"Ông xã, anh đi ra ngoài trước đi, hôm nay phòng bếp là trận địa của em." Trưởng Tôn Ngưng thần thần bí bí đẩy Hoa Tử Ngang ra bên ngoài, đẩy tới cửa phòng bếp lại dường như nhớ tới cái gì, "Nếu là sợ em gian lận trong lúc nấu ăn, thì anh cứ xem cũng được, nhưng mà đừng quấy rầy em nhé."
Nói xong, lại không để ý tới Hoa Tử Ngang nữa, quay đầu lại tự mình rửa rau, xắc thức ăn, bận rộn không ngừng. Trước kia lúc Trưởng Tôn Ngưng không có nhiệm vụ, thích nhất tự mình mân mê nấu gì đó, an ủi cái dạ dày của mình, cho nên cô rất có lòng tin đối với tài nấu nướng của mình.
Hoa Tử Ngang dựa vào khung cửa, cũng không phải anh muốn theo dõi Trưởng Tôn Ngưng. Chẳng qua là nghe tiếng hợp tấu hài hoà của nồi chén muỗng chậu, cộng với xem cô gái nhỏ trong phòng bếp nấu vui vẻ, không ngừng qua lại, cử chỉ nhanh nhẹn giống như đang múa điệu múa tinh linh. Mặc dù chỉ dùng một tay cô cũng xử lí tự nhiên, anh chưa từng thấy qua có người nấu cơm còn có thể đẹp đẽ như vậy, vừa nghĩ tới cô xuống bếp vì mình, trong lòng lại có loại xúc động hạnh phúc, sao có thể cam lòng rời đi?
Rất nhanh, thức ăn đã lên bàn, bốn mặn một canh, giả bào ngư chiên dầu, thịt sợi cá tuyết, sườn lợn kho, còn có La Hán toàn trai, thêm canh khổ qua, tất cả đều là đồ giả làm thức ăn mặn, đặc biệt khảo nghiệm kĩ thuật người nấu ăn.
"Nhìn cái gì?" Trưởng Tôn Ngưng ngồi vào bên cạnh Hoa Tử Ngang, cầm lên một chén canh nhỏ, lấy thêm một chén La Hán toàn trai nữa cho anh, đây chính là một trong những món ăn giả đồ ăn mặn đặc sắc nhất của cô, lúc đầu cô cũng đã mất rất nhiều công sức mới làm ra được."Anh có muốn nếm thử một chút không?"
Hoa Tử Ngang xuất thân nhà giàu, dĩ nhiên là biết hàng, nếm một cái không khỏi kinh ngạc lần nữa, sắc hương vị đều đủ, mùi vị chính hiệu còn có thêm rất nhiều sáng tạo, món ăn ngon đến cực điểm."Không nhìn ra, cô còn có bản lãnh này."
"Dĩ nhiên, đã nói anh nhặt được báu vật." Trưởng Tôn Ngưng giống như đứa nhỏ được khích lệ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cô rót hai ly Bạch Cửu, đưa cho Hoa Tử Ngang một ly, "Có lẽ là rượu ngon, nhưng không cho mê rượu."
"Bình thường dưới tình huống này, không phải cô nên nói là hai ta uống tới say mới thôi, cô sẽ liều mình tiếp tôi sao?" Chuốc say anh rồi không phải càng dễ dàng cho cô làm việc, lên làm bà hoa sớm một chút sao, lê quý đôn, tuy nhiên nửa đoạn sau Hoa Tử Ngang cũng sẽ không ngu ngốc nói ra khỏi miệng.
Lông mi Trưởng Tôn Ngưng chớp chớp, ánh mắt tinh khiết sâu thẳm dường như có thể hiểu rõ tất cả, thấy thế Hoa Tử Ngang có chút chột dạ, thật là ánh mắt muốn chết người mà,."Ông xã, chỉ có người tài giỏi không biết quý trọng thân thể mình mới có thể nói như vậy, rượu tổn thương thân thể nặng nề, sau này người đó mà còn nói với anh như vậy nữa, anh nhớ tuyệt giao với anh ta." Trưởng Tôn Ngưng phình quai hàm, dáng vẻ giận dữ rất đáng yêu.
"Vậy những thứ này cũng đều là vì tốt cho tôi phải không?" Hoa Tử Ngang chỉ chỉ bàn đầy thức ăn, anh không phải là hòa thượng, cũng không phải là người theo chủ nghĩa đồ chay có được hay không?
"Ông xã anh thật thông minh! Toàn bộ những thức ăn này đều có dinh dưỡng phong phú, làm lợi tỳ khiến anh ăn ngon miệng, dưỡng sinh đẩy lùi bệnh tật. Em muốn nói, thời gian lễ mừng năm mới anh nhất định là có rất nhiều tiệc xã giao, em lại không thể ở bên cạnh anh, bỗng nhiên nghĩ tới làm món chay nhắc nhở anh, nhớ chú ý thân thể, không có gì là quan trọng hơn so với khỏe mạnh." Nhớ tới kiếp trước, cô có nhiều tiền như vậy, cũng rất có bản lãnh, nhưng vẫn là ngăn cản không được con vi-rút bệnh ung thư nho nhỏ.
Sắc mặt Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên xấu đi, Hoa Tử Ngang cho là cô nghĩ đến em trai của mình, không kìm lòng được đưa tay xoa xoa đầu cô, "Tôi sẽ chú ý, ăn cơm đi."
"Ừ."
Nếu rằng hỏi Trưởng Tôn Ngưng cô kém cỏi nhất loại bản lĩnh nào, sợ rằng không có mấy người biết, vì cô không bao giờ bộc lộ khuyết điểm với người khác. Chỉ có bản thân cô tự biết, trình độ uống rượu của cô tệ đến mức trẻ con ba tuổi cũng cười nhạo. Một ly bia đã say khướt, hôm nay lại theo Hoa Tử Ngang uống một ly Bạch Cửu ủ hai mươi năm, kết quả không cần nói cũng biết.
"Ông xã, em. . . Thật chưa hề. . . Chưa hề có mục đích phá rối. . . Anh tin tưởng em. . . Có được hay không? Bí mật. . . Bí mật là em từ. . . Đời trước. . . Cũng đã biết. . . ." Thả Trưởng Tôn Ngưng vào trên giường, cô vẫn vô ý thức tự lẩm bẩm một mình, có chút âm thanh nghe được, có chút nghe không rõ."Ông xã. . . Em sẽ không. . . Tổn thương anh. . . Sẽ không. . . ."
Đời trước? Quả nhiên là uống say, cho dù thực sự có luân hồi sinh tử, ai có thể nhớ chuyện đời trước. Hoa Tử Ngang lắc đầu một cái, tắt đèn đi ra ngoài. Cũng may đạo đức khi say rượu của Trưởng Tôn Ngưng cũng coi như không tệ, chẳng qua là ăn nói lung tung gì đó, nửa đêm Hoa Tử Ngang còn đến xem cô mấy lần, mới an tâm đi qua phòng khách bên cạnh ngủ.
Ngày thứ hai, đã là ngày trước lễ mừng năm mới, Hoa Tử Ngang dậy sớm nấu cháo ngũ cốc. Dĩ nhiên, vẫn chuẩn bị canh giải rượu cho người nào đó. Không thể uống còn uống, rõ ràng dặn dò mình chú ý thân thể, cô cũng không biết tự quý trọng.
Sau khi ăn sáng, Trưởng Tôn Ngưng phải lên đường, không khỏi có chút thương cảm. Cô có thể ỷ lại Hoa Tử Ngang, lại không thể đến mức ỷ lại gia đình của anh, bây giờ còn không phải lúc, huống chi cô đã đồng ý với “Trưởng Tôn Ngưng” sẽ chăm sóc người nhà cô ấy, không thể bỏ bọn họ lại.
Chỗ nhà cô ở gọi là thôn Vĩnh An thôn, chịu sự quản lý hành chính của thị xã Phú Hoa thị trực thuộc huyện Dương Nhạc, mà cô ở thành phố X còn đó là tỉnh lị của thành phố L. Nhưng mà khoảng cách trực tiếp từ thành phố X đến huyện Dương Nhạc không tính là xa, ước chừng hơn ba giờ đường xe. Từ huyện Dương Nhạc tới thôn Vĩnh An bình thường không tới một giờ, tuyết rơi khiến đường xá không tốt, sợ rằng phải phí thêm chút thời gian.
"Ông xã, chờ em trở về rồi anh phải trở về bộ đội có phải hay không?" Trưởng Tôn Ngưng lôi kéo cánh tay Hoa Tử Ngang lưu luyến không rời, người đàn ông này là do cô chọn, cô đã gửi gắm thật lòng.
"Xem tình huống đã." Đây chính là cái bất đắc dĩ của người quân nhân, mãi mãi không có cách nào cho người nhà một cam kết chính xác, bất cứ lúc nào có chỉ thị, thì lúc đó anh phải lên đường."Chìa khoá cô cầm đi, chờ nhập học muốn tới đây còn có thể đến." Mặc dù vẫn không có trực tiếp đồng ý cho Trưởng Tôn Ngưng dây dưa, nhưng trong lòng anh dường như đã bắt đầu quen thuộc cô rồi."Tay cô có thể không?" Suy nghĩ một chút, Hoa Tử Ngang mở miệng có chút ân cần hỏi.
"OK, một tay lái xe là đủ rồi, anh nhớ phải chú ý thân thể nhé." Trưởng Tôn Ngưng khoát khoát tay, ngồi vào trong xe, Hoa Tử Ngang đã cho người chuẩn bị xong bằng lái cả đêm rồi đưa tới."Bái bai, ông xã nhớ nhớ em." Trưởng Tôn Ngưng lưu lại một nụ cười rực rỡ, nổ máy xe, chậm rãi đóng cửa xe lại, rời đi.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dần biến mất ở trong giòng xe chạy, Hoa Tử Ngang đứng yên ở tại chỗ thật lâu, ánh mắt tối lại, ý định kín đáo. Anh không có nói, thật ra thì chỗ ở bộ đội của anh, ngay tại mặt khác của núi Ô Lan phía sau nhà cô.