“Đến sớm thế.” Lý Khắc Lập nhìn hai tên bạn nối khố của mình đang một bên ôm ấp mỹ nữ, một bên tán dóc liền lên tiếng.
Lý Nhật Hạ đi theo sau em trai, trông thấy cô gái đang ngồi trong lòng của Đỗ Kiến Văn, ánh mắt chợt lóe lên, nhanh sau đó liền trở về trầm tĩnh như nước hồ thu.
“Nhật Hạ, đang nghỉ phép sao?” Đỗ Kiến Văn trông thấy cô, kinh ngạc lên tiếng.
Lý Nhật Hạ lườm anh một cái: “Hỏi thừa.”
“A…mấy tháng không gặp, cái miệng của cô cũng không thơm hơn được chút nào.” Đỗ Kiến Văn chòng ghẹo nói. Đổi là một ánh mắt sắc như dao của Lý Nhật Hạ.
Quách Hoàng Uy nhìn cặp đôi này, không nhịn được cười: “Hai người có thôi đi không, gặp nhau chưa đến một phút đã bắt đầu khai chiến.”
Phục vụ tiến đến chờ hai người gọi món, một em gái quen mặt liền chạy đến ngồi bên cạnh Lý Khắc Lập, anh mỉm cười bẹo má cô một cái, sau đó tự nhiên vòng tay qua ôm lấy vai cô. Lý Nhật Hạ nhìn em trai mình phóng túng, bất giác cau mày lại.
Đỗ Kiến Văn chú ý đến biểu hiện của cô, lại không buông tha cơ hội chọc phá:
“Nhíu mày cái gì, cô cũng cảm thấy trống vắng à, có cần tôi gọi cho một anh trai bảnh bao đến để ôm ấp không?”
Lý Nhật Hạ khiêu mi: “Đúng, còn không nhau cút qua đây để chị đây ôm ấp.”
Đỗ Kiến Văn khoa trương nhìn Lý Nhật Hạ từ trên xuống, bĩu môi: “Khẩu vị của tôi không nặng như vậy.”
“Phải không?” Lý Nhật Hạ đánh giá em gái ngực to ăn mặc hở, trang điểm dung tục đang dán sát vào người Đỗ Kiến Văn: “Đúng rồi, khẩu vị của anh cũng đặc biệt lắm.”
Đỗ Kiến Văn không hiểu sao lại chột dạ, khẽ đẩy cô gái bên người ra.
Lý Khắc Lập cùng Quách Hoàng Uy đã quá quen với cách thức nói chuyện của hai người kia nên cũng chẳng thèm quan tâm đến: “Này, nghe nói cậu và Kiến Văn đang có một kèo vui lắm đúng không?” Quách Hoàng Uy vẻ mặt đầy hứng thú hỏi.
Lý Khắc Lập không trả lời, khẽ liếc Đỗ Kiến Văn một cái.
Lý Nhật Hạ nghe mùi ngon, liền tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Kèo gì?”
“Chẳng có gì, chỉ cá cược một chút thôi mà.” Lý Khắc Lập không kiên nhẫn trả lời.
Nghe đến đây, Lý Nhật Hạ liền mất hết hứng thú. Cô cũng biết ít nhiều về cuộc sống phóng túng của em trai mình, những trò cá cược độc địa liên quan đến phụ nữ cũng không thiếu, cô có muốn quản cũng không quản được, cũng chịu thôi, đàn ông trẻ tuổi, không bừa bãi một chút thì sẽ uổng phí cuộc đời.
“Thời hạn lần này đến ba tháng, không biết cô gái kia có gì đặc biệt mà lại tính thời gian dài như vậy?” Quách Hoàng Uy hưng trí bừng bừng hỏi.
Đỗ Kiến Văn cười, không tim không phổi trả lời: “Có cái gì đặc biệt, chẳng qua còn nhỏ, chưa đủ tuổi, phải qua hai tháng nữa mới 18.”
Lý Nhật Hạ nghe xong, đôi mắt quắc lại nhìn Đỗ Kiến Văn, sau đó híp mắt cảnh cáo em trai mình: “Chơi cũng phải có giới hạn nhé, dám động vào trẻ vị thành
niên, chị sẽ lập tức mách ông nội đấy.”
“Biết rồi biết rồi, cho nên mới ra thời hạn là ba tháng đó, đừng nói nhiều như vậy.” Đỗ Kiến Văn mất kiên nhẫn nói.
