• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời tờ mờ sáng, biệt thự nhà Lý Khắc Lập đã bắt đầu nhộn nhịp. Mọi người lục tục thức dậy, nên chuẩn bị bữa sáng thì chuẩn bị bữa sáng, nên dọn dẹp thì dọn dẹp, Lý Khắc Lập cả đêm không yên giấc nên cũng gia nhập vào đội ngũ này, đã thế còn bận rộn mắt to trừng mắt nhỏ với bác Lâm, cả hai đang có một cuộc tranh cãi nảy lửa xung quanh việc chọn trang phục cho Bình An.

“Bình An đi phỏng vấn, không phải dự tiệc, em ấy không cần một chiếc váy cầu kỳ như thế.”

“Cái này mà gọi là cầu kỳ à? Không hề! Bình An đã mặc thử rồi, rất xinh đẹp, nhất định phải mặc cái váy này. Cháu xem cháu chọn cái gì? Con bé mới 19 tuổi chứ không phải 39 tuổi.”

Lý Khắc Lập bực bội cào tóc, chính vì Bình An mặc vào rất xinh đẹp nên anh mới không muốn cô mặc. Ngày trước lượm thượm, xuề xòa như thế mà đã trêu chọc không ít đào hoa rồi, bây giờ còn để cô chưng diện, chẳng lẽ chê phiền phức còn quá ít sao! Hơn nữa cái váy này được thiết kế khoét ngực, dù rất nông nhưng vẫn là khoét ngực đó.

Tuy là thế, anh vẫn cứng cổ cải lại: “Cái gì mà 39 tuổi, đây là thanh lịch, thời trang thanh lịch bác có hiểu không? Những trường hợp như phỏng vấn thì nên mặc quần áo lịch sự. Bác không thấy mỗi lần họp báo con đều đóng suit chỉnh chu hay sao.”

“Làm sao có thể so sánh với cháu được, cháu đã gần ba mươi, gần ba mươi cháu có biết không. Bình An thì khác, con bé vừa mới lớn, mặc cái váy này vào mới thể hiện được hết vẻ đẹp sức sống thanh xuân chứ.”

Lý Khắc Lập sầm mắt, có cần phải nhấn mạnh sự chênh lệch tuổi tác giữa anh và Bình An như vậy không, anh như thế này chính là thành thục, ổn trọng, đáng tin cậy, ok? Hơn nữa người bên ngoài đều khen anh trông trẻ hơn tuổi thực, ok?

Cuộc tranh cãi không hồi kết này tiếp tục kéo dài cho đến khi Bình An lửng thửng từ cầu thang bước xuống. Cả hai người bên dưới tựa như tìm được tâm phúc của mình, nhanh chóng kéo Bình An lại.

“Bình An, hôm nay cháu mặc cái này đi ghi hình nhé.” Bác Lâm đưa chiếc váy đến trước mặt Bình An cho cô ngắm nghía.

“Cái này đẹp hơn đúng không? Rất hợp với phong cách của em.” Biết rõ Bình An không hề có khái niệm về xấu đẹp và thời trang, Lý Khắc Lập liền ra đòn phủ đầu.

Bình An thản nhiên nhìn hai người: “Lát nữa khoác áo blouse bên ngoài, mặc cái gì cũng như nhau.”

Cả hai người đàn ông một già một trẻ đôi mắt sáng rực lên, tại sao lại có thể quên một điều quan trọng đến thế nhỉ? Không thể nghi ngờ, lựa chọn này của Bình An khiến bọn họ rất hài lòng.

Bác Lâm cho rằng Bình An mặc áo blouse vào sẽ toát ra thần thái cao quý, tài trí của một nhà khoa học thông thái, sẽ không còn ai dám ấy tuổi tác ra để khinh thường cô. Lý Khắc Lập thì không nghĩ nhiều như thế, đơn giản là vì chiếc áo blouse có thể che hết dáng vóc quyến rũ của cô, bớt người mơ ước, bớt ong bướm vo ve.

Bình An nhẹ nhàng lướt qua hai người đàn ông, đi nhanh đến nhà ăn. Hôm qua Lý Khắc Lập không biết tiết chế hại cô mệt như cẩu, trời chưa sáng mà bụng đã réo rắt đòi ăn.

Dùng xong bữa sáng, coi hết bản tin thời sự mọi người mới lục tục chuẩn bị lên đường. Hôm nay Bình An có hẹn phỏng vấn trực tiếp cho đài truyền hình thành phố, nơi một người bạn khá thân của Lý Khắc Lập đang làm việc. Thực ra anh không hề muốn Bình An nhận lời mời bởi không hy vọng cô tạo ấn tượng xấu trước mặt công chúng, không phải ai cũng hiểu và thông cảm cho một thiên tài EQ thấp như Bình An. Nhưng ai ngờ lần này Bình An không để tùy anh quyết định mà kiên quyết muốn nhận lời mời phỏng vấn này, không biết cô có dự định gì, nhưng Lý Khắc Lập thì sầu muốn bạc tóc.

Phải biết cái tên Phan Bình An ở thời điểm này vô cùng nóng bỏng, không phải muốn mời là mời được, đài truyền hình thành phố vốn dĩ không trông đợi vào việc cô chấp nhận phỏng vấn, nhưng không ngờ trên trời lại rơi xuống chiếc bánh nhân thịt lớn như vậy, không gặm một hơi chính là kẻ ngốc. Cho nên nhà đài đã tiến hành tuyên truyền từ nửa tháng trước, tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Weaken Unti-K, sản phấm mà Bình An cùng đoàn đội mình đã nghiên cứu gần năm tháng sau khi được kiểm định và cấp phép, cuối cùng cũng được Thiên Nguyên mở rộng sản xuất, đem lại cơ hội sống sót cho những người bị nhiễm phải virus Neudiff. Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả kiểm định từ cơ quan chuyên môn, số người bị lây nhiễm virus này đã tăng lên đột ngột khiến chính quyền và người dân không tránh khỏi hoang mang. Nguyên nhân bởi vì hành vi trả thù xã hội của giáo sư Alex, trong quá trình bị áp giải đến cơ quan có thẩm quyền để điều tra, ông đã đánh vỡ ống nghiệm giấu trong túi áo và vứt xuống con kênh cung cấp nguồn nước chủ yếu cho thành phố. Hai nhân viên công vụ nhận lệnh áp giải ông lên xe bị lây nhiễm do trực tiếp tiếp xúc với virus, phần dung dịch còn lại thì lặng lẽ chảy xuống kênh, dự trù sẽ gây nên một trận sóng gió lớn trong tương lai.

Tin tức này lập tức được báo lên cấp trên, chính quyền thành phố khẩn cấp phong tỏa hai đầu con kênh, ngăn cản nước chảy ra sông lớn, hành động tiếp theo chính là nhờ vào sức mạnh truyền thông, ra thông báo khẩn cho mọi người chú trọng khi sử dụng nguồn nước, chỉ được uống nước khi đã được đun sôi 100 độ C, không đánh bắt và ăn cá trong kênh đào và vùng sông lân cận, nhanh chóng đến cơ quan y tế gần nhất khi có dấu hiệu bất thường, nhưng tốt nhất vẫn nên đến kiểm tra ngay dù có dấu hiệu bất thường hay không. Các bước xử lý của chính quyền thành phố có thể nói là kịp thời đến hết mức có thể, tuy nhiên vẫn không thể ngăn cản được sự lây lan của virus Neudiff, tạo nên một trận hoang mang cực độ trong lòng dân chúng, sự việc được đẩy lên đỉnh điểm khi xuất hiện hai trường hợp khách du lịch nước ngoài bị lây nhiễm khiến thành phố phải ra quyết định tạm ngưng xuất - nhập cảnh để kiểm soát tình hình dịch bệnh. Cũng chính quyết định này gây nên tình trạng hỗn loạn, bạo động, dân chúng biểu tình đòi rời khỏi thành phố để ‘thoát thân’.

May mắn thay, ngay thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, kết quả thí nghiệm của đoàn đội Bình An đã được hội đồng chuyên môn xác nhận có hiệu quả và tiến hành nhân rộng quy mô để điều trị cho những người dương tính với viruss Neudiff đang bị cách ly.

Tin mừng này lập tức xoa diệu sự bất an trong lòng dân chúng, những người tham gia biểu tình, bạo động cũng bỏ xuống băng-rôn, biểu ngữ, an ổn trở về nhà chờ đợi. Chính quyền kêu gọi người dân chủ động đi kiểm tra cơ thể để kịp thời phát hiện những dị thường trong cơ thể và điều trị.

Đến hai tháng sau, vài ca nhiễm virus Neudiff đã khỏe mạnh trở lại và lục tục rời khỏi khu cách ly, tới lúc này khối đá đè nặng lên lồng ngực của mỗi người mới triệt để buông xuống.

Nguy cơ được giải trừ, những kẻ tạo nên cơn thảm họa này cuối cùng cũng phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật. Do tính chất nghiêm trọng của sự việc, viện kiểm sát nhân dân thành phố chuyển hồ sơ vụ án này về tòa án nhân dân tối cao ở trung ương. Trước khi chính thức xét xử, những người có liên quan hiện tại vẫn đang bị tạm giam phối hợp điều tra, tiến sĩ Alex bị viện kiểm sát cáo buộc tội diệt chủng có thể sẽ phải chịu mức án nặng nhất lịch sử, xí nghiệp dược phẩm nhà họ Lâm tạm ngừng hoạt động để tiến hành điều tra, hai ông cháu Lâm An Đạt thì ngồi xổm trong nhà giam chờ tòa án triệu tập, những người trong gia tộc cũng cụp đuôi mà sống, không dám hống hách, kiêu ngạo như trước đây, vị bộ trưởng bộ quốc phòng có liên quan mật thiết đến dự án nghiên cứu dưới lòng đất cũng tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra. Chưa biết vụ kiện sẽ tiến hành như thế nào, nhưng những người này chắc chắn sẽ không nhận được kết quả tốt, bởi chỉ có sự trừng phạt thích đáng nhất mới có thể xoa dịu được phẫn nộ trong lòng dân chúng.

Bên cạnh đó, cái tên Phan Bình An lại một lần nữa trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết. Khác với trước kia, chỉ được mọi người biết đến với danh thiên tài và có một đề tài nghiên cứu được đề cử giải Nobel hóa học, hiện tại mọi người nhắc đến Bình An với sự tôn sùng và kính trọng, bởi nhờ cô và đoàn đội của cô, nguy cơ lan tràn virus Neudiff mới được tiêu trừ.

Nếu nói trước đây những nghiên cứu của cô còn quá xa vời với mọi người thì hiện tại, nó đã được ứng dụng trực tiếp vào thực tiễn, khiến người ta cảm nhận được sự quan trọng và thiết yếu của nó đối với cuộc sống, điều đó vô hình trung làm cho hình ảnh của Bình An trong lòng người khác càng thêm cao lớn.

Danh tiếng ngày càng cao, nhưng Bình An lại khá kín tiếng với giới truyền thông, thậm chí còn bị người ta gán cho cái mác ‘thần bí’, trừ một cuốn phim tài liệu được Lý Khắc Lập tuyên truyền trước kia, Bình An hầu như không xuất hiện trước mặt công chúng, dù là lời mời phỏng vấn từ tòa soạn hay đài truyền hình đều bị trợ lý của cô (của Lý Khắc Lập) đẩy lùi. Cho nên khi xem được quảng bá của đài truyền hình thành phố, mọi người đều xôn xao trông đợi, cuối cùng cũng có thể chân diện mục nhìn thấy vị khoa học gia tuổi trẻ, tài cao, xinh đẹp, lạnh lùng, thần bí… Phan Bình An.

Và ngay lúc này, nhà khoa học trẻ tuổi, xinh đẹp, lạnh lùng, thần bí Phan Bình An ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ, rột rột hút sữa.

“Em không cần phải căng thẳng, nếu căng thẳng cứ nhìn vào anh, anh sẽ ngồi ngay bên dưới.”

“Nếu có vấn đề gì không trả lời được thì giữ im lặng…anh biết em giỏi, không có gì là không biết, nhưng nếu là vấn đề quá riêng tư thì không cần phải đáp lại.”

“Em không cần phải chia sẻ quá thẳng thắn, bọn họ là người tầm thường, không thể nào hiểu được em như anh đâu, nên khiêm tốn một chút…à không, ý anh không phải là em hay khoe khoang, nhưng là…ừm…ừm…thôi em muốn làm thế nào thì cứ thế đó, mọi việc còn lại cứ để anh lo.”

Thật là sầu đến bạc tóc mà, Bình An ăn ngay nói thẳng như thế, không khéo sẽ bị mọi người hiểu lầm là kiêu ngạo mất. Lý Khắc Lập lo trước lo sau, cả đêm qua hầu như không thể chợp mắt.

Bình An thở dài, tại sao những lúc lèm bèm, trông bạn trai cô lại đáng yêu đến thế nhỉ? Đúng là quá phạm quy, thật không kiềm chế nổi. Ngay sau đó, cô vươn tay nắm lấy cà vạt, kéo anh lại gần, đặt lên môi anh một nụ hôn chớp nhoáng.

Cái này…Cái này là khiêu khích mình sao? Anh có nên đáp trả lại nụ hôn của Bình An không? Bằng không sẽ bị cô cho là loại đàn ông hèn nhát!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lửa tình bùng cháy, dự triệu sẽ diễn ra một màn nóng bỏng khiến người xem mặt đỏ tim đập, thế nhưng…

“Khụ…” Người dẫn chương trình tiến vào phòng chờ, bối rối khi đối mặt với tình huống này: “Đến giờ rồi Bình An, chúng ta ra ngoài chuẩn bị ghi hình thôi.”

Lý Khắc Lập nghiêm trang giúp Bình An chỉnh lại cổ áo, không hề có tự giác xấu hổ của một người bị bắt quả tang: “Nhớ lời anh dặn, cố lên!” Nói rồi, anh thần tốc in môi mình lên má cô.

Bình An vươn tay sờ sờ một bên má vẫn còn vươn hơi ấm, cười hì hì đắc ý. Muốn cô giả vờ giả vịt chứ gì, chuyện nhỏ, chắc chắn anh không biết dạo gần đây cô chơi nhập vai chơi đến nghiện rồi. Cô cũng không trách Lý Khắc Lập nói mình không khiêm tốn, giống như anh nói, cô là người thẳng thắng, thành thật và không thích ba hoa, nhưng những điểm tốt đẹp này chỉ cần vài người thân thiết biết là được rồi, những người còn lại cô không quan tâm đến.

*** *** ***

Rời khỏi trường quay, bước chân Lý Khắc Lập vẫn còn hơi phù phiếm, tựa như đang bước đi trên mây. Lên xe ngồi một lúc lâu anh mới có thể định thần lại: “Bình An, lúc nãy em nói là thật?”

“Em có nói dối bao giờ sao?”

“Đương nhiên là không, nhưng anh vui quá, có chút bất ngờ.” Không bất ngờ mới là lạ, ngay tại trường quay trực tiếp, Bình An mở miệng cầu hôn anh, muốn được làm vợ anh.

Khụ, nói cầu hôn thì có hơi khoa trương, nhưng sự thật cũng không sai biệt là mấy. Cụ thể là khi vừa chấm dứt phần phỏng vấn về chuyên môn, người dẫn chương trình thuận tiện hỏi đôi chút về đời tư của Bình An, mong cô chia sẻ về dự định trong tương lai của mình.

“Trường đại học đã đặc cách cho tôi tốt nghiệp, làm lễ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.” Bình An gãy gọ, dứt khoát đáp lại.

Câu trả lời này khiến không ít người ngạc nhiên, kể cả những người có mặt trong khán phòng, ngồi trước màn hình ti vi, máy tính và cả người đặt ra câu hỏi này.

“Kết…kết hôn? Kết hôn ở tuổi này, Bình An không thấy quá sớm sao?”

“Không sớm, bạn trai tôi nói cho anh ấy một chút thời gian để chuẩn bị, nhưng mà một chút thời gian của anh ấy đã gần nửa năm rồi. Sắp tới cũng rảnh rỗi, để tôi tự chuẩn bị cho nhanh.”

Câu trả lời của Bình An khiến người dẫn chương trình không biết nói gì, chưa từng thấy cô gái nào lại vội vã đóng gói gởi mình đi như thế, hơn nữa lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp nữa.

Mặc cho bị người khác mắng đến một đầu cẩu huyết, Lý Khắc Lập vẫn cực điểm vui sướng, ngoài ra còn vô cùng tự trách, chỉ tại thời gian gần đây quá bận rộn, ngay cả một màn cầu hôn chuẩn ngôn tình cũng chưa chuẩn bị được cho Bình An thì đã bị cô giành mất cơ hội này rồi. Khi trở về phải kiểm điểm lại bản thân.

“Anh có thời gian không?” Bình An đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng hồi tưởng của Lý Khắc Lập.

“Đương nhiên, sao thế?”

“Trùng hợp quá, em cũng rãnh rỗi, hôm nay mình kết hôn đi.”

“Khụ…anh cũng muốn kết hôn sớm một chút, nhưng còn rất nhiều thứ phải lo, đặt nhà hàng, chọn áo cưới, chụp ảnh cưới rồi lên danh sách khách mời, ít nhất cũng phải hai tháng mới được, em chờ anh thêm tí nữa nhé.”

Bình An sầm mặt không vui: “Chẳng phải anh nói đăng ký kết hôn thì thành vợ chồng sao? Rắc rối thế làm gì, không làm nữa.”

Ừ nhỉ, sao anh lại quên mất. Đăng ký kết hôn trước, lễ cưới bổ sung sau, như thế càng thuận tiện. Nghĩ thế, Lý Khắc Lập nắm tay Bình An kích động: “Em nói rất đúng, đi thôi, cưới ngay kẻo lỡ.” Dứt lời, anh xoay đầu xe, chạy vội về nhà.

Tại biệt thự nhà họ Lý, mọi người quây quần trong phòng khách rôm rả trò chuyện, truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn Bình An vừa kết thúc. Lúc này Lý Nhật Hạ đang ôm máy tính đọc to bình luận của khán giả cho cả nhà nghe.

“Ai nói cho tôi biết đây không phải là sự thật, nữ thần không có kết hôn, nữ thần vẫn còn độc thân!!!”

“Cầu danh tính chú rể, cầu ảnh chụp chú rể, cầu chú rể đi chết đi, oa oa oa…”

“Cần lập đội điều tra địa điểm kết hôn của nữ thần, cần lập đội cướp cô dâu!!!”

Lý Nhật Hạ vừa đọc vừa cười khanh khách, tỏ ra rất vui vẻ khi Lý Khắc Lập bị trù dập.

“Con thật là, em trai bị mắng mà còn cười được như vậy.” Mẹ Lý cưng chiều trách móc, trong long thoáng chút không vui, con trai bà xuất sắc như vậy, có điểm nào không xứng với Bình An, tại sao những người này lại phản đối như vậy.

Hồ hỡi không kém Lý Nhật Hạ là Đỗ Kiến Văn, thấy Lý Nhật Hạ không đọc tiếp, anh chồm người nhìn sang màn hình thay cô tiếp tục.

“Rốt cuộc bạn trai của Phan Bình An là thằng nào, đứng ra đi, tao muốn thách đấu.”

“Trời ạ, Bình An nhỏ bé, ngây thơ như vậy mà cũng dám bắt em ấy kết hôn? Muốn phạm tội ấu dâm à? Có cần biến thái đến như vậy không?”

Đọc đến đây, anh tựa người lên sô pha ôm bụng cười nghiêng ngã.

Mẹ Lý giận dỗi lên tiếng: “Vui quá nhỉ, hai đứa nhỏ sắp kết hôn rồi, còn anh chị định lông bông đến bao giờ.”

Mẹ Lý vừa dứt lời, hai người trong cuộc liền nhìn nhau, ngượng ngùng sờ mũi. Đúng vậy, Lý Nhật Hạ và Đỗ Kiến Văn hiện tại đang là một đôi. Từ sau khi nghe tin cô muốn xin chuyển công tác đến quân đoàn 05, không biết Đỗ Kiến Văn đã dở thủ đoạn gì mà khiến Nhật Hạ đồng ý làm bạn gái anh, hai người thình thoảng còn hẹn hò suốt đêm không trở về, điều này khiến ba mẹ Lý vừa mừng vừa lo, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Không khí bối rối không duy trì được bao lâu, Lý Khắc Lập liền tông cửa xồng xộc bước vào nhà.

“Ba, hộ khẩu của con đâu rồi?” Anh vội vã hỏi

“Để làm gì?” Ba Lý giật mình hỏi.

“Con có việc, ba lấy cho con mượn nhanh đi.”

“Cái thằng này đầu óc để ở đâu, lúc xây nhà riêng đã tự tách hộ khẩu ra rồi, giờ còn về nhà hỏi ba.” Mẹ Lý lên tiếng.

“Ừ nhỉ, quên mất, thôi con có việc đi trước đây.” Nói rồi anh xoay người, kéo tay Bình An bước nhanh.

“Cái thằng này đi đứng không biết chào hỏi ai.” Ông Hà lên tiếng trách mắng rồi quát to: “Rốt cuộc mày tính đi đâu?”

“Đi cưới vợ!” Lý Khắc Lập nói với lại rồi mất hút sau cánh cửa, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

“Ba tụi nhỏ, có phải tôi nghe lầm không, thằng Khắc Lập nói nó đi cưới vợ?”

“Như thế cũng tốt, việc hôm nay chớ để ngày mai, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Ông Hà lên tiếng, rốt cuộc thằng cháu trời đánh này cũng làm được một việc khiến cho ông vừa lòng.

Ba Lý cùng Lý Nhật Hạ trong lòng xuýt xoa, con trai (em trai) mình quả nhiên là cao tay ấn, làm việc không từ thủ đoạn.

*** *** ***

Bước ra khỏi cổng Ủy ban nhân dân thành phố, cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn, Lý Khắc Lập híp mắt cười nhìn Bình An: “Bà xã!”

“Hửm?”

“Động phòng hoa chúc thôi.”

“Đó là cái gì?” Bình An thắc mắc.

“Một lát rồi em sẽ biết.” Dứt lời, anh lại kéo cô lên xe, đạp mạnh chân ga, để lại phía sau làn khói bụi tuyệt trần.

___END___

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK