Nghe vậy, Hoa Lạc Ly gợilên một chút hứng thú ơời xấu xa, gia gia của mình ghét nhất bị ngườikhác gọi hắn là lão nhân, Hoả Diệu này xem như đã đánh trúng vào hoảdược.
Hoa Phiêu Miểu vuốt đầu tóc bạc, nhíu mày hỏi:” Tiểu tử, ta làm sao giống lão nhân?”
Hoả Diệu nhìn hắn nửa ngày, trong óc hiện lên mặt Hoa Lạc Ly, hơi hơi nhíumàu, phán đoán là lão nhân trước mắt cùng Hoa Lạc Ly tất nhiên là cóquan hệ huyết thống, hắn không khách khí quở trách nói:” Rõ ràng là tócbạc, rõ ràng là thanh âm thực già, lại hé ra cái mặt không già! Ngươikhông phải lão nhân, là ngươi yêu! Lão yêu tinh!” (Chuối: Hố hố, anh Hoả Diệu dễ thương quá.)
Nghe vậy, tròng mắt Hoa Phiêu Miểu cơ hồ đều phải khí bạo, thân mình hắn đột nhiên nhoáng lên môt cái,nhưng lại xuất hiện ở trước mắt Hoả Diệu, một phen nắm áo Hoả Diệu, lộvẻ cười ta cực độ âm trầm quỷ dị, âm thanh lạnh lùng nói:” Tiểu tử,ngươi dám lập lại lần nữa.”
Mâu trung Hoả Diệu không một tia sợ hãi, ngược lại đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói:” Đừng nói một lần, cho dù một trăm lần ta cũng dám nói! Lão yêu tinh, lão yêu tinh,lão yêu tinh…”
Bàn tay Hoa Phiêu Miểu âm thầm tụ nộilực, khí thể nội lực hỗn loạn, hoá thành một đạo khói đen, sương khóitừng từng xuất ra từ lòng bàn tay hắn, giống như con rồng đen tức giận,tuỳ thời chờ phân phó.
Tiêu Dao có chút tiến lên, HoaLạc Ly vừa thấy Tiêu Dao tiến lên, liền muốn đi chặn lại, hiện tại giagia đang vận khí, vật nhỏ mạo muội tiến lên như vậy, đột nhiên có ngườitới gần, gia gia tuỳ thời đều có thể theo bản năng đề phòng mà demchưởng lực đánh tới Tiêu Dao.
Nhưng là Hoa Lạc Ly vẫnchậm một bước, Tiêu Dao chạy tới bên người Hoa Phiêu Miểu, cũng làm HoaLạc Ly sợ hãi theo, bởi vì đột nhiên có người tới gần, Hoa Phiêu Miểutheo bản năng một chưởng đánh ra.
Bàn tay thực rắn chắccủa Hoa Phiêu Miểu đánh vào người Tiêu Dao, đang lúc Hoa Phiêu Miểu hốihận hết sức, không cách nào thu hồi bàn tay, tựa hồ có một luồng lựclượng chặt chẽ bao bàn tay mình, chính là một chút tời gian, chính mìnhtưa hồ ất rất nhều nội lực, ngược lại một cỗ nội lực mạnh mẽ bắn ngượctrở về, Hoa Phiểu Miểu bị thế văng ra vài bước.
“Sao lại thế này?” Hoa Phiểu kinh ngạc nhìn bàn tay mình, lại nhìn Tiêu Dao trước mắt.
Hoa Lạc nhanh bay vọt tới trước mặt Tiêu Dao, kiểm tra một phen Tiêu Dao ừtrên xuống dưới, mờ mịt nói:” Xú sư đệ, người làm như nào vậy? Như thếnào một chút bị thương cũng không có?” Một chưởng vừa nãy của gia gia,cho dù là mình tiếp được, chỉ sợ cũng sẽ gẫy vài khúc xương.
Hoa Phiêu Miểu vẫn như cũ nắm áo Hoả Diệu, Hoả Diệu bởi vì lo lắng cho Tiêu Dao, hung hăng dùng sức cắn Hoa Phiêu Miểu một ngụm, tuy rằng thiếu một cái răng cửa, nhưng là lực đạo vẫn đủ mười phần, Hoa Phiêu Miểu ăn đaubuông ra Hoả Diệu, bị buông ra, Hoả Diệu lền vội chạy đến bên người Tiêu Dao, cực độ lo lắng nói:” Sư đệ ngươi không sao chứ? Ngươi làm thế nàotiếp được một chưởng kia? Lão yêu tinh kia nội lực rất mạnh, ngươi nhưthế nào một bị thương cũng không có?”
Giang Mạt Hàn cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Dao.
Mấy đạo mâu quang nghi hoặc phóng tới, Tiêu Dao cũng là vẻ mặt mờ mịt, từtrong ống tay áo xuất nàng ra một chiếc tiêu, buồn bực nói:” Là do nósao? Chưởng lực vừa nãy của Hoa gia gia, hình như là đánh vào chiếc tiêu này.”
Hoa Phiêu Miểu nghe đối phương gọi mình là Hoa gia gia,mặt mày hớn hở, lại nhìn kỹ tiêu trong tay Tiêu Dao, mâu quang sángngời, tiến lên đoạt ấy tiêu trong tay Tiêu Dao, tỉ mỉ quan sát, nhìn một lần lại một lần.
“Vật nhỏ, bảo bối này, ngươi là từ đầu có?” Hoa Phiêu Miểu vuốt tiêu yêu thích không buông tay.
Tiêu Dao bĩu môi, chi tiết đáp:” Khi ở Bạch Long thành, một tiểu thương chota, hắn nói là người trộm mộ lấy trộm nó, hắn thuận tay lấy.”
“Có ý tứ, có ý tứ!” Khoé miệng Hoa Phiêu Miểu gợi lên một chút tặc tiếu, vừa nói vừa đem tiêu cất vào trong lòng mình.
Hoa Lạc Ly nhanh tay lẹ mắt, tay nhanh chóng lấy chiếc tiêu mà Hoa PhiêuMiểu muốn chiếm lấy, trầm giọng nói:” Đây là của xú sư đệ!”
Nóixong, hắn đem tiêu nhét vào trong tay Tiêu Dao, dặn dò hỏi:” Thứ có thểlàm gia gia ta để mắt, tất nhiên không phải đồ vật tầm thường, thứ nàynhất định phải hảo hảo bảo quản, trăm ngàn không cần tuỳ tiện lộ ra.”
Hoả Diệu nhân cơ hội trêu tức nói:” Nguyên lai lão yêu tinh này là gia giangươi a? Hắn là lão Tà mà đảo chủ Hắc Long đảo trong truyền thuyết? Thật là sự là người không biết xấu hổ, cư nhiên muốn đem đồ của sư đệ tachiếm cho mình!” một bên nói, một bên Hoả Diệu dùng tay chỉ vào mặt, làm mặt xấu hổ trêu tức Hoa Phiêu Miểu.
Hoa Phiêu Miểu giả ý ho khan vài tiếng, ý đồ giảm bớt xấu hổ.
Tiêu Dao mờ mịt vuốt tiêu trong tay, kỳ quái nói:” Tiêu này thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Khẳng định lợi hại, ngay cả chưởng lực của lão Tà ma Hắc Long đảo đều khônggây thương tổn ngươi, tiêu này tuyệt đối là cái bảo bối!” Hoả Diệu tề mi lộng nhãn ngọt ngào cười, “Sư đệ, ngươi thật sự là vận khí tốt, cưnhiên được cái bảo bối tốt như vậy, trăm ngàn cẩn thận, đừng làm cho một ít lão không xấu hổ trộm đi!”
“Hắc! Cái tiểu oa nhi này, miệngthật độc! Quả thật là cùng Hoả lão nhân một cái khuôn mẫu khắc ra!”Trong óc Hoa Phiêu Miểu hiện lên lão tử Hoả quốc kia, lão huynh đệ miệng không buông tha người.
Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, đi đến bênngười Hoa Phiêu Miểu, thấp giọng cười nói:” Gia gia, ánh mắt rất chuẩn,hắn xác thực là con lão Hoả nhân lão huynh đệ ngươi.”
“Gì! Kiathật là con lão Hoả nhân? Trách không được! Trách không được!” Hoa Phiêu Miểu ra vẻ mặt tiếc hận nói:” Mọi người đều nói, già mà có con đềukhông phải chuyện tốt, giờ mà ra đời, đều là đòi nợ, ta xem tiểu oa nhitất nhiên là nợ quỷ của lão Hoả! Ai, thật sự là bi ai cho lão huynh đệta a!”
“Ngươi…Cha ta? Làm sao có thể…” Hoả Diệu gục đầu xuống, vẻ mặt không thể tin nói:” Cha ta làm sao có thể cùng Tà ma lão đầu là lão huynh đệ! Tuyệt đối không có khả năng, cha làm sao có thể cùng lão Tàma làm huynh đệ!”
Hoa Phiêu Miểu gặp oa nhi trước mắt có vẻ mặtkhông tin, lại từ trong lòng xuất ra nửa viên Hoả Hồng Châu nói:” Đây là cái gì? Ngươi nhận thức?”
“Đây là Hoả quốc chí bảo! Thứ này làm sao ở chỗ ngươi!” Hoả Diệu muốn đoạt lại, nhưng Hoa Phiêu Miểu cũng rất nhanh thu lại.
Hoa Phiêu Miều cười ta nói:” Hiện tại tin chưa? Nếu không có lão Tà ma taphái người giúp cha ngươi, vương vị kia của cha ngươi sớm mất bởi vì cha ngươi không sinh con! Bất quá vật nhỏ ngươi ra đời đúng lúc, nếu ngươilại sinh trễ hai năm, ta cũng không giúp được cha ngươi ổn định vươngvị!”
“Vương vị?” Tiêu Dao mờ mịt nhìn về phía Hoả Diệu, nghi hoặc hỏi:” Cha ngươi là vua?”
“Này…” Hoả Diệu bĩu môi, vẻ mặt đột nhiên uỷ khuất nói:” Sư đệ, ngươi không ần tức giận, ta cũng không phải cố ý muốn giấu diếm ngươi, là phụ vươngkhông cho ta nói!”
Tiêu Dao nhìn đối phương rớt ra lệ quang, conngươi vô cùng uỷ khuất, có chút ơời khổ nói:” Ta không có tức giận,ngươi không cần khóc!”
Nước mắt Hoả Diệu tựa như ảo thuật, muốntới thì tới, muốn đi thì đi, mặt hắn trở nên sáng lạn, lộ vẻ ngọt ngàomỉm cười, âm thanh làm nũng nói:” Thật sự? Ngươi thật sự không tứcgiận?”
Khoé miệng Tiêu Dao hơi hơi run rẩy, có chút bấc đắc dĩnói:” Không tức giận là không tức giận, nhưng là trong lòng lại có chútkhông thoải mái, vì sao phụ vương ngươi muốn cho ngươi lừa gạt ngườikhác? Chẳng lẽ sợ người khác muốn từ chỗ ngươi lấy được thứ tốt? Ngươicảm thấy ta là hạng người như vậy sao?”
Hoả Diệu còn chưa nói ra, Hoa Lạc Ly lại trêu tức nói:” Đúng, ngươi chính là như vậy! Lúc trướccòn không phải bởi vì ta là tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo, muốn ta làm chỗ dựa cho ngươi sao?”
Tiêu Dao tức giận trắng liếc mắt Hoa Lạc Lymột cái, hừ lạnh nói:” Lúc đó là ta thuận tiện nói, ai cần ngươi làm chỗ dựa, ta gặp chuyện còn cần ngươi khác giúp đỡ? Ngươi cũng quá coithường ta đi!”
Hoa Lạc Ly nghe Tiêu Dao nói vậy, bĩu môi, lựa chọn ở bên cạnh tiếp tục xem kịch vui.
Hoả Diệu uỷ khuất nói:” Không phảu sợ người khác muốn từ ta lấy được thứtốt, nếu như là ngươi, muốn ta làm cái gì, ta đều nguyện ý! Là vì sợngười khác lấy ta uy hiếp phụ vương, cho nên không thể tuỳ tiện nói rađược! Hiện tại thế cục Hoả quốc không ổn định, hoàng thân quốc thích ước gì đem phụ vương ta truất ngôi, nếu không phải có lực lượng thần bígiúp…”
Hoa Phiêu Miểu một bên xen mồm nói:” Cái gì là lực lượngthần bì, không phải là thế lực lão Tà ma này, tiểu tử ngươi muốn khôngthừa nhận sao? Ta lập tức kêu người của ta trở về, không cho bọn họ giúp phụ vương ngươi!”