“Nhỏ tuổi như vậy, hẳn là còn đang đi học, các người định làm hại đời con gái người ta sao. Muốn chơi với đám người lẳng lơ ở hộp đêm này thế nào thì chơi, nhưng tốt nhất đừng đi gieo họa cho con gái nhà lành, chị cảnh cáo em lần cuối đấy.”
Lý Khắc Lập vò đầu nói: “Biết rồi, lần này không giống những lần trước, đừng có lèm bèm nữa, phiền chết.” Những lời Lý Nhật Hạ nói cũng là điều mà Lý Khắc Lập đắn đo. Anh thật sự không nở làm vấy bẩn một cô gái trẻ, mặc dù cô gái này lớn lên không xinh đẹp, nhưng vẫn là một nữ sinh thuần khiết. Đó là lý do tại sao cả tuần nay anh không dám gặp lại Bình An.
Đỗ Kiến Văn không nhận ra do dự của Lý Khắc Lập, cười ha hả khoe khoang:
“Cậu không biết cô nhóc kia đặc biệt thế nào đâu, cô ta hoàn toàn miễn dịch với vẻ ngoài dâm đãng của Khắc Lập, Khắc Lập thậm chí còn mấy lần mất mặt trước cô ấy, theo tôi thấy cô ấy chính là khắc tinh của Khắc Lập.”
Quách Hoàng Uy nghe đến cao hứng, kinh ngạc thốt lên: “Còn có chuyện đó nữa
sao. Thật bất ngờ, xem ra Khắc Lập không còn hống hách được nữa rồi.”
Một chút lương tâm ít ỏi của Lý Khắc Lập bị hai tên bạn nối khố làm tiêu thất hoàn toàn, ý chí chiến đấu một lần nữa sục sôi, anh là một người đàn ông vô cùng có sức quyến rũ, không cô gái nào có thể thoát khỏi sự truy đuổi của anh.
Lý Khắc Lập uống một hơi cạn hết ly rượu trên tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác rời đi.
“Này, đi đâu vậy?” Quách Hoàng Uy hỏi với theo.
“Đi tán gái.” Lý Khắc Lập không quay đầu, chỉ lên tiếng đáp lại.
Lý Nhật Hạ nhìn em trai rời đi, sau đó lườm Đỗ Kiến Văn vẫn đang cười thích thú: “Các người chơi đùa phải có chừng mực, cũng phải tùy đối tượng mà chơi, đừng có hại đời con gái người ta.”
“Aizzz, có càu nhàu thì càu nhàu với em trai cô, nói với tôi làm gì.” Đỗ Kiến Văn nói.
“Đừng tưởng tôi không biết trò này là do anh khởi xướng, đừng có đẩy trách nhiệm cho người khác.” Lý Nhật Hạ mắt lạnh trừng anh.
“Biết rồi biết rồi bà chị, khó tính quá, hèn gì đến bây giờ vẫn chưa ai chịu rước.” Đỗ Kiến Văn ngoáy lỗ tai, mất kiên nhẫn nói.
“Đỗ Kiến Văn, anh có ngon thì nói lại một lần nữa.”
Hai người bắt đầu một vòng chiến mới, Quách Hoàng Uy cười khổ ngồi nghe cả hai đấu võ mồm.
--- ------ ------ ------ ----
Lý Khắc Lập cảm xúc dâng trào, một mạch lái xe đến khu chung cư của Bình An. Khi đến nơi anh mới bi ai phát hiện ra một điều quan trọng, mình không có phương thức liên lạc với Bình An, cũng chẳng biết số nhà. Vậy làm thế nào mới gặp được cô bé đây? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ? Đây chắc chắn không phải là phong cách của một playboy chính hiệu như Lý Khắc Lập. Tuy là nghĩ vậy, chân Lý Khắc Lập vẫn không có dấu hiệu nhấn ga, ngồi thừ người chìn vào tòa chung cư cũ kĩ.
May mắn cho Lý Khắc Lập, Bình An cả tuần nay, mỗi buổi tối đều ru rú trong nhà, hôm nay lại quyết định ra ngoài khao bản thân một trận sau một kỳ thi vất vả, mặc dù cô cũng không tính là vất vả, nhưng nhìn thấy bọn nhóc trong lớp cứ nhao nhao đòi đi xả hơi, không hiểu sao tâm lý Bình An lại có chút hướng tới.
Khẽ vuốt ví tiền nhỏ xíu trong túi áo khoác, Bình An vui vẻ bước ra khỏi nhà. Hôm nay cô phải đến con phố ăn vặt hôm trước, ăn một trận đã đời.
Lý Khắc Lập ngồi chờ khoảng 15 phút, đã mất hết kiên nhẫn, định quay xe rời đi, nào ngờ ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc rơi vào mắt anh. Vẫn mái tóc rối bời cùng cặp kính cận to đùng, còn trang phục thì không cần phải nhận xét gì hơn, vốn quần áo của Bình An đã cũ kỹ, lại thêm một tâm hồn không hề tồn tại quan điểm về thẩm mỹ như tiến sĩ Black, trang phục đối với cô chẳng qua là để che thân, cho nên mỗi khi bước ra ngoài, hình ảnh của cô vô cùng nổi bật, thậm chí còn đâm mù mắt người qua đường.
Lý Khắc Lập cười khổ nhìn dáng vẻ lượm thượm của Bình An, hạ kính cửa sổ xuống rồi kêu lên: “Bình An.”
Bình An nghe thấy có người gọi tên mình, theo quán tính nhìn về phía âm thanh, ngay lập tức cô trông thấy Lý Khắc Lập. Tâm trạng khá tốt, Bình An thầm nghĩ người này mấy ngày trước đã mời cô đi ăn, hôm nay cô cũng nên khao anh ta một bữa. Cô thong thả bước đến chiếc xe sang trọng trông có vẻ khá nổi bật khi đỗ tại một con phố cũ nát này.
“Em đi đâu thế?” Lý Khắc Lập dường như cảm nhận được sự vui vẻ của Bình An, liền hỏi.
“Đi ăn. Anh muốn đi cùng không? Tôi mời.” Tâm trạng tốt, cô cũng phá lệ nói nhiều hơn.
Lý Khắc Lập nhướng mày, khá kinh ngạc vì lối nói chuyện thẳng thắn của Bình An. Những cô gái muốn tiếp cận anh luôn dùng những lý do hoa mỹ, phức tạp, chẳng mấy ai lại trực tiếp như Bình An.
Bị sự sảng khoái của Bình An lây nhiễm, Lý Khắc Lập thoải mái đồng ý.
Sau khi Bình An đã an vị bên cạnh, anh lên tiếng hỏi: “Em định đến nơi nào ăn?”
“Không biết nữa, anh cứ chạy đi.” Bình An thật sự không biết nơi đó gọi là gì, chỉ theo trí nhớ mà chỉ đường Lý Khắc Lập lái.
Lái xe được mười lăm phút, Lý Khắc Lập dừng xe bên đường, kinh ngạc hỏi: “Em định mời anh ăn ở chỗ này?”
Bình An gật đầu, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía những quầy hàng tấp nập.
Thấy Bình An cao hứng, Lý Khắc Lập cũng không nở cắt ngang, chỉ khẽ nói: “Vậy chờ anh tìm chỗ đỗ xe đã, nơi này không cho dừng.”
Lý Khắc Lập gửi xe ở một chung cư gần đó, hai người cùng đi bộ đến phố ăn vặt, đã lâu lắm rồi Lý Khắc Lập không đi ăn ở những nơi thế này, đột nhiên thấy có chút hoài niệm. Còn Bình An gương mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi chân bước vội đã tố cáo tâm tình nôn nóng của cô. Từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, hiện tại bao tử đang dựng cờ khởi nghĩa.
Tuy nhiên, khi đến nơi, cô lại do dự chùng bước, ở đây có nhiều thức ăn quá, cô biết ăn cái nào trước đây.
“Anh muốn ăn cái gì cứ chọn đi, tôi mời.” Bình An hào phóng nói, thật ra là muốn đẩy Lý Khắc Lập lên trước, sau đó mình an tâm học theo.
Lý Khắc Lập đột nhiên nổi lên tâm tình trêu ghẹo, liền nói: “Anh dẫn em đi quán ăn nổi tiếng ăn cháo, giờ em lại mời anh đi ăn lề đường, cái này thật không công bằng nha.”
Bình An nghe vậy, áy náy sờ túi áo: “Nhìn cũng ngon lắm, ăn ở đây đi, ở đây rẻ.” Cô cũng không chắc chắn lắm về giá cả, nhưng hẳn là như vậy.
Lý Khắc Lập cười: “Nhóc con tinh ranh, ở đây có rẻ cỡ nào, với sức ăn của anh, anh cũng có thể ăn sạch ví của em.”
Bình An cảnh giác nhìn Lý Khắc Lập. Theo phản xạ che cái ví nhỏ trong túi áo khoác: “Vậy…anh ăn ít lại một chút đi.”
Lý Khắc Lập sảng khoái cười to, lại có thêm nhận thức mới về trình độ thẳng thắn của Bình An: “Đi thôi, nhóc con keo kiệt.”
Dừng lại trước một quầy hàng, Lý Khắc Lập hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tiến sĩ Black sát phạt quyết đoán ngày nào, hôm nay đứng trước một quầy ăn ven đường lại cảm thấy bối rối: “Không biết nữa, cái gì cũng muốn ăn.”
“Được, bà chủ lấy tôm viên, cá viên, xúc xích, hồ lô nướng… mỗi thứ một xâu” Lý Khắc Lập dứt khoát gọi hết những món nơi này.
Mười lăm phút sau, Bình An mĩ mãn ôm một hộp giấy tràn đầy thức ăn, Lý Khắc Lập hai tay cũng không rãnh rỗi, một bên xách hai ly trà chanh, bên còn lại cũng là linh tinh đồ ăn vặt, xấp tiền trong ví Bình An thì giựt đi trông thấy. Hai người, một lớn lên tuấn mỹ vô song, một lượm thượm xấu xí đứng cùng một chỗ, không biết thu hút anh mắt của biết bao nhiêu người. Bọn họ nhìn Bình An đầy ganh tị và khinh bỉ, còn đối với Lý Khắc Lập thì thương hại cùng đồng tình. Tuy là vậy, hai nhân vật chính lại hoàn toàn miễn nhiễm với sự soi mói của những người xung quanh, Lý Khắc Lập là vì quá quen thuộc, còn Bình An thì trực tiếp xem bọn họ là không khí.
Sức ăn của Lý Khắc Lập rất lớn nên đống quà vặt này không hề làm khó được hai người, rất nhanh cả hộp tràn đầy các viên thịt cá đã thấy đáy, Bình An thoải mái híp mắt, vẻ mặt vẫn còn chưa hết ý.
Rất lâu rồi mới được ăn vặt như thời còn trẻ, tâm trạng của Lý Khắc Lập đặc biệt tốt: “No chưa?” Anh hỏi Bình An.
Bình An khẽ xoa bụng, cô đã hơi no, nhưng nếu ăn thêm nữa vẫn có thể.
Dường như đọc được suy nghĩ của Bình An, Lý Khắc Lập liền đề nghị: “Thế thì đi ăn ốc đi, đã đến đây mà không đi ăn ốc đêm thì rất đáng tiếc.”
Anh nói xong, liền đứng dậy mở đường, nhưng cánh tay đột nhiên bị Bình An níu lại: “Đừng đi, lần sau hãy ăn được không.”
“Sao vậy?” Lý Khắc Lập có chút mất hứng, nhiều hơn chính là ngạc nhiên.
“Không đủ tiền, tháng sau lãnh tiền rồi tôi sẽ dẫn anh đi ăn bù, được chứ?” Bình An rầu rĩ đáp, thật ra cô cũng rất muốn ăn thứ gọi là ốc đêm kia, nhưng biết sao được, nhà không có điều kiện a.
Lý Khắc Lập nhíu mày thắc mắc: “Lãnh tiền gì?” Hẳn là tiền tiêu vặt ba mẹ phát đi?
“Tiền trợ cấp nhà nước, đầu tháng là có thể lãnh, đến lúc đó anh lại đến tìm tôi, chúng ta cùng đi ăn ốc đêm.” Không hiểu sao đối với Lý Khắc Lập cô lại khá kiên nhẫn, mỗi lần anh thắc mắc đều tường tận trả lời. Chắc là do hai người có cùng sở thích ăn uống.
“Em làm gì mà lại được nhận tiền trợ cấp?” Lý Khắc Lập càng cảm thấy khó hiểu.
“Mồ côi.” Cô bình thản trả lời, không hề vì điều này mà cảm thấy thương tâm hay xấu hổ.
Lý Khắc Lập nghe xong như sét đánh ngang tai. Nhìn khu chung cư của Bình An, anh cũng hiểu được phần nào gia cảnh nghèo khổ của cô, nhưng không ngờ tới cô lại là trẻ mồ côi. Còn nhỏ mà đã mất đi người thân, khó trách tính tình cô quái gỡ như thế, khó trách mỗi khi được ăn, vẻ mặt cô lại thỏa mãn như thế.
Nghĩ đến điều này, Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy hành động đùa bỡn tình cảm của mình thật đáng khinh. Đứa nhỏ đáng thương này, ai lại nở làm tổn thương một người như thế chứ.