm Vãn có chút áp lực.
Cửa tiệm đã tuyển thêm vài người học việc, bình thường là dùng để chọn lọc ngọc, đôi khi cũng sẽ được đi theo thợ để học một ít tay nghề.
Đúng như Mục Lâm Vãn nói, cửa tiệm bây giờ không lo về khoảng tiền bạc nữa, hơn nữa còn kiếm được lời không ít.
Đặt biệt chính là những trang sức hoàn mỹ mà người bình thường cũng có thể mua được, việc đó đã mang đến cho cửa tiệm lợi nhận rất lớn.
"Tiểu công tử, ta cũng muốn đặt trang sức, nhưng các thợ thủ công đều đã kín lịch hết, ngươi mau xếp lịch cho ta đi." Liễu Vọng Thu nói
"Được thôi." Mục lâm vãn đặt hẹn với đội thủ công cho liễu vọng thu vào buổi tối, giao cho Hồng Tâm Thiệu phụ trách.
Đến lúc ra khỏi tiệm thì đã đến giờ ngọ, hai người cùng đi tới Túy Tiên Lâu. Họ đều cảm thấy thức ăn nơi đây khá ngon. Do công việc bộn bề, mà nơi nàycòn gần nhà nên họ tới đây không ít.
"Tiểu công tử, Liễu công tử, hai vị đã lâu không tới a, bên trong còn nhiều chỗ, mời vào mời vào."
Mục Lâm Vãn cùng Liễu Vọng Thu tiến vào.
"Đáng tiếc là Huyền Bảo không ở đây." Mục Lâm Vãn nuói tiếc nói.
"Nếu Huyền Bảo ở đây ta liền phải nghe hắn nói về chuyện ở Đại Lý Tự, đến lúc đó ta lại không muốn nghe nữa. Gần đây ngươi ít khi đến Đại Lý Tự làm hắn oán trách ta một trận a."
Liễu Vọng Thu là thư đồng của thái tử, còn Huyền Bảo là quan trọng thần. Hai người ra vào cung thường xuyên, đôi khi có chạm mặt vài lần là chuyện bình thường, có lúc còn trò chuyện vài câu.
Những chuyện này mục lâm vãn không có hứng thú gì, cậu luôn làm tốt việc ăn chơi trác táng của mình. Bây giờ còn tiếp nhận thêm cửa tiệm ngọc thạch, có đồng ra đồng vào.
Sau khi ăn xong, khó mà có thể tụ hợp thé này nên hai người lại tiếp tục lắc lư trên phố.
Mục lâm vãn nói mời người đầu bếp kia về trong sinh nhật mục lão gia chỉ là nói đùa, sao có thể làm có lệ trong ngày như vậy chứ.
Chờ tới lúc trở lại phủ thì trời cũng đã tối.
- -
Sinh nhật Mục lão gia sẽ tổ chức trước lễ Trăm hoa mấy ngày, trong nhà bây giờ có rất nhiều người.
Mục lão gia thân là quan đại thần trong triều nên sinh nhật cũng tự nhiên làm rất lớn.
Hai vị huynh trưởng cũng gọi trở về cùng nghênh đón khách khứa, Mục Lâm Vãn tự mình chuẩn bị lễ vật cho phụ thân.
Mục lão gia không thích những món trang sức ngọc thạch kia, nhưng lại thích sưu tầm một ít những món đồ cổ kỳ quái, Mục Lâm Vãn tìm được một bức họa để tặng cho Mục lão gia.
Trong đại sảnh môi lưỡi giao chiến là cậu đã không thích, sẵn thời gian này đi tới hậu viện nghỉ ngơi.
Lại không ngờ hậu viện lại có người đứng hóng gió trong đình.
Một nữ tử mặc y phục màu đỏ ngồi bên đình hóng gió, bên hông là một cái đai lưng kim sắc mà chỉ có người hoàng thất mới có thể sử dụng.
Mục Lâm Vãn khá quen thuộc với dung mạo của người nọ, cậu đi qua rồi hành lễ: "Thỉnh an công chúa."
Đây chính là đương kim công chúa được Thánh Thượng sủng á bậc nhất, cũng được những người ở kinh thành xưng tụng là đệ nhất tiên nữ, dung mạo mỹ lệ, làn da vô cùng mịn màng, một đôi mắt phượng lười biếng phong tình, đã câu đi không ít hồn của các công tử.
"Là tiểu công tử a, lại đây ngồi đi." Công chúa nhiệt tình nói.
Ban đầu Mục Lâm Vãn định qua chào rồi liền rời đi, nhưng bây giờ lại không thể ở lại, nên cậu phải đi qua ngồi đối diện công chúa.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu ở gần nhìn dung mạo công chúa như vậy, người này được xưng là tiên nữ xem ra cũng có lý do cả, nhưng tiếc là không phải gu của cậu.
Cậu chính là thích Ngọc Vận a, thích đến mức thấy công chúa mặc hồng y lại thấy được bóng dáng của Ngọc Vận.
Ngày đó khi ở trên phố bắt gặp được, vừa lãnh đạm vừa xa cách, nhìn thôi đã thấy Ngọc Vận khó tiếp cận được.
Hai người có chút giống nhau, cũng đều có đôi mắt phượng đào hoa, ngũ quan cũng có vài phần tương đồng.
"Tiểu công tử, ngươi đang nhìn gì vậy? Là bổn cung đẹp sao?"
Mục lâm Vãn nhận thấy mình có chút thất lễ, liền cúi đầu nói: "Công chúa tất nhiên xinh đẹp như hoa, đẹp tựa tiên nữ, là mỹ nhân khó có thể gặp được."
"Tiểu công tử miệng thật ngọt a." Công chúa khẽ cười một tiếng.
Thời điểm nàng cười rộ lên lại càng giống Ngọc Vận hơn.
(Ám ảnh anh iu rồi chứ giề: "))
Mục Lâm Vãn nhìn thoáng qua, vội vàng cúi đầu, nói:" Thần cáo lui. "
Cậu rời khỏi đình hóng gió, tiếp tục đi phía sau hậu viện đem những ý tưởng kỳ quái trong đầu vứt hết ra sau.
Một bên là công chúa đương triều được Thánh thượng sủng ái, sao có thẻ tương tự với Ngọc Vận được chứ.
Mục Lâm Vãn trầm mặc đi về phía trước, cuối cùng là trở về phòng của mình.
Cậu ngồi trong phòng nhìn khối ngọc để thời gian cứ dần dần trôi đi.
Bên ngoài không biết đã xảy ra sự tình gì lại cãi cọ ầm ĩ.
Mục Lâm Vãn buông ngọc xuống, mở cửa ra ngoài, tùy tiện bắt một cái gã sai vặt hỏi:" Chuyện gì mà ồn ào thế? "
Gã sai vặt mặt đầy kinh hoảng, một thân xiêm y sớm bị mồ hôi thấm lạnh sũng nước, trên trán tất cả đều là mồ hôi.
Hắn run run trả lời:" Tiểu, tiểu công tử, công chúa nàng ta bị trúng độc. "
Đồng tử Mục Lâm Vãn co rụt lại, tay run nhè nhẹ, cả người ngơ ngác đứng ở đó không có phản ứng.
" Mục lão gia bảo thuộc hạ qua đó, thuộc hạ đi trước. "Gã sai vặt gấp rút chạy đi.
Đương triều nhất được sủng ái công chúa ở tham gia Mục lão sinh nhật yến khi bị hạ độc, chuyện này nếu là truyền tới Thánh Thượng trong tai, mặt rồng giận dữ, sẽ phát sinh sự tình gì..
Đương kim công chúa tham gia sinh nhật ở Mục phủ bị hạ độc, chuyện này khi truyền tới tao Tháng Thượng, ngài ấy tức giận thì.. chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Nếu có thể tìm ra hung thủ thì còn đỡ, mà nếu không tìm ra, thì tất cả những người ở đây đều phải gánh tội a.
Mục Lâm Vãn hiểu rõ chuyện này, nên sau khi lấy lại tinh thần liền lập túc tiến vào sảnh ngoài.
Tất cả các hạ nhân của Mục phủ đều ở đây cả, còn có những vị khách tới tham dự nên sắc mặt của Mục lão gia rất khó xem, ông đứng ở đại sảng với khuôn mặt hóa đen.
Ngự y đã được kêu tới, đang ở bên cạnh công chúa chuẩn đoán bệnh tình.
" Đây là loại độc chưa có thuốc giải, c àng về sau việc chăm sóc khó khăn. Phải đem công chúa về phủ mới được. "
Mục lão nghe thế, thần sắc càng khó nhìn hơn.
Sự việc ngày hôm nay, chính là óc người cố tình đổ tội lênMục phủ bọn họ, làm cho Mục phủ trở thành cái đinh trong mắt Thánh thượng.
Đạo lý bọn họ đều hiểu, nhưng là tại như vậy nhiều người tìm được hạ độc hung thủ, này.. Như thế nào mới có thể làm được?
Mục lão cảm giác thạt mệt mỏi.
Mục Lâm Vãn đứng ở cửa nhìn mọi người thần sắc, có người hoảng loạn, có người khẩn trương, cũng có người sợ hãi..
Cậu nhấp môi, nhìn từng người một đi qua.
" Còn thỉnh các vị phối hợp, hôm nay định là muốn tìm được hung thủ. "Mục lão trầm giọng nói.
" Mời các vị phối hợp, nhất định hôm nay qhải tìm ra được hung thủ. "
Chung quanh phát ra những tiếng ồn ào, những tất cả đều không truyền đến tai Mục Lâm Vãn, cậu vẫn đang đứng đó xem từng người di qua, xem biểu tình của từng người họ.
Dựa vào chính nhãn lực của mình, nhất định có thể nhìn ra csac biểu cảm khác nhau ở đây.
Ngoài kia có hoảng loạn, cùng sợ hãi và khẩn trương, còn có sau khi thực hiện mưu kế xong đầy hưng phấn..
Mục Lâm Vãn đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi tới Mục lão bên cạnh.
Cậu đã tìm được rồi!
Nhưng người kia đứng trước cửa, động tác che che dấu dấu.
Người kia mặc trên người trang phục của hạ nhân Mục phủ, nhưng gương mặt khá trẻ, ước chừng là hạ nhân vừa được tuyển vào gần đây.
" Phụ thân, ta tìm được rồi. "Mục Lâm Vãn thoáng đề cao giọng, làm thanh âm truyền đi khắp toàn bộ đại sảnh.
Âm thanh ồn ào biến mất, chỉ còn lại cả căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn Mục Lâm Vãn.
Mục Lâm Vãn chậm rãi đi đến bên người nọ, mọi người xung quanh đều dạt ra nhường đường cho cậu, hướng thắng đến cái tên sai vặt đi tới.
Người nọ bắt đầu hoảng loạn, nhưng lại giả vờ trấn tỉnh, nói:" Ngươi, ngươi như thế nào có thể xác định là ta hạ độc! "
" Có phải ngươi hạ độc hay không, Đại Lý Tự sẽ điều tra rõ. "Mục Lâm Vãn đột nhiên cười một chút, nói, ngừng ở người nọ trước mặt.
" Nhìn ngươi khá lạ mặt, chắc là mới tới hạ nhân đi, để ta đoán xem ngươi là người của ai? Nga~lời này cũng không thể nói bậy. Ngươi đã đem độc dược giấu ở đâu? Người sai khiến ngươi phải cùng nhau liênlạc, hẳn là dùng thư từ, hoặc là một thứ gì khác, mỗi việc hạ độc công chúa thôi cũng đủ để Đại Lý Tự tiếp nhận, ngươi có muốn thử chút không?"
* * *
Mọi người ơi chắc phải cách một ngày mới ra một chương mới được:((dạo này việc học bận rộn quá, hay thông lẽm cho tui nha: >
Danh Sách Chương: