"Ngưng Nhi, mẹ sẽ không đồng ý." Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng mở miệng trước, sợ Trưởng Tôn Ngưng nghe người khác nói mà động lòng.
"Em cũng không đồng ý." Trưởng Tôn Mặc tức giận trừng mắt nhìn ba người Trương Phượng Tiên.
"Mẹ, Tiểu Mặc, chuyện của con, con sẽ tự biết xử lý tốt, hai người yên tâm đi." Ánh mắt bình tĩnh cứng rắn của Trưởng Tôn Ngưng làm cho người ta vừa nhìn đã tin phục, cô xoay người, dùng ánh mắt như điện, áp sát nhìn ba người kia.
"Cái đó...." Trương Phượng tiên chột dạ liếc mắt nhìn thím Kiều, không biết nên nói tiếp như thế nào, kỳ thật nói trắng ý ra thì đúng như lờiTrưởng Tôn Ngưng đã nói.
"Cái gì gọi là tự bán mình, chúng tôi đâu phải bọn buôn người, đều là bà con cùng một thôn, cô gả cho Lưu Mãnh nhà tôi, chắc chắn có thể giúp trong nhà rất nhiều không phải sao."
"Đúng, nhà thím Kiều người ta có cuộc sống kinh tế gia đình đứng số một số hai, nhìn trúng cô là phúc phận của cô, đừng có mà không biết đủ, thực sự coi như mình là phượng hoàng trong ổ gà sao, nằm mơ!" Lý Lan không vừa mắt lên tiếng phụ hoạ, lộ rõ vẻ khinh thường .
Trưởng Tôn Ngưng lại mặc kệ, nói đến cùng Lý Lan chỉ là người đến mua nước tương (cụm từ của người dân trung quốc thường chỉ những người không liên quan), quay sang nói chuyện trực tiếp với thím Kiều, "Tôi hỏi thím, nhà thím có nghìn mẫu ruộng tốt sao?"
"Không có ... Không có, chỉ có 24 mẫu ...." Khí thế của Trưởng Tôn Ngưng quá mạnh mẽ, khiến thím Kiều có cảm giác bị áp bức, điều này cũng không phải cố ý nhằm vào bà ta, chẳng qua là thói quen của cô mà thôi.
"Có biệt thự cao cấp không?"
"Nhà ngói Năm gian."
"Có xe thể thao cao cấp?
"Xe ba bánh."
"Có máy bay riêng không?"
"Cái này thì không có ...."
"Có du thuyền xa hoa không?"
"Cũng không ...."
"Nhà thím có quyền không?"
"Không có ... Không có ."
"Có thế không?"
"Không có ...."
"Con trai của thím có tài năng Kinh Thiên Vĩ Địa không?" (tài năng kinh thiên vĩ địa là chỉ tài năng vượt bậc trong việc quản lí, chính trị, kinh doanh)
"Không có ... Không có ... Không có ...."
"Vậy có ngoại hình đẹp hơn Phan An không?"
"...."
Trưởng Tôn Ngưng hỏi một câu nối tiếp một câu, câu sau gấp gáp hơn câu trước, càng nói càng nhanh, khí thế hùng hổ doạ người, nói đến phần sau thím Kiều đã hoàn toàn bị khí thế của cô làm khiếp sợ, giọng nói nhỏ giống như muỗi, chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy. Dừng một chút, Trưởng Tôn Ngưng nhếch môi nhướng mày cười, giống như đóa hoa sen tinh khiết cao quý, thím Kiều vừa định thở phào, lau mồ hôi lạnh. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của Trưởng Tôn Ngưng đảo quanh, lại nói:
"Không có phòng không có xe, còn mơ mộng hão huyền muốn cưới vợ, thím cho là mình đang chơi đùa với trẻ con ba tuổi à! Không có quyền không có thế, thím lấy cái gì bảo đảm có thể giúp được nhà của chúng tôi? Không có vũ lực, thím cũng không có bản lĩnh đó! Mặc dù nhà của chúng tôi nghèo nàn, tôi cũng là thiếu nữ xinh đẹp, con gái độc nhất được mẹ và em trai thương yêu cưng chiều, mơ tưởng cũng thật đẹp nhỉ, bảo tôi gả cho đứa con trai chỉ số thông minh chỉ là số lẻ, một cái túi da còn như đơn thuần hơn trẻ con rất nhiều của thím, thím tưởng đây là truyện cổ tích sao!”
“Hy vọng hão huyền đó là bệnh, phải trị. Tôi mặc kệ thím bị người xúi giục, hay là tự mình có suy nghĩ đó, nhưng hiện giờ là thời đại hôn nhân tự do, tôi nói không lấy chồng là không lấy chồng, nếu thím còn tiếp tục dây dưa không rõ nữa, tôi cũng không ngại gặp nhau trên tòa án đâu."Trưởng Tôn Ngưng tự nhiên sẽ không thực sự đưa đơn kiện bọn họ lên toà án, cô chỉ ngại phiền toái mà thôi, chẳng bằng bây giờ hù dọa mấy người bọn họ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Ngày sau tất nhiên sẽ có rất nhiều việc làm, nếu mấy người này lại qua làm ầm ĩ nữa, chẳng phải sẽ phiền chết sao.
"Cô ... Tôi ...." Thím Kiều bị nói đến mức lú lẫn rồi.
"Tôi cũng không ngại nói cho thím biết, ông xã tương lai của tôi phải có dáng vẻ như tùng trúc, khí thế như chim ưng trên bầu trời, trí tuệ như Gia Cát Lượng, tài năng như Công Cẩn, cá tính cứng cỏi kiên quyết, ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh, dịu dàng tình cảm, văn có thể phát triển quốc gia, võ có thể giữ vững bờ cõi, cưng chiều vợ như mạng, yêu nhà như yêu mình, tiêu tiền như nước, tiền tài như núi." Nói đến đoạn này, diễn đàn lê quý đôn, trong đầu Trưởng Tôn Ngưng bỗng hiện lên toàn là bóng dáng của Hoa Tử Ngang, không biết hiện tại anh đang làm cái gì? (Chắc mọi người không ai không biết trí tuệ của Gia Cát Lượng và tài năng của Công Cẩn đâu nhỉ, nếu muốn biết chi tiết xin tra cứu Tam Quốc Diễn Nghĩa nhé.)
"Vẫn còn ...."Trưởng Tôn Ngưng chuyển về phía Trương Phượng Tiên: "Tình trạng của em trai tôi như thế nào, không nhọc chị lo lắng, tôi rất không thích thái độ của chị, chị tự thu xếp cho ổn thỏa đi. Mặc dù nhà chúng tôi nghèo, nhưng tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục không kiếm ra con dâu, bị người chỉ vào cột sống mà cười. Em trai tôi là người có tài năng xuất chúng, tương lai cô gái ở bên canh nó cũng tất nhiên phải có vẻ đẹp chim sa cá lặn chi, bế nguyệt tu hoa (vẻ đẹp lộng lẫy khiến mặt trăng phải xấu hổ che lại, hoa cũng hổ thẹn khép cánh), vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, ở ngoài có chức vụ oai phong, ở nhà thì dịu dàng như nước. Nếu như ba vị không tin, thì còn rất nhiều thời gian, cứ chờ xem là được, sắc trời đã trễ, đi thong thả, không tiễn."
Lý Lan khó chịu, Trương Phượng tiên kinh ngạc, thím Kiều ngu ngơ, hết thảy Trưởng Tôn Ngưng đều nhìn ở trong mắt, thấy bọn họ còn muốn cãi lập tức mở miệng ngăn lại, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Ví như lúc này không bỏ thêm một chút thuốc có tác dụng mạnh, mạnh mẽ ngăn bọn họ lại, thì sau này những chuyện tương tự sẽ đạp hỏng cửa nhà cô mất.
Ba người đi xa hơn một dặm (đơn vị đo độ dài của Trung Quốc), vẫn còn chưa hết run rẩy từ trong lời nói của Trưởng Tôn Ngưng, hiển nhiên là vì cô bỏ thuốc tác dụng quá mạnh, đều khiến cho bọn họ lú lẫn hết rồi. Lời nói ngắn gọn sâu sắc kia của cô, đã gần như làm cho bên trong bộ não dung lượng có hạn của bọn họ nổ tung.