• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

__________

Cảm ơn mọi người ủng hộ tui nha, tui thu phí để ít bị reup thui: ")

__________

Ngọc Vận theo hắn tầm mắt nhìn qua, trong lòng hoảng hốt một trận.

" Những thứ này vốn được đặt bên trong chăn, ta chỉ đem nó ra thôi. "

" Vậy ngươi đã nhìn thấy rồi qua sao? "Giọng nói Mục Lâm Vãn có một chút khẩn trương, cậu nhớ không lầm thì bên trong chăn có thể là có một quyển sách không thể miêu tả bằng lời a.

Từ hôm nhờ tú bà tìm đến một vài cuốn sách, mỗi khi tới tú bà đều mang theo một quyển như vậy tới.

" Ta xưa nay đối với chuyện này không có hứng thú, này lại là đồ vật của tiểu công tử ta sao có thể tùy tiện kiểm tra như vậy. "

Mục Lâm Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy làm cho tâm tình của cậu cũng buông lỏng không ít.

Nếu để Ngọc Vận thấy được quyển sách kia, chính mình chắc sẽ xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được mất.

" Đây là sách gì mà lại khiến tiểu công tử căng thẳng như vậy hửm? "Ngọc Vận giả vờ đưa tay đến cầm lấy.

Mục Lâm Vãn vội vàng đem cái tay kia bắt lấy, lắc đầu:" Chỉ là một ít sách dùng để tiêu khiển thôi, Ngọc Vận không hứng thú thì không cần lật xem. "

" Chính là đồ vật tiểu công tử thích, ta cũng muốn thưởng thức thử một chút. Chưa thử qua sao có thể biết mình có phải hay không thật sự không thích đâu? "

Mục Lâm Vãn thập phần khẩn trương, nếu như bị Ngọc Vận phát hiện, bị hắn cho rằng chính mình là một tên biến thái thì phải làm sao đây? Ngọc Vận đã từng nói qua là cho mình một gia đình, nếu là bởi vì chuyện này mà lại chán ghét mình..

Mục Lâm Vãn gắt gao mím môi, ánh mắt né tránh.

" Ta chỉ nói giỡn với tiểu công tử thôi, nếu tiểu công tử không muốn thì ta sẽ không xem đâu. "

Mục Lâm Vãn gật đầu một cái thật dứt khoát, vội vàng đem trên những cuốn sách trên bàn giấu vào tủ quần áo.

Ngọc Vận nhìn thấy liền dở khóc dở cười. (Vào đây để xem full nè Đăng Ký )

" Tiểu công tử, mấy ngày nữa phong ba liền sẽ qua đi, đến lúc đó ta liền đem cậu quay về phủ, tiểu công tử cũng có thể tùy ý ra ngoài. "

Nét thẹn thùng trên mặt Mục Lâm Vãn biến mất, cậu nhìn Ngọc Vận, nhẹ giọng trả lời một câu.

" Trong khoảng thời gian này ta sẽ thường tới bồi công tử. "Ngọc Vận duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào Mục Lâm Vãn một chút, thừa dịp cậu còn chưa kịp phản ứng liền lén ở trên mặt cậu hôn một cái.

Mục Lâm Vãn ngẩn cả người ra.

Bạn cần ủng hộ tác giả 50 xu để đọc nội dung

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang