Trầm tư mộtlát, cuối cùng nàng cầm hoa tường vi trắng trong tay để vào bình hoabằng ngọc lưu ly, để nó ở trên chiếc bàn trà phía trước giường.
Tuy rằng miệng vừa mới nói Hoa Lạc Ly hái hoa là không phải, nhưng là lạikhông thể thừa nhận, thật sự thích phần lễ này vật này của hắn, lẳnglặng nhìn hoa tường vi trắng trước giường, khoé miệng Tiêu Dao giơ lênnụ cười có một chút ngọt ngào.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động, truyền đến một âm thanh đầy tiếng trẻ con “Sư đệ, ngươi ở trong này sao?”
Nghe tiếng, mâu trung Tiêu Dao hiện lên một tia kinh ngạc, vội đi ra mở cửa phòng.
Trước cửa là một tiểu nam hài bảy tuổi, tiểu nam hài ánh mắt rất lớn, giốngnhư viên minh châu chiếu sáng đến chói mắt, một nửa tóc dài được bớicao, nhìn có vẻ rất có tinh thần, một nửa còn lại thì rối tung ở trênđầu vai, hắn có khuôn mặt rất nhỏ, lại không mất tao nhã, một thân quầnáo nhất kiện xanh biếc, đầy sức sống.
“Hoả Diệu, ngươi như thế nào đã trở lại?” Tiêu Dao vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đối phương.
Hoả Diệu không có trả lời, mà là dùng sức ôm cổ Tiêu Dao.
“Này, ngươi làm gì vậy! Muốn bóp chết ta sao!” Tiêu Dao bị hắn ôm đến thở không nổi, lớn tiếng giận dữ hét.
“Ô…” Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm nức nở, Tiêu Dao thu hồi tayvốn định đẩy hắn ra, lấy tay vỗ vỗ lưng hắn an ủi, nghi hoặc hỏi:” HoảDiệu, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi không phải đã xuất sư về nhà rồisao?”
“Sư đệ, ta rất nhớ ngươi a!” Hoả Diệu buông tay đang ôm Tiêu Dao ra, tội nghiệp nhìn Tiêu Dao.
Nhìn cặp mắt to kia không hề có nước mắt, Tiêu Dao buồn bực bĩu môi, chínhmình luôn luôn bị hắn giả khóc lừa đến! Tiêu Dao nhíu mi chất vấn nói:”Rốt cuộc sao lại thế này?”
Hoả Diệu thu hồi bộ dáng giảkhóc uỷ khuất, nhe răng cười nói:” Ta tuyệt đối không muốn về nhà! Nhàcủa ta rất buồn, sau khi trở về, khẳng định một điểm tự do đều khôngcó!”
“Tiêu Dao nhíu mi nói:” Đừng nói cho ta, ngươi là đi được nửa đường thì lộn trở lại?”
Hoả Diệu dùng sức gật đầu, vẻ mặt kích động nói:” Người hiểu ta chỉ có Tiêu Dao!”
Tiêu Dao nghe vậy thì hai mắt giận trừng ra, buồn bực nói:” Cha nương ngươingày đêm ngóng trông ngươi về, ngươi làm sao có thể đi được nửa đườngthì trở lại, làm cho bọn họ thất vọng!”
Hoả Diệu này chỉ so với mình lớn hơn mấy tháng là con trai độc nhất ở trong nhà, cha hắn tuổi đã rất lớn, xem là lão tử, cho nên coi hắn là bảo bối vạn phần,nhưng là hắn từ nhỏ thân thể hư nhược nhiều bệnh, khi còn nhỏ thiếu chút nữa chết non, cha mẹ hắn mới vạn phần không muốn đưa hắn vào Thần Ycốc, hi vọng hắn ở trong cốc đem thân thể dưỡng hảo, học một ít y thuậtbảo hộ chính mình.
Hàng năm cha mẹ hắn đều đến Thần Ycốc vấn an hắn, mỗi lần đều muốn đưa hắn trở về, nhưng là hắn mỗi lầnđều không muốn trở về, luôn ra sức khước từ nói là mình phải học thànhquy.
Thượng Nguyệt gia gia nói hắn, đã không còn gì cóthể dạy cho hắn, về sau hắn chỉ cần về nhà nhìn xem nhiều sách y liềnkhá, xem như đã muốn xuất sư.
Kỳ thật trong Thần Y cốcmuốn học thứ khác vẫn còn rất nhiều, gia gia thúc giục hắn xuất sư, kỳthật nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì cha mẹ hắn luôn đi làm phiềngia gia, bọn họ coi con mình chính là bảo bối, cho nên không nghĩ dùngbiện pháp cứng rắn đem hắn buộc trở về, chỉ phải dùng biện pháp nhẹ lànhờ gia gia xuống tay.
Hiện tại hắn đột nhiên đi nửa đường thì trở lại, Tiêu Dao trong lòng lúc này thật buồn bực, đối với một người không có cha mẹ yêu thương, thậm chíkhông hề biết tới hình dáng cha mẹ mình như thế nào, đã sớm hâm mộ những người có cha mẹ để thương yêu, nhưng là Hoả Diệu trước mắt này lại được cha mẹ cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại cố tình không biết quý trọng.
“Ta thích ở tại Thần Y cốc, cha nương ta cũngđều biết. Ta cảm thấy ta còn có rất nhiều thứ chưa được, kỳ thật ta cũng thực thích y thuật, muốn học nhiều hơn một ít, ta viết thư đưa cho mãphu đem trở về đưa cho bọn họ, ta nghĩ bọn họ sẽ không tức giận! Sư đệ,ngươi có phải không thích ta hay không? Vì sao ta trở về, ngươi có vẻrất tức giận?”
Hoả Diệu có chút khó chịu gục đầu xuống, mâu quang hiện lên một tia ảm đạm. Hắn không rõ Tiêu Dao vì sao tức giận như thế, chính mình không nghĩ trở về, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất chính làkhông muốn cùng hắn tách ra. (Chuối: Anh này yêu sớm ghê ta.)
Năm ba tuổi, chính mình bởi vì thân thể hư nhược nhiều bệnh, căn bản khôngthể ra cửa vì sợ trúng gió, cũng không có bằng hữu. Như là ở trong Thần Y cốc, chính mình lại được tự do, chẳng những có thề ở trong cốc chạynhảy, còn nhận thức Tiêu Dao, chính mình cỡ nào không thể rời đi hắn,nhưng là vì sao khi hắn đối mặt với chính mình trở về, chẳng những không có cao hứng, ngược lại còn tức giận?
Tiêu Dao thấy cặp mắt tochói mắt kia lại trở nên ảm đảm, cảm thấy có chút chua sót không nói nên lời, chính mình nên như thế nào trả lời hắn, chẳng lẽ nói cho hắn,chính mình ghen tị hắn có cha mẹ thương yêu lại không biết quý trọngsao?
Tiêu Dao cười khổ lắc lắc đầu, rất kỳ quái, chính mình khithấy Hoả Diệu khổ sở hoặc khóc, liền khó có thể đối với hắn tức giận,Tiêu Dao có chút không được tự nhiên an ủi nói:” Ngươi là vì thích ythuật nên mới nửa đường lộn trở lại, ta nghĩ cha nương ngươi hẳn là sẽhiểu ngươi. Ta thực hoan nghênh ngươi có thể trở về, kỳ thật ta cũng rất nhớ ngươi, ngươi không ở trong cốc, đều không có người cùng ta chơidiều đâu!”
Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoả Diệu buồnkhổ nháy mắt biến mất, ngược lại là hé ra nụ cười đáng yêu ngọt ngào,hắn kéo lấy tay Tiêu Dao, mang theo vài tia ếu ớt nói:” Hiện tại chúngta đi chơi diều đi!”
“A? Trời đã muốn rồi, diều thả đi cũng sẽkhông nhìn thấy được!” Tiêu Dao vẻ mặt sầu khổ, chính mình muốn chơidiều gì chứ, kỳ thật chính mình cũng không thích chơi diều, mỗi lần thảdây ra cảm giác vẫn như vậy, nhưng là mỗi lần thu dây về, nàng luôn cócảm giác thực bất đắc dĩ.
Hoả Diệu lại hoàn toàn không thấy ý từchối của Tiêu Dao, lôi kéo Tiêu Dao bỏ chạy, “Không quan hệ, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi thấy được diều!”
_____________________Ta là phân cách tuyến_________________
Sắc trời dần dần đen như mực, Tiêu Dao ngồi ở bên hồ chờ Hoả Diệu, tâm nàng đang dao động như hồ nước, ánh trăng chiếu sáng trên mặt hồ, như là một chấm nhỏ hạ xuống, nổi lên nhiều tia sáng.
Sau nửa nén hương, Hoả Diệu cầm diều, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào chạy chậm đến.
Tiêu Dao không thích đánh người, thời gian nửa nén hương, đủ để cho nàngkhông kiên nhẫn, nàng nhìn tươi cười trên mặt Hoả Diệu, nhíu mi hờn giận nói:” Hoả Diệu, ngươi tốt nhất không cần cười! Ngươi cười, tựa như quảtáo bị người cắn hai cái, khó coi!
Hoả Diệu ngạc nhiên sờ sờ hai má, vẻ mặt ai oán nói:” Đây là lúm đồng tiền, người khác ai cũng nói đẹp!”
Tiêu Dao hai tay hoàn ngực, bĩu môi nói:” Dù sao ta cũng cảm thấy khó coi!”
Nhìn ra Tiêu Dao hờn giận, Hoả Diệu giật mình nói:” Ta đã biết! Ngươi là vì đợi lâu quá, cho nên mất hứng?”
Tiêu Dao dùng ánh mắt liếc nhìn ánh mắt khách sáo của Hoả Diệu, ngược lại không nói.
“Ta sẽ cho ngươi cảm thấy không có bạch đẳng!” Hoả Diệu cười thần bí, ngược lại đưa lưng về phía Tiêu Dao, đảo cố lấy diều. (Chuối: Ta không biếtcái bạch đẳng là cái gì?)
Tiêu Dao thản nhiên về phía mặt hồ, típ tục vô tâm hắt nước.
“Đại công cáo thành!” Hoả Diệu đem diều để ở sau người, ngọt ngào cười nói:” Sư đệ, ngươi thích ngắm sao không?
Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, bĩu môi nói:” Ngày mai có lẽ trời muốn mưa, mây nhiều lắm, nhìn không thấy sao.”
“Ta là hỏi ngươi, có thích sao hay không?” Hỏa Diệu nhếch miệng cười, lúm đồng tiền thật sâu, nhìn có vẻ hắn cười thật ngọt.
Tiêu Dao không rõ cho nên vẫn là thành thật hồi đáp:” Thích, rất thích, đáng tiếc tối nay không có sao.”
“Chỉ cần là sư đệ thích, ta đều biến ra cho ngươi!” Hỏa Diệu đột nhiên chạylên, trong tay diều theo gió rất nhanh bay lên, rất nhanh bay ra giữakhông trung.
Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn phía diều kia đang loé sáng, trừng mắt nhìn, khóe miệng hơi hơi gợi lên. Nguyên lai hắn vừa mới phải đi bắt đom đóm, trách không được đợi lâu như vậy.
Hỏa Diệu thấybên mặt trái Tiêu Dao khóe miệng gợi lên độ cong, không khỏi cũng nở nụcười, lời thề son sắt nói:” Sư đệ, mặc kệ ngươi thích cái gì, ta đều làm cho ngươi! Tựa như hiện tại, cho dù là sao trên trời, ta đều vì ngươimà biến ra có!”
Tiêu Dao ngẩn người, cảm thấy ấm áp, cười hỏi:“ Ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?”
Hỏa Diệu nhẹ giọng nói:” Bởi vì thời điểm ngươi khóc, ta cũng sẽ khổ sở, ta không hi vọng ngươi khóc.” (Chuối: Em yêu anh mất rồi!!! >”
Tiêu Dao toàn thân cứng đờ, mờ mịt nói:” Ta khi nào thì ở trước mặt ngươi khóc?”
Hỏa Diệu nhẹ vỗ về khóe mắt Tiêu Dao, giống như nhớ lại bộ dáng hắn khóc,thấp giọng nói:” Ta biết ngươi bởi vì không có cha mẹ, cho nên mỗi lầncha nương ta đến thăm ta, ngươi đều trốn đi. Có một lần ta đi tìm ngươi, lại phát hiện ngươi tránh ở những chỗ không cho người khác biết ngươikhóc, nhìn ngươi khóc thật đáng thương, tâm ta thật là khó chịu, khôngbiết an ủi ngươi như thế nào, ta chỉ có thể trốn ở bên ngoài, mãi chođến khi ngươi ngừng khóc, mới xuất hiện.”
Tiêu Dao đỏ mặt, nétránh tay hắn, có chút không được tự nhiên nói:” Ta khi đó chính là ánhmắt có bụi! Chuyện này không cho ngươi nói cho người khác!”
HỏaDiệu ngọt ngào cười, dùng sức gật đầu nói:” Đúng là mắt ngươi có bụi, về sau mắt của ngươi nếu có bụi, ta đều đến giúp ngươi thổi thổi, tuyệtđối sẽ không cho ngươi lại khóc! Ta cũng sẽ không nói cho người khác!”
Tiêu Diêu không khỏi bị bộ dáng thật thà kia của hắn chọc cười, ngược lạiđoạt lấy diều trên tay hắn, cười nói:” Sư huynh, chúng ta mau chơi diềuđi!”
“Sư huynh? Ngươi rốt cục bảo ta sư huynh!” Hỏa Diệu vẻ mặt kinh hỉ
Thấy hắn cười đến ánh mắt đều híp lại, Tiêu Diêu trêu tức nói:” Xưng hô sưhuynh này, chỉ hạn hôm nay! Ngày mai ngươi vẫn là Hỏa Diệu!”
“A?!” Hỏa Diệu vẻ mặt thất bại, ủy khuất nói:” Bảo ta sư huynh liền khó như vậy?”
“Nếu mỗi ngày gọi ngươi sư huynh, kia cũng sẽ không hiếm lạ, ngươi cũng sẽkhông đối tốt với ta, cho nên khi sư huynh đối tốt với ta, ta mới có thể gọi ngươi sư huynh!” Tiêu Dao tà khí cười, mâu trung lộ vẻ giảo hoạt.
“Ta đây mỗi ngày đối với ngươi hảo, ngươi có thể mỗi ngày bảo ta sư huynh!” Hỏa Diệu vẻ mặt vui mừng, chỉ cần hắn nguyện ý kêu chính mình sư huynh, chính mình làm cái gì đều nguyện ý!