“Súc sinh! Nhận lấy!” Mộ Giáo chủ tiền nhiệm nhanh như chớp đánh về phía Mộ Ngạo Thiên.
“Ầm!..”
Cát bụi thổi bay mịt mù. Hai đại cao thủ quyết chiến trên không với nhau. Từng tán cây đổ gục xuống.
“Rầm! Rầm… Ầm ầm!”
Mộ Ngạo Thiên đứng một chân trên nhánh cây, đôi môi nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo đầy khinh thường mỉa mai
“Mộ Quân! Ông bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Mộ Ngạo Thiên này! Nghĩ đến công ơn đã từng nuôi dưỡng nên ta không giết ông. Chỉ mời trở về chốn cũ”
Phượng Thiên Vũ cảm nhận rõ tầm mắt ác ý của hắn hướng tới, khẽ nheo mắt. Chuyện đã lộ nàng cũng không còn con đường quay lại. Tính cách biến thái của hắn nếu quay trở lại nàng sẽ bị tra tấn sống không bằng chết.
Nàng thì thầm, “Tiền bối cùng nhau đối phó hắn!”
Hai người cùng phối hợp đối phó với Mộ Ngạo Thiên. Công lực của Mộ Quân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng có thêm Phượng Thiên Vũ trợ giúp vẫn có thể đấu một trận ngang tay với ác ma Mộ Ngạo Thiên.
Mộ Quân vừa xuất kích, Phượng Thiên Vũ đã liên tiếp hỗ trợ tấn công, chờ đợi sơ hở.
“Ầm! Ầm!” Nền đất đều bị đánh nát, đất bị cày xới lung tung, một khoảng rừng bị sức mạnh của họ tàn phá, một trận đấu thật kịch liệt. Cuối cùng họ dừng lại ở vách núi sâu vạn trượng. Mộ Ngạo Thiên đôi mắt đầy tức giận
“Thiên Vũ! Nàng muốn chết đến thế sao? Ngoan ngoãn chịu thua ta còn để lại mạng sống!” Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn đang rất phẫn nộ. Nếu là kẻ khác, hắn đã cho một chưởng chết tươi cần gì phải nhiều lời.
“Lời nói của đại ma đầu sao có thể dễ dàng tin tưởng, nhất là một kẻ không có trái tim như ngươi!”
Trận chiến lại tiếp tục, Phượng Thiên Vũ cùng với Mộ Quân cảm giác mình sắp giành được chiến thắng thì bất ngờ Mộ Ngạo Thiên phát cuồng
“A!!!!!!....”
Tiếng gào thét như dã thú vang lên trong đêm tối. Phượng Thiên Vũ tận mắt chứng kiến thấy hắn gục người xuống, không khí thay đổi, hàn khí sát khí mãnh liệt phát ra khiến cơ thể nàng tự nhiên run rẩy.
Đây là thứ gì? Nàng nhìn thấy hắn từ từ đứng dậy, khuôn mặt yêu nghiệt âm nhu xuất hiện những vằn màu đen, toàn cơ thể hắn bao quanh bởi hoa văn kỳ lạ nào đó.
Mộ Ngạo Thiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu tựa như ma quỷ nhập hồn vào xác con người. Bầu trời đã tối đen nay còn u tối u ám lạnh lẽo hơn. Mộ Quân lên tiếng
Mộ Quân kinh ngạc “Đây là đọa thành ma khi tu luyện Huyết âm! Ngay cả bản thân ta tu luyện loại võ công này cũng chưa tới mức này! Hắn ta đã hoàn toàn nhập ma! Ta sẽ giữ chân hắn, nhóc con mau tìm những người khác dẫn họ trốn mau!”
Tiếng nói vang vọng như địa ngục gọi hồn, “Muốn trốn? Không có bất kỳ ai có thể trốn khỏi tay ta!”
Nhìn bàn tay với móng tay dài sắc nhọn, Phượng Thiên Vũ không ngờ còn có một loại võ công đáng sợ biến con người thành quái thú. Trán nàng đổ mồ hôi, xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều.
Mộ Quân bị trúng chiêu, da bị cào rách lộ ra huyết nhục còn nhận lấy một chưởng của Mộ Ngạo Thiên, máu đen liền chảy ra theo khóe miệng.
Phượng Thiên Vũ đau khổ nghĩ, chẳng lẽ nàng không còn có cách nào để cho cha con họ gặp mặt nhau. Mắt thấy móng vuốt Mộ Ngạo Thiên tiếp tục trảo về phía Mộ Quân, nàng nháy mắt liền xô Mộ Quân đỡ lấy.
“Xoẹt!” Một bên tay liền bị trảo trúng tứa ra máu, tay áo bắt đầu rỉ ra máu. Phượng Thiên Vũ bình tĩnh nhìn con quái vật trước mặt mình, mím môi bất đắc dĩ nói
“Giáo chủ! Phượng Thiên Vũ chỉ muốn giúp cha con gặp mặt nhau. Thật đáng tiếc, Phượng Thiên Vũ ta đây lại chẳng thể làm được. Nay lấy cái chết tạ tội! Mong ngài rộng lòng tha mạng những người khác!”
Nói rồi liền kéo Mộ Quân đang trọng thương bay lên trời sau đó lại như con thiêu thân lao xuống dưới đáy vực.
Mộ Ngạo Thiên không ngờ nữ nhân ngoan cố kia lại chọn cách tự sát, tình hình thay đổi, trong cơn điên loạn hắn nhìn thấy tà áo mỏng manh nàng bay phiêu phiêu trong gió, khuôn mặt nàng lạnh nhạt đầy bình thản tựa như tiên nữ không thể xâm phạm, sau đó tựa như con diều dứt đoạn liền rơi xuống núi. Nỗi khủng hoảng lan tỏa trong tâm, hắn vươn tay
“Không!!! Phượng Thiên Vũ! Ai cho phép nàng chết!”
Mộ Ngạo Thiên điên cuồng gào thét, bàn tay đầy máu của hắn chỉ nắm lấy một khoảng không, hắn nhìn thấy nàng cười, một nụ cười giải thoát.
Nàng hận hắn đến vậy sao? Cho dù chết tan xương nát thịt, mất xác còn hơn ở bên cạnh hắn?
Nàng rơi tự do giữ không trung, nhìn thấy áo mình cũng không bị rách tơi bời liền cởi áo ngoài rộng thùng thình ra, cố gắng tạo hình nhanh chóng thành cái dù làm chậm bớt tốc độ lao xuống. Một tay năm lấy dù làm bằng áo, một tay còn kéo lấy Mộ Quân đang trọng thương. Mắt nhìn xuống liền thấy ở dưới có dòng sông đầy sỏi đá. Hóa ra đây là lí do không có ai sống sót nếu nhảy xuống đây. Dòng sông chảy khá siết lại nhiều sỏi đá.
Mắt thấy sắp rơi xuống dòng sông, nàng dùng nội lực đẩy Mộ tiền bối qua bờ đất liền. Nàng cố dùng hai tay kéo cho chiếc dù chứa căng phồng không khí. Tuy rằng đã giảm tối đa sát thương có thể nhưng khi nàng đáp xuống nàng vẫn bị trẹo chân, bị sỏi đá cắt lòng bàn chân, vật vờ gian nan mới bơi được vào bờ. Toàn thân ướt đẫm, nàng như con chuột ướt sũng, chật vật vô cùng.
Phượng Thiên Vũ cảm thấy toàn thân rã rời, cạn kiệt sức lực, tức ngực phun ra một ngụm máu đen. Nàng cũng bị nội thương.
Nàng cảm thấy mình giống như nàng tiên cá mới được vớt lên bờ, hai chân vừa tê vừa đau, không thể cử động được. Nàng xé vải vóc trên người băng bó cho hai đôi chân đáng thương của mình. Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Mộ Quân
“Mộ tiền bối không sao chứ?”
Ông nhìn về phía Phượng Thiên Vũ
“Tuổi nhỏ quyết đoán nhiều tài năng. Mai sau tuyệt đối không phải là vật trong ao!”
“Tiền bối quá khen! Nếu tiểu bối thật sự tài năng thì đã không rơi vào tình trạng thê thảm này”
“Khụ…” Mộ lão liền ho ra ngụm máu đen, cười khổ
“Xem ra ta đã trúng độc sau khi nhận lấy một chưởng của hắn! Xem ra lão Mộ ta không có cơ hội gặp mặt nữ nhi lần cuối…”
Phượng Thiên Vũ nhíu mi, “Để tiểu bối xem”
Ông xua tay, “Ngũ độc thần chưởng, năm loại độc kỳ quái. Từng ngày thối rữa từng khúc. Vô phương giải”
Nàng thở dài đầy mệt mỏi. Cuối cùng nàng đã thất hứa. Cơ thể cũng đã tàn tạ, nàng còn phải tiếp tục trốn kẻo Mộ Ngạo Thiên sai người dẫn tới vách núi kiểm tra. Loại người như hắn thì phải “Sống thấy người, chết thấy xác” mới mong dừng lại.
“Thật đáng tiếc cho một thân võ học suốt đời của ta! Tiếc nuối khi không thể gặp mặt nữ nhi”
Mộ Quân nhìn Phượng Thiên Vũ như có điều suy nghĩ
“Bây giờ độc vẫn chưa phát tán toàn thân, ta vẫn còn có cơ hội. Lão Mộ ta đây muốn truyền võ công cho nha đầu ngươi như vậy mới còn có cơ hội đả bại Mộ Ngạo Thiên”.
Phượng Thiên Vũ chưa kịp lên tiếng một lời nào thì cơ thể không thể cử động, một cỗ khí nóng rực đập vào lưng. Nàng đứng giữa lưỡng cực hỏa băng, cơ thể bài xích khó chịu với hai luồng khí đối lập nhau. Nàng cảm nhận nội lực cuồn cuộn như hỏa luân chuyển trong cơ thể, dẫn dắt các ngoại lực khác.
“Mộ tiền…bối…không….cần…” nàng cắn răng gượng nói
“Lão không thể truyền hết công lực cả đời của lão cho nha đầu ngươi nhưng truyền lại nửa phần công lực vẫn không hề gì”
Làn da dần dần mất đi sức sống, nhăn nheo, tóc bạc cũng dần nhiều lên. Mộ Quân suy yếu ngã xuống ôm ngực phun ngụm máu. Phượng Thiên Vũ bình ổn nguồn lực mãnh liệt luân chuyển trong thân thể, quay đầu lại liền hoảng hốt
“Mộ tiền bối!”
Mộ Quân khó nhọc nói
“Hoa tàn độc chí hàn chỉ cần ngươi học Huyết âm chí hoả liền có thể khắc chế nhưng luyện được Huyết âm cũng không khác gì chịu thêm thứ độc khác. Nhưng nay ta đã đem hết tất cả những gì ta có được đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi nắm giữ hoàn toàn Huyết âm, Hoa tàn liền được giải”
Mộ Quân nắm lấy tay Phượng Thiên Vũ, “Phía Đông Ma giáo có một cái hồ, ở gần có hang động. Ta cất giấu lệnh bài của Ma giáo ở đó! Tên Mộ Ngạo Thiên vẫn chưa có lệnh bài của môn chủ. Cuối cùng hãy chiếu cố nữ nhi thay lão!” hơi thở dần yếu đi, cuối cùng tắt lịm.
Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ vài khắc rồi đứng dậy, đặt thi thể Mộ Giáo chủ tiền nhiệm vào một cái hố mới đào rồi thả một mồi lửa, nhìn ngọn lửa dần dần tắt, nàng liền đắp hố thành mộ.
Nàng tiếp tục đi, rời khỏi nơi đây.
Đi một quãng đường dài băng băng qua rừng, tấm vải ở chân cũng thẫm đẫm máu, nàng cứ như người vô hồn mãi đi về phía trước không biết tương lai là gì cho tới khi nàng toàn thân kiệt sức, gục ngã. Bóng tối lại bao trùm.