Buổi tiệc chiêu đãi.
Sau hai tuần nghỉ phép, hiện tại tinh thần Yến Linh rất là hưng phấn. Hôm nay bước chân vào công ty cũng không có cảm giác mệt mõi. Nhưng có điều lạ là hôm nay hết thảy nhân viên như có chuyện vui. Có người vừa đi vừa hát nhỏ, có vài người tụm lại trao đổi gì đó. Yến Linh kỳ quái nghĩ: "Không lẽ mọi người được lên lương hay thưởng gì sao?”
Bước vào phòng chủ tịch đã thấy Hướng Phi đang chăm chú làm việc. Lúc trước cô không để ý, không ngờ anh ta lúc làm việc chuyên chú trông cũng thật đẹp trai. Yến Linh còn đang không biết so sánh anh với vị tài tử nào thì Hướng Phi như cảm giác có người nhìn ngẩng đầu nhìn cô, ngã người vào ghế nhướng mắt hỏi: "Sao vậy, mới nghỉ mấy ngày đã quên công việc của mình hay sao?”
Yến Linh chối phắt: “Không có, tôi đi pha café ngay đây".
Hướng Phi nhìn cô vội vội vàng vàng thì trong lòng cảm thấy vui vẽ, mấy ngày nay cô không đến trong lòng anh cũng cảm thấy như thiếu cái gì đó. Thầm nghĩ: "Ngược đãi cô thực sự trở thành niềm vui của anh rồi sao? Mấy ngày nay vắng cô không có đối tượng để anh phát tiết trong lòng thấy trống trãi, khó chịu. Về sau phải tìm cách giữ cô ở lại để anh hành hạ mới được”. (Lời tác giả: Trời ạ, anh còn cách giải thích nào độc ác hơn nữa không?)
Mọi việc đều bình thường, buổi chiều sắp hết giờ làm việc Yến Linh chuẩn bị về thì nghe Hướng Phi nói:
"Tối nay công ty có tổ chức liên hoan, cô cũng đến dự tiệc đi”.
"Yến Linh do dự: "Không đi được không?" Cô biết những buổi tiệc này tổ chức ở nơi sang trọng mà cô không thích đến những nơi đó.
Hướng Phi cười như không hỏi lại: "Vậy không tốt nghiệp được không?”
Cái này thì Yến Linh chịu, ai bảo hắn đang nắm đằng cán dao cô lại nắm đằng lưỡi, đành phải ỉu xìu gật đầu: “Vậy tôi đi vậy”.
Hết giờ làm việc Hướng Phi bảo cô đi cùng xe với anh. Cũng chỉ có thể như vậy, công ty này ngoài Hướng Phi còn ai khác nguyện ý chở cô?
Hướng Phi quan sát thấy cô thường ngày ăn mặc giản dị nên không cho xe đi thẳng đến nhà hàng mà đi đến cửa hàng thời trang. Mắt thấy Hướng Phi mở cửa bước xuống cô cũng lật đật chạy theo anh.
Hướng Phi đi vào rất nhanh trọn một bộ váy ngắn màu trắng, trông xinh xắn nhưng không quá gợi cảm. Ra hiệu ý bảo cô đi thay. Cô nhìn giá tiền nhíu mày hỏi: "Sao mặc bộ này?”
Hướng Phi không ngờ cô lôi thôi thế nên lấy bừa một lí do nói: "Nhân viên công ty đều như vậy”.
Yến Linh nghe anh nói, nghĩ: "Ccông ty mỗi lần liên hoan đều cấp quần áo cho nhân viên thế nên sáng nay mọi người mới vui vẽ". Bản thân cũng không thắc mắc được hưởng đãi ngộ hớn hở vào phòng thay đồ. Cô vốn không quen mặt váy nên thấy hơi ngượng ngùng, thay xong cũng loay hoay không biết nên ra hay không? Hướng Phi đứng bên ngoài đợi đến sốt ruột cao giọng gắt: "Cô muốn ngủ luôn hay sao? Còn không mau ra”.
Yến Linh nghe anh ta lớn tiếng hoảng hồn mở cửa bước ra. Cúi đầu cắn môi không dám nhìn lên, hai tay lúc này cảm thấy như dư thừa.
Hướng Phi nhìn cô hơi ngẩn người một lúc, thường ngày trông cô quần jean áo sơ mi đơn giản không ngờ sau khi mặc váy lộ ra đường cong hấp dẫn, đôi chân thon dài, làn da trắng mịn trông rất đẹp mắt. Yến Linh đứng im một lúc không nghe Hướng Phi phản ứng gì, lí nhí nói: "Nếu xấu quá tôi thay ra”.
Hướng Phi lúc này mới tỉnh táo lắc đầu một cái tự chế giểu bản thân: "Đã gặp không ít người đẹp vậy mà hôm nay chỉ vì một bông hoa dại lại nhìn đến lạc hồn". Trầm giọng nói: “Bộ này cũng tạm, dáng người của cô tệ như vậy mặc gấm lụa cũng không thể khá hơn, có đổi cũng vậy”.
Yến Linh tuy cảm thấy mình mặc vào hơi không tự nhiên nhưng còn chưa xấu như anh ta nói nên bĩu môi tỏ vẽ không phục.
Nhân viên bán hàng tiến đến bên cạnh nói: "Bộ váy này còn có đôi giày đi cùng, quý khách có muốn xem hay không”?
Hướng Phi: "Được, cô mang luôn đến đây”.
Nhân viên bán hàng quay người đi lát sau quay lại với đôi giày cao gót cũng màu trắng, gần mũi giày đính những viên đá nhỏ rất tinh xảo. Hướng Phi nhìn đôi giày ra lệnh cô mang vào, sau đó gật đầu nói: “Lấy đôi này”.
Yến Linh thất kinh nhìn đôi giày trong bụng kêu hoảng: "Thảm rồi”.
Cô chật vật bước theo sau Hướng Phi trong không ngừng tính toán trị giá trên người mình có thể dùng để mua bao nhiêu phần cơm. Cảm thấy thế nào cũng là lãng phí.
Hướng Phi đưa Yến Linh đến trung tâm thẩm mỹ. Yến Linh mơ hồ: "Còn phải rắc rối vậy sao?”
Hướng Phi bá đạo nói: "Cô bớt nói một câu. Bằng không cô còn nói một câu tôi phê vào nhận xét thực tập một khuyết điểm. Cứ liệu mà làm”.
Yến Linh: “…”.
Nhân viên trang điểm nhìn hai người ăn mặc sang trọng thì biết là người có tiền, nồng nhiệt tiếp đón. Hướng Phi thẳng thắng:
“Trang điểm cho cô này đi dự tiệc, không cần quá đậm, thanh nhã một chút”.
Nhân viên trang điểm: "Vâng”.
Hướng Phi để Yến Linh ở đó ra ngoài gọi điện thoại, lát sau có nhân viên đẩy cửa bước vào cung kính đưa cho anh một cái hộp đỏ sẩm bọc nhung sang trọng..
Hướng Phi nhìn thấy Yến Linh đã được trang điểm xong đưa tay nói: “Lại đây”.
Yến Linh trong lòng bất mãn cũng không dám chống đối, chậm chạp bước đến trước mặt anh ta. Hướng Phi mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền hình đóa hoa. Cứ vậy vô cùng tự nhiên vòng tay đeo vào cho cô. Xong lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt gật đầu hài lòng: “Không tệ”.
Yến Linh hếch mũi có chút đắc ý. Sau đó Hướng nghe Hướng Phi bổ sung một câu: "Kỷ thuật trang điểm khéo léo, sợi dây chuyền gia công tinh xảo”.
Yến Linh: “…”.
Nhân viên trang điểm nghe Hướng Phi khen thì trên mặt lộ rõ vẽ vui sướng không khác gì nhận được giải thưởng “đôi tay vàng”.
Xxxxxxxxxxxxxxxxx
Hướng Phi đưa Yến Linh đến một nhà hàng theo phong cách Tây. Bên trong nhà hàng rộng rãi và sang trọng với thiết kế nổi bật dựa vào những gam màu nóng, bày trí khá tinh tế. Những chiếc sopha màu đỏ sậm và màu nâu được đặt xen kẻ với những chiếc bàn gổ, những tấm rèm voan màu vàng nâu cùng với những ánh sáng nhàn nhạt từ những chiếc lồng đèn làm cho không gian có vẻ dễ chịu và lạ mắt.
Yến Linh ít có cơ hội đến những nơi sang trọng như thế này. Còn nhớ lần đi nhà hàng lần trước chính là buổi coi mắt của Hà Vy. Lúc ấy khá vội vàng cũng không có tâm tình quan sát, hôm nay thì khác, với tư cách khách mời nên hiên ngang bước vào.
Lúc này mọi người đều đến đầy đủ thấy Hướng Phi đến đều khom người chào đón, anh thản nhiên nhìn mọi người cũng không dừng chân bước thẳng vào bàn trong.
Mọi người lại đưa ánh mắt nhìn cái đuôi phía sau Hướng Phi, không khỏi ngạc nhiên vì sự có mặt của cô. Một vài đồng nghiệp nữ nhìn vẽ ngờ nghệch của cô thì bĩu môi xem thường. Yến Linh thấy vậy cũng không ngó nghiêng nhìn ngắm nữa. Trong lòng thầm mắng mình: “Thật là mất mặt quá, trước đây Hà Vy từng nói với cô khi đi đến những nơi sang trọng đừng quá tò mò nhìn ngắm, cái gì không biết thì tỏ vẻ như lạnh nhạt thờ ơ nhìn qua, đừng cứ nhìn như là thấy vàng rơi thế kia”. Bộ dạng của cô thành trò cười ọi người mất rồi.
Mọi người hướng về sân khấu chăm chú nghe Hướng Phi phát biểu, anh bước lên đón lấy micro khách sáo động viên vài câu. Đại khái là hoanh nghênh tinh thần làm việc của mọi người, trong thời gian tới cố gắng phát huy. Sau đó tuyên bố khai tiệc.
Đến lúc ngồi vào bàn Yến Linh càng lúng túng. Chính là không biết nên ngồi ở đâu, xung quanh có nhiều người không thích cô, cô không thể ngồi gần họ. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Phi.
Hướng Phi trông cô thật tội nghiệp cất giọng: “Lại đây”.
Cô chỉ mong có thế đi nhanh về phía Hướng Phi. Bàn của Hướng Phi còn có ba người khác: Thư kí Lưu, Trợ lí Lâm và một người nữa, nhìn thấy cử chỉ thân thiết đoán là bạn gái của anh.
Lúc ngồi xuống nhìn kĩ cô gái đó Yến Linh mới vỡ lẽ cô ta là một trong những diễn viên truyền hình nổi tiếng gần đây. Trong lòng ganh tỵ: “Tên Hướng Phi này cũng biết hưởng thụ thật”.
Cô nữ minh tinh thấy Yến Linh ngồi cùng bàn thì thái độ lạnh nhạt nhìn cô đánh giá, ánh mắt xa cách.
Trên bàn toàn là những thức ăn lạ mắt, Yến Linh rất nhanh tập trung mục tiêu trước mặt. Đối với cô đây toàn là sơn hào hải vị. Trong bụng từ chiều chưa có hột cơm bị Hướng Phi điều khiển như con rối nên nhìn đồ ăn trước mặt ánh mắt sáng rực. Tay liền động, cầm muổng nĩa nhìn Hưởng Phi đợi chỉ thị.
Hướng Phi nhìn cô một cái cảm thấy mặt mũi đều bị cô làm mất hết. Cô gái này thật là chỉ biết ăn uống, một chút ý tứ cũng không có. Nhưng cũng không nỡ nhìn ánh mắt chờ đợi của cô khẽ gật đầu một cái.
Chỉ chờ có thế Yến Linh không ngừng múa tay thức ăn trước mặt cũng theo đó mà chạy vào bụng cô. Mọi người xung quanh nhìn cô muốn trợn mắt há mồm. Nếu không phải cô trang điểm tinh tế, quần áo sang trọng đi cùng chủ tịch họ còn tưởng cô chính là kẻ chuyên lừa gạt ăn uống.
Yến Linh trước mắt chỉ biết ăn, ăn và ăn, bởi vì dịp ăn uống như thế này cũng không có nhiều. Tự nhủ xem họ như củ khoai, củ mì chuyên chú ăn phần ăn của mình.
Hướng Phi dùng ánh mắt cảnh cáo những kẻ tò mò nhìn về phía này. Bọn họ thấy chủ tịch tỏ thái độ thì rụt đầu, sau đó không khí lại náo nhiệt trở lại.
Cô minh tinh luôn tay gấp đồ ăn cho Hướng Phi, anh chiếu cố ăn lấy lệ. Yến Linh ăn một lúc đã no, lơ đãng nhìn xung quanh thấy kiểu khách sáo giả vờ của mọi người trong lòng có chút chán ghét cùng mỉa mai.
Cô vuốt lại quần áo cúi đầu chào mọi người sau đó đi ra ngoài. Không khí bên ngoài thoáng mát cô cũng thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn. Ngồi một lúc sau quay đầu nhìn lại, thấy Hướng Nhi đang ở phía sau cô. Cô bất ngờ hỏi: "Chủ tịch, sao anh ra đây?”
Hướng Phi không đáp hỏi cô: “Sao cô ra ngoài này?”
Yến Linh thành thật nói: “Tôi cảm thấy trong đó ngột ngạt nên muốn ra đây hít thở một chút, tôi muốn về được không?”
Hướng Phi chính là lần đầu nhìn thấy có người đi ăn tiệc ở nhà hàng mà phong cách như vội vàng như "ăn xong đi cày" của cô. Hơi khó hiểu nhìn cô gái trước mặt sau đó nói: “Về thôi, tôi đưa cô về.”
Hướng Phi đưa cô về phòng trọ, Yến Linh trừ lúc nói địa chỉ thì suốt chặng đường không ai nói với ai câu gì. Đến nơi cô mở cửa bước xuống, Hướng Phi vẫn ngồi trên xe nhìn cô vào nhà chưa vội cho xe chạy. Cô đi mấy bước sau đó quay lại gõ cửa xe, Hướng Phi hạ tấm kiếng chắn hỏi cô: “Có gì sao?”.
Cô cười tươi với anh sau đó nói: “Cám ơn chủ tịch”.
Hướng Phi bất giác nhìn cô cười nhẹ, khởi động xe lướt đi.
Trời ạ, lần đầu tiên cô thấy hắn cười, thực sự là hắn cười. Cô còn ngỡ hắn không biết cười, không ngờ khi hắn cười trông cũng gần gủi. Xem ra cũng hắn không hoàn toàn là người lạnh nhạt.
Cảnh đưa tiển này cách đó không xa được một người từ đầu đến cuối nhìn thấy. Quốc Nguyên ánh mắt thẫn thờ nhìn người con gái đang tươi cười với người đàn ông ngồi trong chiếc Audi. Nhìn cô ta đang đứng ngây ngốc ở đó, niềm hy vọng phút chốc sụp đổ.
Yến Linh vừa mở cửa thì một bàn tay đặt lên tay vặn, hoảng vía nhìn lại thấy Quốc Nguyên thì thở ra một hơi, trách móc: “Lớp trưởng làm mình hết hồn”. Hỏi trống không: “Đi đâu đây vậy?”
Quốc Nguyên ánh mắt da diết nhìn cô, Yến Linh nhìn thấy ánh mắt này thì không khỏi sợ hãi. Cô biết ánh mắt này mang ý nghĩa gì, nghiêng đầu tránh ánh mắt anh.
Quốc Nguyên nhìn cô thật lâu, cất giọng khàn khàn hỏi: “Người đó là người yêu của Linh?”
Yến Linh biết Quốc Nguyên hiểu lầm chợt nhớ Thảo Nguyên thầm yêu anh nên cũng không giải thích, gật đầu nhận: “Phải anh ta là bạn trai mình. Thực ra giữa Linh và Nguyên chỉ nên làm bạn tốt với nhau thôi”.
Quốc Nguyên nhìn Yến Linh thấy cô bình thản nhìn anh, biết cô nói thật, ánh mắt anh đau khổ. Hít sâu một hơi miễn cưỡng nói : “Tôi hiểu rồi”. Anh xoay người lại bước đi. Yến Linh nhìn theo bóng anh dưới ánh đèn đổ dài trên đường vắng đã biết giữa họ từ đây e rằng dù là bạn bè cũng rất khó.
Danh Sách Chương: