• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoài Trung và Hà Vy lại đấu khẩu. Yến Linh bị Hoàng Uyên khiêu khích.
 
Trong phòng giám đốc công ty XNK Hoàng Bá, Hà Vy đang đều giọng giải thích về kế hoạch liên minh của tập đoàn Hướng Đông và Hoàng Bá. Đối diện với cô có một thích giả trung thành, à không, giám đốc Ngô của công ty Hoàng Bá đang lắng nghe chăm chú. Có điều là ánh mắt của ông có hơi kỳ quái cứ chăm chăm nhìn gương mặt Hà Vy, tiếp đó là cái cổ trắng mịn, xuống thấp một chút nữa…Ánh mắt vô cùng đắm đuối, cục xương ở cổ cũng bắt đầu chuyển động lên xuống.
Hoài Trung ngồi bên cạnh Hà Vy cảm thấy sự “tập trung cao độ” của ông ta thì nhiều lần cố gắng nhẫn nhịn không phát tiết, chỉ e là lát nữa có khả năng sẽ tặng một quả đấm vào mắt hắn. Còn vì vấn đề vì sao anh tức giận e rằng anh cũng không hiểu được, có lẽ vì gần đây mối quan hệ của hai người đã nâng cấp lên thành cộng sự chăng?
Phải công nhận là trong công việc Hoài Trung thực sự không có gì phàn nàn Hà Vy. Cô nắm bắt công việc rất nhanh chỉ mới vài ngày mà cô đã có thể cùng anh đi gặp khách hàng đàm phán. Tạm chấp nhận trong công việc họ có vẽ ăn ý so với tên trợ lý trước quả là tốt hơn nhiều.
Hà Vy kết thúc phần diễn giải, lấy ra bộ hợp đồng mĩm cười với giám đốc Ngô, nói: “Xin phiền ông Ngô xem qua hợp đồng. Về phía dự án này ông cảm thấy như thế nào?”
Giám đốc Ngô mơ hồ nói: “Quả là tuyệt, rất đẹp…”. Ông chợt bừng tỉnh đưa tay lên miệng ho mấy tiếng, hắng giọng nói: “Ý tôi là hai vị cho rằng liên minh sẽ là phương án tối ưu cho chúng tôi?”.
Hoài Trung điềm tĩnh đáp: “Tất nhiên, tuy là tập đoàn Hướng Đông mới tham gia lĩnh vực hàng công nghệ gần đây nhưng thực lực của chúng tôi hoàn toàn có thể cùng ông cạnh tranh. Thay vì chúng ta cứ đấu nhau đến mức hai bên nội thương, sao không liên kết để thâu tóm thị trường?”
Giám đốc Ngô lạnh nhạt nói: “Kinh nghiệm chúng tôi trong lĩnh vựa này trên dưới mười năm các người cho rằng đủ sức cạnh tranh với chúng tôi?”
Hoài Trung tự tin: “Ông không nên quá tự phụ, ông tám lạng chúng tôi cũng nửa cân, tuyệt đối không yếu thế hơn ông”.
Hà Vy thấy không khí từ thương lượng sang công kích liền mĩm cười cất giọng giảng hòa: “Tôi nghĩ giám đốc Ngô cũng nên cân nhắc, lần này chúng tôi vì thiện ý mà đến đây. Ông không cảm thấy chúng ta bắt tay sẽ lợi ích hơn sao?”
Giám đốc Ngô nheo mắt với Hà Vy cợt nhã: “Cô Lương thật là khéo ăn nói, cô đã nói vậy…thôi được, tối nay tôi mời cô Lương ăn tối chúng ta từ từ bàn bạc tiếp. Không biết ý cô Lương thế nào?”

Hà Vy duyên dáng cười định trả lời không ngờ Hoài Trung bên cạnh đứng dậy nhếch môi khách sáo nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy ông, tôi nghĩ việc liên minh đã không đạt đến tiếng nói chung đành kết thúc tại đây. Chào ông”. Nói xong bước tới mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài trước vẽ mặt bất ngờ của ông Ngô.
Hà Vy không biết vì sao Hoài Trung nóng nảy như vậy, vội vàng thu xếp tài liệu cúi đầu chào ông ta: “Thật xin lỗi ông, chúng tôi sẽ liên lạc sau”. Chào xong vội vàng đuổi theo Hoài Trung.
Trên xe Hoài Trung gương mặt vẫn còn hầm hầm khó chịu. Hà Vy không hiểu ai chọc giận gì anh hỏi: “Vừa rồi anh làm gì giận dữ như vậy, vừa mới bắt đầu đàm phán mà đã bỏ về, anh không thấy nếu đơn thân tác chiến sẽ bất lợi cho Hướng Đông sao?”
Hoài Trung trừng mắt nhìn cô nói: “Cô không có mắt à? Rõ ràng họ không có thiết tha gì với phương án này. Cô nghĩ họ chịu ký hợp đồng lâu dài sao, cô não phẳng sao?”
Hà Vy tức tối: “Tôi là nghĩ cho đại cuộc muốn tốt cho công ty thôi. Tôi còn chưa nhận lời họ anh nổi nóng cái gì, sợ làm mất mặt công ty sao?”
Hoài Trung bực mình: “Cô không thấy ánh mắt lang sói của họ ư? Tôi là có lòng tốt sợ cô nhận lời đi cùng họ sẽ gặp chuyện không hay thôi”.
Hà Vy xem thường: “À, thì ra anh đang quan tâm tôi nhưng mà tôi không cần anh lo. Có gan họ cũng không dám thất lễ với tôi. Còn có thân thế tôi cũng không đơn giản, trừ khi họ chán bầu không khí tự do mới muốn làm càng”.
Hoài Trung khinh thường: “Nếu họ dám cô có khả năng tự vệ sao? Nếu trên bàn ăn họ giở trò người nhà cô kịp cứu cô sao? Tôi mới đầu còn tưởng cô thông minh lắm, không ngờ lại dễ tin người như vậy”.
Hà Vy cong môi cãi: “Dù có xãy ra chuyện người gánh chịu cũng không phải là anh. Đừng nói anh lỡ thương tôi nên lo lắng cho tôi gặp chuyện nha.” Câu sau cùng cô nheo măt cười cợt nhìn Hoài Trung.
Hoài Trung cười khẩy: “Cô biết hoang tưởng thật”.
Hà Vy tự dưng bị anh coi thường cảm thấy uất ức cũng không muốn tiếp tục tranh luận. Cái gả này thật đáng ghét, cô một lòng vì công việc, nói khản cả cổ còn bị mắng một trận. Đúng là vô cùng oan uổng mà”.
Hai người trước sau không nói về đến công ty vừa hay ngay lúc tan sở gặp Yến Linh đi ra . Yến Linh nhìn cô hỏi: “Đi đâu về mà hai người sắc mặt khó coi vậy?”

Hà Vy nói: “Đi ký hợp đồng nhưng không thành công”.
Hoài Trung nhìn Yến Linh cất giọng chất vấn: “Mấy ngày nay em lặn đi đâu mà anh tìm khắp nơi đều không thấy? Em biết tàng hình à?”
Yến Linh lắc đầu: “Em còn chưa có năng lực đó, chỉ là lặn về quê chơi vài ngày thôi”.
Yến Linh nhìn hai người lại nói tiếp: “Lâu rồi không đi ăn chung, hôm nay cả ba cùng đi đi”.
“Không đi”
“Không đi”.
Hoài Trung và Hà Vy đồng thanh nói. Yến Linh ngạc nhiên: “Hai người làm gì đồng tình vậy?”
Tiếp đó, cô chỉ tay vào Hà Vy nói: “Mày thăng chức phải khao một chầu, không có là không xong với tao”. Rồi lại chỉ vào Hoài Trung: “Còn anh nữa, không đi em lập tức tuyệt giao”.
Hà Vy ỉu xìu: “Vậy đợi tao lấy xe”.
Hoàng Trung ngăn lại: “Đi chung đi, còn lấy xe làm gì nữa. Đúng là lôi thôi phiền phức”.
Hà Vy tức giận: “Anh dám nói tôi lôi thôi, anh hay lắm à? Anh không biết mai tôi còn phải lái xe đi làm sao?”

Hoài Trung gắt: “Tôi đến đón, được chưa?”
Hà Vy không vừa đáp lại: “Vậy thì tốt. Mà sẳn đây tôi có vấn đề muốn nói với anh, sau này hết giờ làm việc đừng có đem giọng ông chủ. Giống như hiện giờ đôi bên là bình đẳng”.
Yến Linh can ngăn: “Hai người nói nhiều như vậy không thấy đói à? Còn đứng ở đây cãi nhau nữa”. Cô đẩy Hoài Trung lên phía trước nói: “Anh Trung nhanh đi lấy xe đi”.
Hoài Trung đi rồi Hà Vy nói: “Mày trở lại làm việc thật sao? Chịu đựng được không?”
Yến Linh xua tay: “Tao không sao, mày yên tâm đi”.
Yến Linh cũng không biết có phải là sẽ không sao không? Mới có một ngày đã cảm thấy rất căng thẳng.
Xxxxxxxxxxxx
Sáng hôm nay Hướng Phi có cuộc họp các phòng ban, bên cạnh anh đã có thư ký Lưu, Yến Linh ở lại phòng chủ tịch nhập tài liệu vào máy.
Một lúc sau, Yến Linh đang tập trung vào màn hình vi tính nghe tiếng giày cao gót vang lên trong phòng. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng Uyên đang khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nhìn cô. Yến Linh làm ngơ nói: “Chủ tịch đang họp, làm phiền chị ngồi đợi”.
Hoàng UYên ánh mắt sắc bén nhìn cô rồi cười khẩy, quay người bước đến bàn làm việc của Hướng Phi ngồi xuống.
Hoàng Uyên vừa ngồi xuống liền nói: “Cô không lấy nước cho tôi sao? Việc sơ đẳng như vậy còn đợi người dạy à?”
Yến Linh ánh mắt lóe lên tia tức giận. Cô đứng dậy đi lấy nước cho Hoàng Uyên.
Hoàng Uyên nhìn Yến Linh hai tay đặt ly nước lên bàn rất đắc ý nói: “Còn nữa, tôi chưa ăn sáng, cô đi mua hoàng thánh về cho tôi ăn”.

Yến Linh từ chối: “Xin lỗi tôi đang rất bận, phiền chị nhờ người khác”.
Hoàng Uyên kiếm chuyện: “Lời của tôi cũng cô cãi sao? Tôi là bà chủ tịch tương lai, nay nhờ nhân viên chút việc cũng không thể à? Cô có đi hay là không?”
Yến Linh nghe Hoàng Uyên nói trong lòng tê buốt, cố nhịn nói: “Được, tôi đi”.
Hoàng Uyên đắc ý: “Ngoan lắm”.

Yến Linh bảo tài xế dừng lại trước bảng hiệu hoành thánh nổi tiếng. Cô tiến vào nói với ông chủ: “Làm cho cháu một tô hoành thánh mang về”.
Ông chủ gật đầu nhanh chóng làm cho cô. Lúc đóng hộp lại, Yến Linh chợt hỏi: “Ở đây chú có bột tiêu trắng không?”
Ông chủ nói: “Có, cô muốn ăn cay sao? Bỏ ớt tươi đi sẽ ngon hơn”.
Yến Linh kiên quyết lắc đầu: “Không được, bạn của cháu không thích ăn ớt, chú cho cháu bột tiêu thôi”.
Ông chủ quán lấy trong tủ ra một hộp bột tiêu trắng, cô nhoẻn miệng cười nói: “Chú để cháu, cháu sẽ gửi thêm tiền cho chú”.
Cô cầm thìa múc: Một thìa, hai thìa, ba thìa vẫn không ngừng lại, bàn tay thon nhỏ thoăn thoắt múc đến khi hộp đựng vơi xuống một lõm khá to, lấy đũa khuấy cho tan vào nước súp mới cười nói: “Oa, thật ngon nha, thèm chết được”.
Cô nhanh chóng thanh toán tiền rồi quay lại xe, sau lưng ông chủ quán đôi mắt trắng dả lẩm bẩm: “Cái đó còn có thể ăn sao?”.
Yến Linh ngồi vào xe đôi môi nhỏ vẫn giữ nụ cười trong lòng vô cùng khấp khởi, cô nghĩ thầm: “Hoàng Uyên, cô nghĩ tôi nhẫn nhịn sao? Không có cửa đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK