Buổi tối 7h.
Quản đốc đúng giờ gọi nội tuyến, hỏi: "Văn tiên sinh, bây giờ ngài có muốn dùng bữa không ạ?"
Trò chuyện với nhóm cự long cả buổi chiều làm cả thế giới quan thay đổi kịch liệt, hơn nữa tâm tình chập trùng lên xuống, đúng là có chút đói bụng.
Văn Tinh Trạch: "Ăn —— không cần người phục vụ đâu, tôi tự ăn, cảm ơn."
Như bữa trưa, nhân viên phục vụ đứng một chuỗi quanh bàn, rót rượu gắp thức ăn, còn có người chuyên môn tách cua.
Điều này làm cho Văn Tinh Trạch rất khó chịu, hơn nữa lực chú ý của cậu nằm ở Long tộc bên kia, cho nên cũng chỉ mới ăn mấy đũa rồi thôi.
Bữa tối rất nhanh được dọn lên.
Vì nghe quản đốc nói "Đầu bếp riêng của cậu" là một người nổi danh trong ngoài nước, ban đầu Văn Tinh Trạch rất lo lắng đối phương sẽ làm đồ ăn đều là cái gì gan ngỗng trứng cá muối này đó, vạn vạn không nghĩ tới tất cả đồ ăn đều làm rất kỳ công.
Văn Tinh Trạch sinh ra ở Giang Tô Chiết Giang, bữa tối là món cá dấm Tây hồ ngon đến mức muốn liếm sạch đĩa.
Cá trắm cỏ được nấu ở nhiệt độ vừa phải, sau cùng rưới nước sốt chua ngọt lên, toàn bộ món ăn có màu đỏ tươi, thơm ngát bóng loáng, thịt cá tươi ngọt quyện với hương cua vừa vào miệng liền tan ra, chua ngọt không nị, quá sá là ngon!
Càng khỏi nói tới súp hầm xương, màu trắng sữa đặc sánh, nguyên liệu cao cấp cô đọng thành một chén nho nhỏ...
Làm minh tinh tất nhiên cần phải ăn kiêng khống chế cân nặng, chủ yếu là vì Văn Tinh Trạch nghèo, cậu chưa bao giờ được ăn một bữa cơm ngon đến như vậy.
Có cảm giác đội mộ sống lại, Văn Tinh Trạch suýt thì khóc sau khi ăn xong.
"Đồ ăn rất rất ngon, " Văn Tinh Trạch nói, "Chốc nữa tôi muốn đi cảm ơn đầu bếp."
Vừa nói xong, điện thoại đột nhiên rung lên:
Tổ rồng của Bệ hạ (3324)
【 Phỉ Thúy: Bệ hạ, thần làm cơm ăn không ngon sao qaq? 】
【 Ponia: Thuộc hạ cảm thấy thịt heo chua ngọt chính mình nướng ăn rất ngon, ngài trước đây rõ ràng rất thích 】
【 Astor: Đừng cãi cọ! Các ngươi không xí hổ sao?! Tuổi gì so với món canh cỏ núi tuyết mà ta nấu cho Vương, đó mới ngon nhất 】
Vâng, chỉ ngay buổi chiều hôm nay, nhóm cự long và Văn Tinh Trạch cùng nhau lập một nhóm chat.
Bọn họ cư nhiên thế mà có thể dùng wechat, lúc Văn Tinh Trạch biết cũng rất ngạc nhiên.
Nhóm cự long giải thích rằng, bọn họ uy hiếp Quang Tháp, đưa ra điều kiện thứ nhất chính là có thể giữ liên lạc thường xuyên với bệ hạ, mỗi đêm từ 7 - 9h—— Các chủng tộc khác chậm hơn bọn họ một bước, đương nhiên sẽ không đãi ngộ này, có thể cùng Vương nói chuyện hay không còn phải dựa vào vận may của bọn họ.
Thời điểm nói điều này mấy chiếc cự long rất đắc ý.
Văn Tinh Trạch: "..."
Nếu như cậu nhớ không lầm, hình như Huyết tộc có tính rất ghen tị.
Đại thần tài chính của cậu xuất thân từ Huyết tộc, đã có lần từng bởi vì Văn Tinh Trạch không phải là người đầu tiên nói lời chào buổi sáng với hắn trong một cuộc họp nào đó, thế rồi hắn tự bế ba tháng sinh hờn dỗi...
Lần đăng nhập game trước của Văn Tinh Trạch vừa đúng lúc kỳ lánh đời của Huyết tộc, tục xưng ngủ đông, không biết bọn họ sau khi ngủ đông tỉnh lại đối với hành động của Long tộc sẽ có phản ứng gì.
Hi vọng không xuất hiện Tu La tràng gì đó.
Bởi vì toàn bộ Long tộc đều trong nhóm "Tổ rồng", hơn nữa tất cả mọi người vô cùng để ý từng nhất cử nhất động của Vương, lập tức nhảy mấy chục cái tin.
Mắt thấy thảo luận trong nhóm càng ngày càng phân bì, Văn Tinh Trạch khẩn cấp đảm nhiệm thầy Duẫn Thủy:
* Thầy Duẫn Thủy: là dùng để chỉ người giỏi "bát nước".
Bắt nguồn từ chương trình truyền hình thực tế " Tỷ tỷ đạp gió rẽ sóng “.
Trong số đó, nam diễn viên Huỳnh Hiểu Minh đóng vai trò là người khởi xướng và triệu tập 30 chị em.
Vào ngày chương trình phát sóng, anh đã gửi 30 lời "kêu gọi" Weibo cổ vũ cho các chị em, trong đó mỗi bài là "Poster cá nhân của chị + lời nhắn của Huỳnh Hiểu Minh".
hình thức trình bày.
Thứ tự đăng trên Weibo rất đặc biệt, theo thứ tự viết tắt tên của ba mươi sao nữ từ A đến Z, khiến những người hâm mộ luôn thích nhặt đồ và tranh giành vị trí phải trầm trồ khen ngợi..
Vào đêm lập nhóm cuối chương trình, Huỳnh Hiểu Minh còn gửi 30 tin nhắn Weibo để gửi lời chúc phúc, vẫn được sắp xếp theo tên viết tắt của họ của hai chị em.
"Duanshui" là biểu hiện của trí tuệ cảm xúc cao, ngay cả khi đối mặt với những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, "bậc thầy Duanshui" luôn có thể quan sát cẩn thận nhu cầu của mọi người và quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Những người như vậy không chỉ có thể giành được tình cảm của những người xung quanh, mà còn là sự ngưỡng mộ của họ.
【 Tôi thấy Tinh Trạch: Mọi người nấu ăn rất ngon, ta đều nhớ cả [ hoa ] 】
【 Tôi thấy Tinh Trạch: Đúng rồi, đặt bao khách sạn, máy bay tư nhân, phòng tổng thống, đầu bếp những thứ này đều là mọi người chuẩn bị sao? Ta hiểu ý tốt của mọi người nhưng thật sự không cần làm như vậy đâu, ta đã quen với cuộc sống trước kia rồi 】
【 Tôi thấy Tinh Trạch: Ta hi vọng mọi người đừng lại nạp tiền nuôi ta, nếu như có thể, hi vọng các ngươi cũng có thể chuyển cáo cho cái quốc dân khác】
Làm gì có chuyện con dân lại đi nuôi quốc vương chứ.
Hơn nữa, giá một đêm phòng tổng thống chính Văn Tinh Trạch cũng không dám tưởng tượng, càng khỏi nói đặt bao hết Mạn Lễ cùng máy bay tư nhân, ngay cả Hứa Bạch Kính cũng bái phục chịu thua, có thể hình dung được số tiền mà các quốc dân đã nạp vào.
Gửi 3 cái tin lên, nhóm chat mới vừa ồn ào náo nhiệt lập tức im re vắng lặng.
Văn Tinh Trạch: "?"
Chẳng lẽ là có tâm tình nhỏ gì sao? Cậu tiếp tục đánh chữ: "Ta biết mọi người là vì muốn tốt cho ta..."
Click gửi đi.
Gửi đi thất bại.
Cùng lúc đó, Văn Tinh Trạch nhận được thông báo: "Bạn đã bị đá ra khỏi nhóm."
Văn Tinh Trạch: "???"
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại ngốc trệ nửa phút, sau đó Astor âm thầm nhắn riêng cậu:
【 Astor: Bệ hạ, ngài đừng tùy hứng đưa ra những yêu cầu này, tất cả mọi người rất thương tâm tức giận, mới vừa cho nổ 3 cái hoang tinh đấy ạ.
】
Văn Tinh Trạch: "?????"
Tùy hứng?
Đến tột cùng là ai tùy hứng hả?!
- ----------------------------
Đối với nhóm cự long mà nói.
Phát triển khoa học kỹ thuật, quản lý tinh cầu, duy trì Long tinh phồn vinh thương mậu...!Mục đích duy nhất của tất cả những điều này là kiếm tiền để mua thêm nhiều kỳ trân dị bảo cho Vương chơi đùa, hi vọng Vương có thể thường xuyên đến thăm Long tinh.
Bệ hạ không muốn tiêu tiền của bọn họ, muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn.
Này đối với nhóm cự long mà nói, so với chuyện thế giới đến tận thế còn khó chấp nhận được.
Mấy phút sau, Văn Tinh Trạch được kéo trở lại nhóm, sau đó bị nhấn chìm trong hơn 3000 meme "Khóc lớn".
Văn Tinh Trạch không nghĩ tới bọn họ là nghĩ như vậy, vất vất vả vả an ủi mình không phải muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn.
Phản ứng thái quá của nhóm cự long làm cho cậu phải tạm xua tan ý định "Khuyên nhóm quốc dân ngừng nạp tiền".
Sau khi nhẹ nhõm xong, nhóm cự long mới lắm lời trở lại.
Trong lúc tán gẫu, Văn Tinh Trạch biết ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) có thể làm được rất nhiều chuyện, thậm chí...
"Lăng kính Long tộc? Áp chế mệnh Cẩm Lý?" Chẳng trách Hứa Bạch Kính trước nay luôn muốn gì được nấy hôm nay lại xui xẻo đến như vậy, bất quá, Văn Tinh Trạch có chút kỳ quái, "Các ngươi không phải rồng phương Tây hả?"
Chân long khắc Cẩm Lý không phải truyền thuyết phương Đông sao?
Astor: "Kiêm chức, kiêm chức."
Văn Tinh Trạch: "..." Không phải là không thể.
Vì để trấn an nhóm cự long, Văn Tinh Trạch đi máy bay riêng nhóm Long tộc đưa đến —— lúc 8h tối, lúc ( Cuộc phiêu lưu truy tìm kho báu) phát sóng, Văn Tinh Trạch đã lên máy bay riêng.
Nói ra thật xấu hổ, đây là lần thứ 2 cậu được đi máy bay, nhà nghèo là vậy đấy.
Lần đầu tiên đi máy bay là lúc thi đại học, bay từ quê hương đến thủ đô.
Lần thứ hai chính là lần này.
Tuyến hàng không đã sớm hẹn trước, tại vùng trời thủ đô bay quanh trong một tuần.
Từ ô cửa sổ nhìn xuống, xuyên qua tầng mây mỏng, có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của thủ đô, dòng xe cộ đường phố cùng khu buôn bán đèn đuốc sáng đêm không ngừng, như dãy ngân hà.
Trên máy bay chỉ có cơ trưởng, tiếp viên hàng không và bản thân Văn Tinh Trạch.
Trong buồng phi cơ đã chuẩn bị sẵn gối ôm SpongeBob Văn Tinh Trạch yêu thích, đồ ngọt cùng trà sữa, toàn bộ máy bay từ ngoài vào bên trong đều là thẩm mỹ điển hình của Long tộc, khiến Văn Tinh Trạch cảm thấy vừa quen thuộc vừa đáng yêu.
Thậm chí còn có một con búp bê phiên bản q của chính cậu, bên cạnh là các loại búp bê cự long thu nhỏ,nằm gần nhau trìu mến.
Là một idol flop, sản phẩm doll đầu tiên trong sự nghiệp sinh nhai của cậu là do nhóm quốc dân làm, Văn Tinh Trạch cảm giác thấy hơi kinh hỉ, không nhịn được lấy điện thoại chụp lại.
Tiếp viên hàng không chuẩn bị đồ ăn đồ uống cũng thảm giữ ấm cho Văn Tinh Trạch xong, liền yên tĩnh chờ ở một bên.
Ba ngàn mét trên không, vạn vật im tiếng, rất thích hợp suy nghĩ.
Cả ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, quá khứ mười năm nhân sinh gộp lại của Văn Tinh Trạch, có lẽ cũng không có nhiều thay đổi như ngày hôm nay.
Cùng Thịnh Thiên Entertainment ký hợp đồng.
Trịnh Tiêu cùng Inoue Ryunosuke.
Lần đầu tiên khiến Hứa Bạch Kính ăn quả đắng.
Vào ở Mạn Lễ, gặp lại nhóm cự long.
Chờ chút, có phải là quên mất cái gì đó rồi không?
Khi mọi người ở trong môi trường cực kỳ yên tĩnh và hơi thiếu oxi, rất dễ mệt rã rời, hiện tại Văn Tinh Trạch là đang ở trong trạng thái như thế này.
Cậu cố gắng suy nghĩ một chốc, thực sự không nhớ ra được, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
- ---------------------------------------
Đế quốc Muse.
【 Trans: Luôn cảm giác bé con có chuyện gạt chúng ta, sao cứ liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy? Nhân tiện nhắc nhở, bé con, con quên thêm bạn thần tượng của con rồi à, đau lòng Trì ảnh đế một giây 】
【 Ya ya ya Astor: HeHe 】
【Gả cho phân đội nhỏ của bệ hạ: Tim thủy tinh, nhìn bệ hạ ăn bữa tối, tôi liền muốn khóc 】
【Sumoer mờ nhạt: Hiểu mà, tôi đã khóc lun rồi.
Rõ ràng là đồ ăn rất phổ thông, Vương lại ăn vui vẻ đến như vậy, đến tột cùng trước đây bị ăn bao nhiêu khổ??.
】
Sau khi Văn Tinh Trạch chìm vào giấc ngủ, trên tinh võng, ngữ khí thảo luận của mọi người dịu đi rất nhiều.
Thụy nhan bé con là pháp bảo để chữa trị mọi khó chịu.
Hai tờ vé số đã dùng hết trong buổi tối, lần này các phụ huynh thật may mắn, vừa có được hai cơ hội thay đổi vận mệnh lại còn có thêm phần thưởng:
"Ding dong! Hệ thống rút thưởng vé số đã được kích hoạt thành công.
Chúc mừng người chơi, cơ hội thay đổi vận mệnh bé con với xác suất 100%.
Hai lần cơ hội thay đổi, lần này phần thưởng phụ sẽ được giảm xuống: thẻ chìm đắm trong hình thức học tập *1 (thời gian trải nghiệm dài 7 ngày) "
"Lăng kính Long tộc đã thăng cấp! Cấp độ hiện tại: lv2 (ấu long rít gào) "
"Thanh kỹ năng diễn xuất đã kích hoạt!"
Cùng lúc đó, nhiệm vụ mới tuyên bố cũng khoan thai đến chậm:
【 Nhiệm vụ chính tuyến 】
Mô tả nhiệm vụ: Trước khi chính thức tiến vào đoàn phim, hãy đặt nền móng vững chắc cho kỹ năng diễn xuất của bé con đi! Làm bé con chuyên tâm học tập kiến thức cơ bản trong 63 giờ, đồng thời, việc tìm cho bé con một người thầy cũng vô cùng quan trọng.
Tiến độ nhiệm vụ: Học tập thời gian dài (0 / 63h), người thầy đáng tin cậy (0 / 1)
Phần thưởng nhiệm vụ: Lăng kính *1, vé số *1, cơ hội nhiệm vụ phụ *1
...
Nhìn thấy dòng cuối cùng, các phụ huynh sững sờ.
Phần thưởng lần này rất khác với những lần trước, lần này, dĩ nhiên nhiều xuất hiện một cái "Cơ hội nhiệm vụ phụ", điều này đại biểu cho cái gì?
- ----------------------------
Tối hôm đó, Văn Tinh Trạch mơ một giấc mơ.
Đó là khi cậu chơi ( Hoang vu) được 2 năm, khi đó đế chế Muse trong vũ trụ đã có thực lực rất cường hãn.
Mà có một cái đế chế, cơ hồ cùng với đế chêd Muse bắt đầu lớn mạnh, bọn họ phân biệt chiếm cứ 2 đầu vũ trụ.
Tên quốc gia kia đã để lại cho Văn Tinh Trạch một ấn tượng rất sâu sắc.
Tên là Utopia*.
Một đế chế lý tưởng không tồn tại trong thực tế*.
Thật là một cái tên kỳ lạ.
* Utopia: 乌托邦 nghĩa là xã hội không tưởng; ảo tưởng; nguyện vọng viển vông
Hầu như toàn bộ vũ trụ đều cho rằng quân chủ hai nước không có bất kỳ tiếp xúc nào, như hai đế quốc gia vậy, nước sông không phạm nước giếng kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng thực ra không phải, Văn Tinh Trạch đã từng gặp vị bạo quân tin đồn kia không chỉ một lần.
Văn Tinh Trạch đã hợp tác với nam nhân để hoàn thành một nhiệm vụ ẩn.
Một nam nhân trầm mặc ít nói, một thân quân phục đặc chế, gọn gàng hờ hững lạnh nhạt đến gần như cấm dục, Văn Tinh Trạch luôn cảm thấy nam nhân như người máy.
Đôi mắt của nam nhân được buộc bằng một tấm lụa đen tuyền, đường nét khôi ngô tuấn tú, trên người lại có khí chất sắc bén và hung hãn hơn cả lưỡi dao.
Nam nhân có bệnh về mắt.
Văn Tinh Trạch luôn nhớ cảnh tượng đầu tiên lúc nhìn thấy nam nhân.
Đó là khi trên một cái hoang tinh, mới vừa kết thúc một tràng gϊếŧ chóc, trên người nam nhân không dính một giọt máu nào.
Nam nhân một tay cầm trường kiếm một cách tản mạn, lấy da hươu từ thuộc hạ dâng lên lau chùi lưỡi kiếm, sau lưng là ánh lửa bốc lên cháy đen mảnh đất hoang.
Rõ ràng là một trò chơi nhưng hình ảnh này lại vẫn như cũ mang cho Văn Tinh Trạch một cú sốc không thua với hiện thực.
Nhiệm vụ ẩn kéo dài 2 tháng, thời gian bọn họ ở chung cũng không dài không ngắn.
Một nhiệm vụ rất gian nan, chinh phạt những con hung thú cực ác tại đó, nếu như die trong lúc làm nhiệm vụ, bản thân nhân vật trong game của Văn Tinh Trạch cũng sẽ die.
Văn Tinh Trạch cảm thấy bọn họ khá lầm lì.
Trong 2 tháng đó, hầu như ngày nào Văn Tinh Trạch cũng ở trong game, cùng người kia sớm chiều bên nhau, trong khi làm nhiệm vụ cũng nhiều lần uỷ thác sinh tử với nhau, cả hai đều đã cứu mạng nhau.
Văn Tinh Trạch cảm thấy dù sao bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy, có thể cũng tính là bạn, đúng không? Nhưng đối phương tựa hồ không nghĩ như vậy.
Ngày nhiệm vụ kết thúc, Văn Tinh Trạch muốn nói lời tạm biệt với nam nhân nhưng nam nhân lại hết sức lạnh lùng xoay người rời đi.
Bởi vì đi quá nhanh nên bị rớt đồ.
— -- -- Một chiếc nhẫn.
"..."
Về sau Văn Tinh Trạch vẫn luôn không tìm được cơ hội trả lại cho quân chủ địch quốc làm rớt nhẫn kia, bên kia thế nhưng cũng không đi tìm.
Thật xấu hổ khi nói rằng chiếc nhẫn kia vẫn còn ở trong hoàng cung Văn Tinh Trạch.
Người này cũng quá sơ ý bất cẩn rồi, làm sao nói rớt liền rớt nhẫn chứ?
Văn Tinh Trạch nửa đêm mơ mơ màng màng, những cảnh này lập đi lập lại trong mộng, lúc thì là nhẫn, lúc là đánh quái làm nhiệm vụ ẩn, lúc là ánh mắt của nam nhân.
Tuy rằng đôi mắt đã bị che nhưng Văn Tinh Trạch luôn cảm thấy đối phương nhất định sẽ có một đôi mắt thâm thúy.
Như tuyết trên núi.
Rất quen thuộc.
Giống...
Giống cái gì? Mãi cho đến ngày thứ hai ngồi ở Thịnh Thiên Entertainment, Văn Tinh Trạch vẫn cứ suy nghĩ giấc mơ tối hôm qua.
"Nghĩ gì thế, đại thiếu gia." Giang Diệp đạp giày cao gót 10cm đi tới, trêu chọc một câu.
Văn Tinh Trạch: "Chị, đừng như vậy mà."
Giang Diệp không phải loại người thích nhiều chuyện, càng không phải loại người như Ngô Hữu Kim nịnh cao đạp thấp.
Sự tình ngày hôm qua ở Mạn Lễ cô một câu cũng không hỏi nhiều, thái độ đối với Văn Tinh Trạch cũng không thay đổi, khiến Văn Tinh Trạch thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là cái gì, " Giang Diệp vừa đưa văn kiện cho Văn Tinh Trạch vừa nhìn bình giữ ấm trên bàn, "Cậu không ăn sáng sao?"
"Đây là đem cho chị đó." Văn Tinh Trạch nói.
Cậu ngủ quên trên máy bay không quản đến chuyện trên mạng, tỉnh ngủ đã nhìn thấy mười mấy vạn fan trên weibo.
Weibo là thứ cần đoàn đội chuyên nghiệp quản lý.
Đặc biệt là (Cuộc phiêu lưu truy tìm kho báu) tối hôm qua bạo hồng, trên thực tế nó rất dễ dàng hấp dẫn người có dụng tâm khác theo dõi.
Khi Văn Tinh Trạch tỉnh lại, mọi chuyện đều rất tốt đẹp, thông cáo cùng khống bình đều rất đúng lúc, đem tất cả những ngôn luận bất lợi bóp nát từ trong trứng.
Nghĩ cũng biết là Giang Diệp làm thêm giờ.
Nhìn thấy canh sườn củ sen cháo cháo nếp cẩm bên trong bình giữ ấm, Giang Diệp nói không kinh hỉ là giả.
*bonus ly sữa chua nếp cẩm:
Tối hôm qua cô ngủ còn chưa tới 4 tiếng, ngoại trừ Văn Tinh Trạch, cô còn mang vài minh tinh khác.
Văn Tinh Trạch là duy suy xét chuyện này, Giang Diệp không khỏi cảm thấy ấm áp.
Giang Diệp nhìn Văn Tinh Trạch, quả nhiên người đẹp vì lụa, cậu ấy thường áo sơ mi và áo phông rẻ tiền, vốn là thứ sát khí sắc đẹp.
Nhưng bây giờ đổi sang một thân hàng hiệu xa xỉ, khí chất nguyên bản vốn là xa cách tự phụ càng làm cho cậu như quý công tử hào môn.
...!Lại phối hợp thêm tính cách sa điêu của cậu, tương phản manh quả thực lực sát thương gấp bội lần.
Nghĩ tới đây, Giang Diệp giọng điệu bình tĩnh nói:
" Weibo trước đây của chú kinh doanh quá kém, sau này sẽ có đoàn đội giúp chú quản lý, đương nhiên, chú có thể đăng ký clone, thế nhưng nếu muốn dùng acc chính làm cái gì đều phải hỏi chị trước.
"Còn có đạo diễn Trịnh bên ( Ngộ Long Dạ) kia, xế chiều hôm nay sẽ đến ký hợp đồng, không bao lâu nữa sẽ tới lúc quay phim, chú phải nhanh chóng hoàn thiện lại kỹ năng diễn."
Văn Tinh Trạch: "Híc, ký hợp đồng ( Ngộ Long Dạ), không thử kính sao ạ?"
Giang Diệp: "Chú nên cảm ơn cái tên Hứa Bạch Kính ngu xuẩn kia."
"..." Văn Tinh Trạch phát hiện ra Giang Diệp thật sự có thể mặt mày ôn nhu lại có thể nói ra những lời rất châm chọc.
Nhân vật Hành Chi trong ( Ngộ Long Dạ) vốn không có ý định thử kính công khai, cơ hồ là rơi vào trạng thái bị Hứa Bạch Kính nội định.
Thế nhưng Trịnh Tiêu không thích Hứa Bạch Kính, nhưng không cách nào chống lại tư bản sau lưng Hứa Bạch Kính, bởi vậy song phương đều giằng co nhau — -- -- mãi đến tận trước ngày hôm qua, tình huống vẫn là như vậy.
Sự xuất hiện Văn Tinh Trạch mang đến một bước ngoặt.
Cậu thế nhưng là người có thể đặt bao hết Mạn Lễ, ngay cả tư bản sau lưng Hứa Bạch Kính cũng không chọc nổi cậu, đó là điều chưa từng có.
Hơn nữa Văn Tinh Trạch ngoại hình và khí chất đều rất thích hợp với "Hành Chi", còn có người thích hợp hơn so với cậu để chọn sao?
Cho nên, là ( Ngộ Long Dạ) bên kia chủ động muốn ký với Văn Tinh Trạch, thay vào đó bọn họ sẽ là người đưa ra các điều kiện.
Giang Diệp giúp cậu tranh thủ một khoản thù lao rất tốt, mặc dù hiện tại Văn Tinh Trạch dường như không thiếu tiền.
"Nửa tháng sau sẽ tiến tổ, ngoại hình bây giờ của chú đã đủ tiêu chuẩn, nửa tháng này không thể ăn uống rượu chè quá độ, cũng không thể tập thể hình quá độ."
Giang Diệp nói: "Chị đã sắp xếp cho chú lớp diễn xuất, mỗi ngày từ 8h sáng đến 6h tối, ngày hôm nay liền bắt đầu, có ý kiến gì không?"
Văn Tinh Trạch: "Không ạ."
Giang Diệp đối với thái độ Văn Tinh Trạch rất hài lòng, gật đầu cho cậu một phần thời khoá biểu: "Tầng 19 phòng 205, thầy giáo chắc cũng sắp đến, chú đi đi, muốn chị dẫn đường không?"
Văn Tinh Trạch: "Em biết đường."
Kết cấu bên trong cao ốc Thịnh Thiên rất rõ ràng, Văn Tinh Trạch nhìn bản đồ tổng quan tầng 19, rất dễ dàng tìm đến phòng 205.
Cửa khép hờ, Văn Tinh Trạch gõ cửa, nghe thấy người bên trong nói: "Vào đi."
Thanh âm trầm thấp mà thanh lãnh, như quanh năm tuyết đọng không đổi.
...!Không thể nào.
Văn Tinh Trạch đẩy cửa ra.
Trì Yến cởϊ áσ khoác âu phục, cởi vài cúc áo sơ, động tác thoải mái đến không ngờ.
Anh tựa vào lưng ghế dựa, một tay cầm kịch bản, bóng đổ mặt mày trên giá sách, hiện ra vẻ thâm thúy khó đoán.
Nghe thấy tiếng Văn Tinh Trạch mở cửa, anh cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Lại đây."
Trì Yến biểu hiện vô cùng tự nhiên, trái lại khiến Văn Tinh Trạch hoang mang bối rối.
Này?? Trì Yến?? Anh???
Còn giáo viên dạy diễn xuất đâu? Lẽ nào Trì Yến chính là thầy dạy diễn xuất sao?
Không không không đến mức đó!
Dư quang thoáng nhìn Văn Tinh Trạch nửa ngày không nhúc nhích, Trì Yến lúc này mới nhìn về phía cậu: "Làm sao."
Văn Tinh Trạch có chút hỗn loạn, thuận miệng nói: "Thầy Trì, như vậy không quá thích hợp."
"Có cái gì không hợp?" Trì Yến híp mắt lại.
Văn Tinh Trạch: "Anh, tôi...!Chúng ta không thích hợp."
"...".
Danh Sách Chương: