• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong màn đêm, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung. Bóng đen sà xuống một hành lang. Phượng Thiên Vũ đột nhập vào Vũ Hàn cung.

Thật kỳ lạ, sao nàng lại không thấy có ai canh gác. Tất cả đều đi ngủ rồi sao?

Đến một lúc sau nàng mới phát hiện ra lý do tại sao đêm tối lại không có tới một người canh gác.

Nơi đây bày trận pháp. Vào dễ, ra khó. Nàng tựa như con chuột dính bẫy không thoát ra được. Nàng chỉ nghiên cứu đôi chút về ma trận. Về khoảng này quả thật nàng mù tịt. Chẳng lẽ đợi người tới bắt, tới lúc đó hẳn không còn mạng.

Nàng đành dựa vào chỉ số thông minh vốn có mà phân tích trận đồ. Xem ra Vũ Hàn cung là một nơi không dễ chọc. Lúc trước cũng có vài kẻ của Ma giáo đi thăm dò không quay về, xem ra đã mất mạng tại đây. Trận đồ này khiến nàng dù đi phương hướng nào cũng đều quay trở về vị trí ban đầu.

Rút kinh nghiệm về sau, phải nghiên cứu trận pháp mới được. Nàng đi lòng vòng xung quanh mất một canh giờ cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm khác biệt. Mọi thứ xung quanh nàng đều được giữ nguyên nhưng có một chỗ lại thay đổi liên tục, nàng cứ nhắm đại mà lao vào chỗ thay đổi đó, không ngờ nàng lại thoát ra khỏi trận đồ. Nàng cắn răng, tên nào làm ra trận này quả thật là biến thái, nếu không phải nàng có trí nhớ tốt, tốn công ghi nhớ vị trí của trận pháp hẳn là bị nhốt ở đây luôn rồi.

Nàng cứ bước đi, không gặp bất kì vật cản nào. Xem ra Vũ Hàn cung rất tự tin vào trận pháp của mình sẽ không có ai phá được. Tự tin quá mức rất dễ chết đấy.

Cuối cùng nàng đi lạc vào một phòng rất rộng. Không biết nơi đây có giấu thứ gì thú vị để mang về báo cáo. Không có gì báo cáo thì lại khổ.

Có khí lạnh ập tới, nàng né tránh. Một giọng nam nhân trầm thấp vang lên, “Ai!”

Vì trong bóng tối nên nàng cũng không thấy rõ ngũ quan, chỉ biết dáng người rất cao. “Các hạ. Tiểu nữ vô tình đi lạc mà thôi”

“Đi lạc? Phá được trận pháp của ta. Ngươi cũng thật tài”

“Quá khen! Quá khen! Tiểu nữ thật tình không hề thấy có trận pháp nào”

Nam nhân đó thắp nến, nàng liền quạt tắt. Thấy nam nhân âm trầm liếc mình, sắc mặt nàng không đổi, “Ai dà. Mặt tiểu nữ xấu lắm. Sợ dọa ngài mất”

“Ngươi tới đây vì mục đích gì?!”

Tên này không thẳng thừng ra tay giết chết nàng sao? Chẳng lẽ là muốn vồ mồi trước khi cắt tiết.

“Ngại ngùng! Nghe danh mới nổi của Vũ Hàn cung. Tiểu nữ chỉ là có chút tò mò muốn tìm hiểu. Đại nhân độ lượng không tính toán kẻ hèn”

Nam nhân mặt lạnh, “Trói!”

Lập tức từ hai phía có hai người mặc áo đen giống nàng xuất hiện. Lao tới bao vậy lấy nàng.

Nguy hiểm. Nàng liền né tránh. Thăm dò như vậy chắc là đã đủ rồi. Từ tay áo nàng liền ném ra hai quả cầu.

“Bùm!” màng khói lại có hương mê bao phủ khắp nơi. Nam nhân lập tức che mũi. Lúc sau thì bóng dáng nàng đã biến mất.

Hai ám vệ định đuổi theo thì nam nhân lên tiếng ngăn cản

“Chủ nhân! Thủ hạ thất trách!” hai ám vệ quỳ gối

Nam nhân phất tay, “Lui ra đi. Là do ta chủ quan”

Nhóc con đó hẳn là tới đây thăm dò. Hắn cũng gặp rất nhiều con chuột nhưng con chuột nhắt này lại có thể phá giải trận pháp của hắn. An toàn thoát thân. Quả thật cũng có chút bản lĩnh. Nhìn dáng người nhỏ bé đó, hắn cũng không chấp nhóc con làm gì. Rốt cuộc nhóc con đó là người của nơi đâu, lại có bản lĩnh gan dạ một mình xông vào đây, nên biết thủ hạ của hắn bắt toàn một nhóm người.

Một lúc sau, lại truyền ra tiếng gầm, “Nhất định phải bắt được con nhóc đó cho ta!” Dám ăn cắp đồ ngay trước mặt ta. Đủ to gan!

Phượng Thiên Vũ ung dung tay cầm một món đồ vừa mới ăn cắp ngay trước mặt chủ nhân của nó. Nàng chỉ là tiện tay cầm đồ đi. Cảm thấy về tay không thì thật uổng phí một canh giờ trầy trật của nàng. Lấy về làm kỷ niệm chiến tích.

Nàng quyết định không về Ma giáo, tạm trú ở đây một thời gian. Lý do nàng không rời khỏi Ma giáo. Có người sẽ nghĩ rằng vì nàng sợ bị Ma giáo truy sát. Nàng cười cười, Ma giáo tay thực sự dài đến thế sao? Ngoài trừ tên Mộ Ngạo Thiên ra thì còn có ai trong Ma giáo có thể xử lý được nàng.

Chẳng qua từ lúc nàng đặt chân đến đây. Thứ duy nhất nàng có thể làm là chạy trốn và chịu nhục. Nàng không muốn chạy trốn, trốn nhui trốn nhũi nữa. Sống như thế thực sự giống con chuột bị đuổi đánh khắp nơi, không ngóc đầu lên nổi. Cứ cho chạy khỏi được Ma giáo chắc gì sẽ không rơi vào tay kẻ điên khác. Nàng khi xưa là không có khả năng nên mọi lựa chọn như vậy.

Còn hiện tại… Mọi thứ đã thay đổi!

Nàng tạm trú ở trong khách điếm. Sáng hôm sau, đang ngồi ăn sáng thì nghe dân thường trò chuyện, “Đã nghe tin gì chưa? Đương kim hoàng thượng sau khi nghe tin Thất hoàng tử đã chết liền lâm bệnh”

“Thất hoàng tử đã mất tích gần 6 năm về trước, tôi lúc đó đã nghĩ người đã chết từ lâu rồi”

“Phải! Tìm kiếm đã lâu vậy vẫn không thấy tung tích. Hẳn là chết mất xác”

Phượng Thiên Vũ dường như nghe được một tin tức thú vị. Sau đó nàng liền giả trang thành đàn ông, hướng về phía kinh thành. Tới gần chiều xế đã đặt chân tới kinh thành. Đột nhập vào cung cấm, đối diện ngàn vệ quân, còn khó hơn so với giới võ lâm giang hồ nhiều.

Màn đêm buông xuống, nàng lẳng lặng đột nhập vào hoàng cung. Lý do mà nàng không thể tìm tới phụ hoàng là vì nàng yếu ớt, thân cô thế cô. Chưa gặp được phụ hoàng thì đã bị ám toán, chết giữa đường. Còn bây giờ nàng đã có năng lực, lại thoát khỏi Ma giáo vài ngày.

Nhìn nam nhân trung niên, tóc hoa râm đã bạc. Nàng thở dài. Có lẽ vị này là thật lòng thương con. Nàng nhỏ nhẹ nói

“Phụ hoàng… Phụ hoàng… Người tỉnh dậy đi… Tuyệt nhi đã trở về”

Dường như nghe thấy giọng của nàng, nam nhân cố mở mắt lên, “Là hồn con về báo mộng phụ hoàng sao? Là phụ hoàng thất trách”

“Phụ hoàng. Tuyệt nhi vẫn còn sống! Nữ nhi vẫn còn sống”

Nghe hai chữ nữ nhi. Nam Cung Huyền đôi mắt liền sáng, chuyện Tuyệt nhi là nữ nhi chỉ có hắn biết mà thôi. Hắn nhìn thấy nàng, “Tuyệt nhi! Thật là con sao?”

Nàng làm động tác im lặng, “Xin lỗi vì khiến phụ hoàng lo lắng. Kỳ thực con không có cách nào liên lạc với phụ hoàng. Năm xưa trên đường con bị ám sát, may mắn thoát khỏi nhưng con sợ liên lạc với người thì chưa kịp gặp phụ hoàng thì đã lại bị ám sát chết rồi. Nay con mới có bản lĩnh mà quay trở về”

Nam Cung Huyền nghe vậy liền rơi nước mắt, “Tất cả là do ta. Là do ta bất tài. Ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được”

“Nghe tin phụ hoàng bị bệnh. Nữ nhi đến thăm người. Nhưng hiện tại nữ nhi chưa thể trở về được. Phụ hoàng hãy chờ nữ nhi thêm hai năm nữa. Tròn 15 tuổi, nữ nhi sẽ quay trở về. Nữ nhi hứa”

“Được rồi. Còn sống là tốt rồi. Còn sống là tốt!”

“Phụ hoàng cứ nói con được cao nhân trên núi cứu. Nhưng nơi đó lại không màng thế sự nên không biết rõ chuyện trần. Mãi đến hôm nay, chân nhân xuống núi mới hay tin liền báo cho người”

Nàng im lặng cũng không kể những chuyện gì đã xảy ra với nàng, chỉ nói qua loa cho qua chuyện, Nam Cung Huyền cũng không đào sâu. Hai cha con trò chuyện, Nam Cung Huyền đưa một lệnh bài cho nàng. Đây là lệnh bài thấy nó như thấy vua. Phượng Thiên Vũ có phần cảm động, đã lâu rồi mới có người quan tâm nàng như vậy.

“Phụ hoàng giữ gìn sức khỏe, cũng nên chấn chỉnh lại triều đình. Đừng để bọn quan viên hay hậu cung chuyên quyền. Nữ nhi xin cáo biệt”

Sáng hôm sau, hoàng đế khỏi bệnh, tuyên bố đã tìm được Thất hoàng tử, không chỉ khiến cho người dân kinh ngạc còn khiến cho hậu cung, quan viên bàng hoàng. Không biết sẽ lại có thêm âm mưu truy tìm, truy sát Thất hoàng tử thêm lần nữa hay không, nhưng nếu có xảy ra thì Nam Cung Tuyệt hiện tại đã không còn là quả hồng mềm tùy người nắn bóp như xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK