Quần đảo Canaria, phòng thay đồ cửa hàng hamburger nọ.
Văn Tinh Trạch kéo Trì Yến bản Rilakkuma, ôm SpongeBob về hậu đài.
Có lẽ bởi vì mua được bản limited SpongeBob yêu thích, hoặc cũng có thể thành công hạ gục hùng hài tử, tâm tình bây giờ của Văn Tinh Trạch rất vui vẻ.
Rilakkuma ngoan ngoãn đi theo sau cậu, Văn Tinh Trạch ngồi xuống, anh vẫn không hề động đậy mà đứng tại chỗ.
"Ngài không nóng sao" Văn Tinh Trạch cảm thấy kỳ quái, kiễng chân sờ sờ đầu Rilakkuma "Nhanh thay quần áo."
Trì Yến dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, hỏi cậu: "Rilakkuma cũng là của em phải không?"
Bởi vì cách bộ đồ búp bê, giọng Trì Yến nghe có vẻ thấp hơn trước, nghe như tuyết sắp tan vào đầu mùa xuân.
Thật ra Văn Tinh Trạch lúc đó chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Trì Yến còn băn khoăn.
Văn Tinh Trạch nói bậy: "Không được sao?"
Rilakkuma an tĩnh.
Không biết tại sao, Văn Tinh Trạch có loại trực giác, Trì Yến trong đầu búp bê hẳn là đang cười.
Cậu rất muốn nhìn xem Trì Yến cười rộ lên là ra dạng gì, đưa tay cởi đầu Rilakkuma xuống.
Trì Yến ngoan ngoãn thuận theo Văn Tinh Trạch lấy đầu Rilakkuma xuống.
Không ngờ, ngay trước khi Văn Tinh Trạch có thể nhìn rõ vẻ mặt anh, Trì Yến đã cầm lấy đầu Pikachu bên cạnh, lạch cạch chụp vào đầu Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch: "......" Đáng ghét!
Cách một tầng đầu búp bê, thanh âm bên ngoài nghe có chút xa xôi.
Trì Yến khóe môi hơi cong, trả lời câu hỏi mà cậu vừa hỏi:
"Của em."
"..."
"Thầy Trì?"
Văn Tinh Trạch muốn cởi đầu Pikachu ra, bởi vì Trì Yến đem đầu Pikachu xoay ngược lại, Văn Tinh Trạch hiện tại hoàn toàn không biết Trì Yến đang làm gì.
Lại bị Trì Yến ngăn lại.
Trì Yến: "10s."
Trang phục búp bê thật tuyệt vời.
Sau khi khoác lên mình bộ trang phục búp bê, con người ta sẽ trở nên khác với chính mình, bộc lộ ra những điểm yếu chưa từng có, cũng đột nhiên muốn làm những việc chưa làm được.
Anh bây giờ là Rilakkuma, mà Văn Tinh Trạch là Pikachu.
"Ầm, ầm -- "
Bóng đèn trên đầu đung đua, tạo thành quang ảnh, mỗi một giây giống như có một hành tinh được sinh ra trong vũ trụ, nhanh chóng trải qua quá trình sống và bị hủy diệt thành cát bụi.
Vì thế......
- -----------------
Văn Tinh Trạch đếm tới giây thứ 10, cuối cùng cũng cởi đầu xuống.
"Hô" Văn Tinh Trạch lắc đầu "Nóng quá à, thầy ơi, ngài mới vừa đang làm gì đó, vô cùng thần bí đó nha."
Trì Yến: "Đang cười cậu."
Văn Tinh Trạch: "?????" Cậu hiện tại thoát fan còn kịp không?
Sau khi hai người thay quần áo, Văn Tinh Trạch mượn dây sạc nhân viên cửa hàng, chờ điện thoại sạc là có thể tìm thư kí Trì Yến.
"Tôi đột nhiên muốn làm gì đó." Văn Tinh Trạch nghĩ lung tung.
Trì Yến nhướng mày: "Làm gì?"
Văn Tinh Trạch: "Muốn ăn thịt xiên, thế nhưng không có tiền."
Trì Yến ừ một tiếng.
Hắn quay ra khỏi cửa, một lát sau xách ngược con quạ hói đầu đi tới.
"Nướng cái này." Trì Yến lãnh đạm nói.
"Nhưng mà nó hói đầu." Văn Tinh Trạch nhìn lương thực dự trữ, bỗng nhiên nuốt nước miếng một cái "Mày làm sao vậy, có phải mày ú lên không?"
Lương thực dự trữ: "..."
Đêm đó, lương thực dự trữ té ngã lộn nhào rời khỏi cái quốc gia khủng bố này.
Nó thân là sử ma Huyết tộc, lại bị nhân loại uy hiếp đến đây.
Lông vũ đen bay tứ tung trên mặt đất, con quạ hói đầu một bên bay một bên kêu, tiếng kêu sợ hãi vang vọng suốt đêm: "Dát -- "
Lòng người so với quỷ thần càng đáng sợ hơn!!!
Ngày hôm sau, hải đảo tư nhân.
Văn Tinh Trạch tối hôm qua ngủ rất ngon, làm vài cái mộng đẹp, chốc thì ăn tiệc lớn vịt nướng, chốc thì bị nhấn chìm trong đống búp bê SpongeBob và Rilakkuma.
Thần kỳ nhất chính là, SpongeBob với Rilakkuma ép hỏi cậu thích cái nào nhất, cậu nói thích SpongeBob, Rilakkuma liền lộ ra vẻ mặt không cao hứng, lấy đầu xuống, lộ ra mặt Trì Yến...!Nó trông không tính là mộng đẹp nhỉ.
Vào giờ phút này, Văn Tinh Trạch đang đứng trên du thuyền đang phi nước đại.
Cậu mặc chiếc quần đùi đi biển mới mua hôm qua, mang theo một cái phao và kính râm, sẵn sàng xuống thuyền chinh phục hải dương bất cứ lúc nào.
Du thuyền dừng lại, quản gia đang đợi trên bờ vừa cúi đầu thì cảm thấy từ phía mình có một bóng đen lao ra, thân hình thiếu niên tuấn phong trần:
"Biển rộng a a a a a a!!!!"
Rầm.
Thiếu niên phong trần nhảy vào trong nước.
Quản gia: "..."
Vài giây sau, thiếu niên phảng phất nhớ ra cái gì đó, từ trong biển ló đầu ra.
Cậu lăn hai lần trên chiếc khăn tắm do người quản gia chuẩn bị sẵn trên bờ, quay trở lại du thuyền ôm SpongeBob xuống dưới, chạy vào biệt thự đặt nó trên giường phòng ngủ, sau đó chạy trở lại:
"Làm lại lần nữa nào, biển rộng a a a a!!!!"
Rầm.
Thiếu niên lần thứ hai nhảy vào trong nước.
Quản gia: "......"
Chủ nhân trông không giống một người bình thường.
Thiếu niên này chính là Văn Tinh Trạch.
Bởi vì sinh ra ở nội địa, từ nhỏ đến lớn không có tiền đi du lịch, sau khi lên đại học làm idol nội địa.
Đây thực sự là lần đầu tiên Văn Tinh Trạch nhìn thấy biển ngoài đời.
Văn Tinh Trạch cố ý không đi xem biển khi xuống máy bay ở quần đảo Canaria ngày hôm qua, chỉ là để duy trì cảm giác bí ẩn lúc này.
Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của cậu.
Bãi biển cát trắng mịn, nước biển trong xanh nhạt, ở vùng biển nông có thể nhìn thấy một con cá xám to bằng ngón tay, đang lắc lư nhàn nhã theo hải triều.
Bởi vì là đảo tư nhân, trên bãi biển toàn bộ chỉ có Văn Tinh Trạch với quản gia, quản gia sau khi cúi người chào liền lui về trong biệt thự, cho nên chỉ còn dư lại Văn Tinh Trạch.
Trên bờ cát có dù che nắng ghế nằm tạp chí, du thuyền đậu bên cạnh, dưa hấu ướp lạnh được chuẩn bị sẵn để trên hành lang bằng gỗ của biệt thự.
Ngoài ra còn có vĩ nướng và nguyên liệu nướng BBQ.
"Thật hạnh phúc, có thể đi biển chơi." Văn Tinh Trạch nằm ngửa trong nước biển, bị sóng biển vỗ vào bờ
"Thật hạnh phúc, có thể đi biển chơi với bệ hạ" Lam mặc quần bơi cũng bị sóng vỗ lên bờ.
Văn Tinh Trạch chậm rãi nghiêng đầu: "..."
Hử, trạng thái linh thể Huyết tộc có thể tắm nắng.
"Bệ hạ." Lam chào hỏi với Văn Tinh Trạch, mặc dù là trạng thái linh thể lại hợp với tình hình mà thay đổi một cái quần bơi nhỏ.
Isabel tóc dài xõa tung trên đầu vai, cũng mặc bikini:
"Bệ hạ, cần phải bôi kem chống nắng, nếu không sẽ bị cháy nắng."
"Bệ hạ" Oss đột nhiên trồi lên từ mặt biển, mái tóc đỏ được buộc gọn sau đầu, mang theo một thùng kem chống nắng "Ngài làm rơi kem chống nắng vàng, kem chống nắng bạc, hay là kem chống nắng SPF 50?"
* Kem chống nắng có chỉ số SPF 50 có nghĩa là khi sử dụng trên da có thể bảo vệ da chống lại tác hại của tia UVB trong vòng khoảng 500 phút và có khả năng chống lại sự xâm nhập của tia UVB vào cơ thể lên đến 98%.
Văn Tinh Trạch: "...!kem chống nắng có SPF 50?"
"Trả lời chính xác!"
13 thân vương nhe răng nanh nhỏ, nhào tới.
Văn Tinh Trạch rầm một tiếng lần nữa ngã xuống hải lý.
"..."
20p sau.
"Thì ra là kéo dài thời gian hộp linh hồn" Văn Tinh Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ " Hệ thống phát sóng trực tiếp còn chưa được kích hoạt? Các ngươi làm gì Quang Tháp rồi?"
Ngay cả khi nhiệm vụ PK kết thúc, cũng không thể nói với bé con vì đây chỉ là lần đầu PK và sẽ có các nhiệm vụ PK bữa.
Nếu bé con biết về nhiệm vụ PK, có thể khiến một số phụ huynh vì thắng lợi mà bí quá hóa liều gian lận.
Phụ huynh Huyết tộc: "À...!ừm...!chính là như vậy."
Văn Tinh Trạch: "?"
"Đến ăn dưa hấu đi" Lilith nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Cô ấy là người duy nhất không mặc đồ bơi, bất quá cô cũng thay một chiếc váy dài kiểu nhiệt đới, đây đã là cực hạn "Bệ hạ, muỗng nè."
Quả nhiên lực chú ý Văn Tinh Trạch trong nháy mắt bị dời đi.
Dưa hấu ướp lạnh.
Dùng muỗng múc dưa hấu ướp lạnh.
Cạnh biển thật tốt, nghỉ hè thật tốt.
Văn Tinh Trạch đầu tiên bơi một lúc, chiến nước với Oss, vùi mình trong cát tắm nắng với Isabel, đánh bài với Solon và Lilith, cùng lam chơi moto nước -- tuy rằng Lam nói nó có thể bay tới bay lui mà không cần thiết bị.
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau chơi người sói, à không, người ma cà rồng.
Cuối cùng uống coca lạnh, nướng BBQ.
Gió biển thổi phất, vào lúc hoàng hôn, một mảnh màu đỏ vàng chói lọi trải ra.
Tuy rằng chỉ là nướng BBQ, nhưng thân vương Huyết tộc nướng BBQ đương nhiên khác hẳn với người thường.
Trên boong du thuyền, những người phục vụ đeo găng tay trắng đẩy toa ăn, nghiêng người thắp nến.
Việc nướng thịt bị Solon đoạt đi rồi, Isabel bưng một ly bia lớn uống.
Trên giá, những chiếc cánh gà đã vàng đều hai mặt có màu hơi cháy xém, được quét lớp mật ong và nước sốt thịt.
Rắc một lớp mè trắng lên, cả xiên lên vì nước chảy nhỏ giọt, tia lửa bắn tung tóe phát ra tiếng bụp bụp...
"Còn sống thật là tốt." Văn Tinh Trạch cảm khái.
Các thân vương biểu thị tán thành.
Chờ đến buổi tối, thời hạn hộp linh hồn đã đến, các thân vương buộc phải quay trở lại, may mắn thay trên đảo còn có quản gia và những người phục vụ khác.
Ban ngày ở bãi biển chơi đùa, còn chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng trong biệt thự, lúc này mới biết được phụ huynh Huyết tộc bố trí rất dụng tâm.
Thảm nhung đỏ sậm phủ kín sàn nhà, trên tường treo đèn cổ đồng, người hầu bưng mâm thức ăn vội vã đi qua.
Nếu như không phải quá mức trống trải, toàn bộ trang hoàng quả thực giống như một bữa tiệc thời Trung Cổ.
"Xin cẩn thận dưới chân" quản gia bưng chân nến "Sắp đến nhà kính trồng hoa."
Đi qua hành lang, là một gian nhà kính trồng hoa, giống như bước vào một khu rừng mưa nhiệt đới từ một pháo đài thời Trung Cổ.
Trong nhà kính còn nuôi lộc, ánh sáng mờ ảo, huyền bí.
Ngay cả sàn gỗ hành lang dưới chân cũng được khéo léo tạo thành đồ đằng.
Người làm vườn đội mũ rơm vẫy tay với cậu.
Văn Tinh Trạch: "!!!"
Quá đẹp.
Lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng còi, du thuyền 3 tầng đèn đuốc sáng choang đang chậm rãi trở về.
Văn Tinh Trạch hỏi quản gia: "Không phải phụ huynh thuê cho tôi cái này đó chứ?" Trông đắt quá.
Quản gia: "Ngài cứ nói đùa."
Văn Tinh Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia tiếp tục nửa câu sau: "Là mua."
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch thiếu chút nữa va đầu vào tường.
Ngày mai nhất định phải thuyết phục Huyết tộc không được đập tiền nữa, quá quý giá.
Ngay cả phòng tắm cũng rất lớn.
Nói là buồng tắm, không bằng là nói bể bơi ôn tuyền.
Toàn bộ trần nhà trong suốt có thể điều chỉnh, bầu trời đêm rộng lớn có thể được nhìn thấy trực tiếp khi hoàn toàn trong suốt.
Có đồ uống giải khát bên cạnh, như khi ở Mạn Lễ vậy, trong phòng tắm có màn hình lớn, có SpongeBob.
Hơi nóng bốc lên, sự uể oải quậy cả ngày vào thời khắc này dâng lên.
Văn Tinh Trạch không có thời gian để thưởng thức ánh trăng, sau khi tắm xong, nằm trên giường ôm SpongeBob ngủ thiếp đi...!
Đồng thời, hệ thống phát sóng trực tiếp (Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) đang được đóng, vẫn như cũ đúng hạn ban bố nhiệm vụ:
【 Nhiệm vụ chính tuyến 】
Miêu tả nhiệm vụ: Với tư cách là khách mời thường trú của chương trình thực tế, nếu bé con có thể biểu hiện đặc sắc ở chương trình thực tế, sẽ thu hút được rất nhiều fan.
Hãy đến và chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp sắp tới của ( Du Thuyền Ảo Tưởng) đi nào!
Chuẩn bị nhiệm vụ: Có hai kỹ năng ở lv1 ( 1 / 2)
Phần thưởng nhiệm vụ: Lăng kính *1, vé số *1, cơ hội nhiệm vụ phụ *1
...!
- --------------
Hành tinh Lanser, Atlantis.
Văn Tinh Trạch dường như đang mơ, nhưng cảm giác còn thực hơn cả mơ.
Có lẽ vì chơi cả ngày ở biển, ngay cả trong mơ cũng là hải dương, bất quá không phải là biển nông, mà là một đáy biển sâu thẳm.
Ở đây không có ánh sáng mặt trời, chỉ có con cá đèn lồng mập mạp phát sáng mờ ảo, còn có huỳnh quang xanh lam của sứa.
Văn Tinh Trạch cảm thấy mình đang nằm ở một nơi ấm áp, có phần ẩm ướt mềm mại, không giống như giường ở thế giới lục địa.
Bởi vì ngủ quá thoải mái, Văn Tinh Trạch không nhịn được trở mình, duỗi tay ra lại đụng phải đồ vật gì đó lạnh lẽo, cậu cau mày, có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Điều này làm cho trái tim của tất cả những con cá có mặt treo cao.
Ở trong mắt bọn họ, vương đang cuộn mình trong đó quá nhỏ bé so với giường vỏ sò khủng lồ.
Làn da của người còn trắng trẻo mềm mại hơn cả sò hến có vỏ bóng bẩy nhất, lông mi dài và mảnh, như thể nó sẽ tan thành bọt biển bất cứ lúc nào.
Mỗi lần lông mi ngài ấy rung lên là mỗi lần trái tim đám cá này chấn động.
Vương cuối cùng cũng tỉnh lại, người dụi dụi mắt thất thần ngồi dậy, nhìn xung quanh: "...!Mơ...?"
Đây là Atlantis, nằm ở độ sâu hàng chục nghìn mét, một trong những nơi xa hoa nhất vũ trụ.
Cung điện dưới đáy biển là do nhân ngư tộc kiến tạo vì vương bọn họ.
Bên trong điện là sự xa hoa khó diễn tả bằng lời, Hàng tỷ khỏa bảo thạch được chế tác thành chuông gió biển, cát tinh không đắt giá mềm mại phủ kín mặt đất, cửa sổ sát đất điêu khắc hoa văn cổ điển cự đại, cá voi nhàn nhã bơi tới, san hô và hải quỳ mềm mại xinh đẹp phấp phới, cá sư tử dữ dằn bơi qua lại thị uy.
Nền văn minh dưới đáy biển.
Tất cả các sinh vật dưới đáy biển đều dừng lại bên ngoài cửa sổ vào lúc này, kính cẩn chào nhà vua của chúng.
Vây tai nhóm nhân ngư dịu ngoan rũ xuống, mặc dù chúng rất kích động đến một giây cũng khó kiềm chế được.
Văn Tinh Trạch đứng lên, tất cả nhân ngư đồng thời hít một hơi, sau đó tóc dài nhân ngư đuôi xanh gần nhất bước lên trước, cúi đầu: "Bệ hạ."
"...!Vô Chúc?" Văn Tinh Trạch rất nhanh nhớ tên hắn "Ta đang nằm mơ sao? Hay là Quang Tháp làm..."
Khoảnh khắc được gọi tên, vây tai Vô Chúc mở rộng sang hai bên, vây đuôi cũng đông cứng lại, dòng nước xung quanh hội tụ thành một dòng xoáy nhỏ gấp gáp.
- Vương còn nhớ tên của hắn.
Điều này cơ hồ làm cho Vô Chúc choáng váng.
Mặc dù biểu tình của hắn vẫn rất là bình tĩnh.
Vô Chúc nhất thời thu được những ánh mắt ước ao từ tất cả những con cá khác.
Bất Tri Hạ không nhịn được khi thấy thần quan làm náo động lớn trước mặt bệ hạ, người cá loại cá mập cũng bơi về phía trước.
Văn Tinh Trạch mơ mơ màng màng: "Bất Tri Hạ?"
Tộc trưởng nhân ngư trẻ tuổi nhất thời quên mất chính mình muốn nói gì, nàng há miệng, bởi vì tim quá mức tê tái, toàn bộ biểu tình đều trở nên trống rỗng.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói:
"Đây là mộng cảnh của người, là hiện thực của chúng thần." Bất Tri Hạ dừng một chút "Người yên tâm, thân thể của người vẫn đang ngủ say ở thế giới đó, đây chỉ là một tia ý thức trong mộng của người."
"Chúng thần chỉ có 3 đêm, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ chính, thì phải chạy đua với thời gian."
Đại trưởng lão chờ ở bên cạnh rốt cuộc cũng không kiên nhẫn, nửa khuôn mặt y che lấp bởi giao sa, nắm đinh ba chỉa xuống đất: "Mấy bây nói xong chưa? Không phải nói muốn giành giật từng giây sao?"
Bất Tri Hạ cùng những người cá còn lại nghẹn lại.
Ngay cả tộc trưởng cũng không thể không tuân theo mệnh lệnh của trưởng lão, bởi vậy mang theo rất nhiều không cam lòng, Bất Tri Hạ giơ tay triệu hồi thị vệ cá heo.
Cá heo thân thiết dùng đầu cà cà lòng bàn tay Văn Tinh Trạch.
" Vì vậy, người hãy đi theo các vị trưởng lão học hát ba đêm tới" Bất Tri Hạ nói "Chúng thần sẽ vì người chuẩn bị..."
Lời còn chưa nói hết, cá heo đã rít một tiếng mang theo Văn Tinh Trạch đi xa.
"..."
Bất Tri Hạ chậm rãi giơ ngón giữa với bóng lưng đại trưởng lão.
Nhân ngư đuôi xanh nhạt thần sắc kiêu căng, trên cổ hắn đeo một chuỗi hạt châu đỏ tươi, Văn Tinh Trạch nhìn hắn hồi lâu mới nhớ ra.
"A là ông, ông là đại trưởng lão, Ưu trưởng lão?"
Chóp đuôi Ưu đột nhiên hơi ngưng lại.
Nhân ngư đuôi xanh là tồn tại rất cao quý trong bộ tộc nhân ngư, nhiều đời trưởng lão đều chỉ do nhân ngư đuôi xanh đảm nhiệm, màu sắc càng nhạt năng lực càng mạnh.
Truyền thuyết kể rằng từ rất lâu trước đây, khi vũ trụ Hồng Mông sơ khai, tất cả các chủng tộc sống chung với nhau trên một hành tinh, thậm chí khi đó có cả các vị thần.
Nhân ngư đuôi xanh nhạt chính là sứ giả xướng thánh ca cho thần.
Tiếng ca của bọn họ, cho dù trong tộc nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp thì họ cũng là hoàn mỹ nhất.
Người ta nói rằng một siêu sao vũ trụ nào đó đã tự ti mặc cảm sau khi nghe tiếng hát của nhân ngư đuôi xanh, từ đó không bao giờ lên sân khấu nữa..
Văn Tinh Trạch nhớ rằng các trưởng lão không thích mình lắm, lúc trước còn tuyên bố sẽ không bao giờ đặt chân lên thủ đô tinh, khi nhân ngư tộc gia nhập đế chế Muse, bọn họ là ba người duy nhất bỏ phiếu chống lại.
Văn Tinh Trạch tỉ mỉ quan sát chuỗi hạt đỏ trên cổ mình: "Đây là hải thần châu sao?" Hải thần châu, nói trắng ra là chính là chìa khóa, có thể mở thánh điện, thao túng mạch nước ngầm, Chỉ có những trưởng lão kế tục mới có tư cách nắm giữ.
"Thích không?" Trưởng lão Ưu hừ lạnh một tiếng.
Văn Tinh Trạch nào dám thích, có cảm giác mình sắp bị đánh vậy: "Không không không..."
"Vậy cho ngài." Trưởng lão tiện tay kéo xuống đỏ châu, vẻ mặt vẫn như cũ vạn phần xem thường, thị vệ cá heo ngậm hải thần châu trong miệng, treo lên cổ Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch: "...???"
Cái logic thần kỳ gì vậy?
Rất nhanh, bọn họ tới mạch nước ngầm của điện trưởng lão.
Có loại cảm giác rất xưa cũ sâu thẳm, ngoài điện trống rỗng, chỉ có hai người hầu chờ ở hai bên, khom người kéo cửa ra.
Hai vị trưởng lão khác đã đợi sẵn, giống như Ưu đều là đuôi xanh, tính khí không giống nhau, nhưng cả hai đều tỏ ra coi thường Văn Tinh:
"...!Hừ, rốt cuộc đã tới, cái gọi là vương."
"Xin chào, Ly trưởng lão, Thương trưởng lão." May thay Văn Tinh Trạch là một đứa trẻ lễ phép.
Chóp đuôi Ly với Thương đồng thời đình trệ, sau đó kịch liệt chuyển động.
Thậm chí cuộn lại một vòng xoáy.
Vài giây sau, Thương bất ngờ quở trách: "Không cho nói lời ngon tiếng ngọt."
Văn Tinh Trạch: "??????" Cậu chỉ là kêu tên bọn họ một chút thôi mà!
Ly trưởng lão có màu tóc đỏ giống Bất Tri Hạ, đa số các nhân ngư tóc đỏ đều rất táo bạo, Ly trưởng lão cũng vậy.
Ly trưởng lão mặt thối ném cho Văn Tinh Trạch một quyển trục: "Ngày hôm nay học cái này, trong vòng năm phút sẽ bắt đầu huấn luyện, làm thêm giờ tự gánh lấy hậu quả."
Văn Tinh Trạch: " Nhưng ở đây tối quá."
Ngoài điện rõ ràng có rất nhiều cá lồng đèn và sứa trăng xanh, trong điện lại không có nguồn sáng nào, thị lực ban đêm nhân ngư rất tốt, nhưng Văn Tinh Trạch là 100% nhân loại thật.
Ly trưởng lão hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nói: "Không cho làm nũng...!Lần sau không được viện lý lẽ này nữa."
Văn Tinh Trạch cho là y sẽ triệu hồi cá lồng đèn hoặc sứa, vạn vạn không nghĩ tới.
Lòng bàn tay Ly trưởng lão nhanh chóng tích tụ các dòng hải lưu, nguồn năng lượng vô song khổng lồ đủ sức gây ra một cơn sóng thần được tập hợp lại chỉ trong ba giây và sau đó y quay lòng bàn tay của mình --
Ầm ầm.
Sau một tiếng nổ lớn, mái vòm phía trên điện trưởng lão toàn bộ biến mất.
Ánh sáng xa xôi từ bên ngoài hắt vào.
Văn Tinh Trạch: "..." Còn có thể chơi kiểu này à?
"Còn thất thần? Lập tức bắt đầu đi." Trưởng lão Ưu mặt không hề cảm xúc, đinh ba gõ gõ mặt đất.
Cùng lúc đó.
Hệ thống ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể):
"Ding Dong! Thẻ chìm đắm trong hình thức học tập kích hoạt thành công, chế độ học tập đã được mở: Sự chăm chú học tập của bé con nâng lên 200%, tốc độ hấp thụ tri thức nâng lên 200%.
"Nhân vật then chốt [ Ưu ][ Ly ][ Thương ] ghép đôi thành công, tất cả các thuộc tính tăng 200%.
Đếm ngược nâng cấp thanh kỹ năng ca hát lên lv1 sẽ mất 24h."
Liền như vậy.
Văn Tinh Trạch bắt đầu cùng quậy với Huyết tộc vào ban ngày, ban đêm thì điên cuồng học hát với các trưởng lão, có thể nói là hai tầng băng hỏa...
- ------------------------
3 ngày sau.
Văn Tinh Trạch rốt cục không phải đi Atlantis vào buổi tối nữa, có thể ngủ ngon giấc, hệ thống phát sóng trực tiếp ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) lại được mở ra.
Vô số phụ huynh tha thiết mong chờ đã nhanh chóng bật game và tràn vào kênh trực tiếp.
【 A a a a trời mới biết tôi đã chờ bao lâu!!! Vẫn là bé con thân thuộc, vẫn là đáng yêu quen thuộc!!! 】
【 Trông mòn con mắt, ba ngày nay không thấy bé con làm tôi muốn chết...!】
【 Bệ hạ đã lâu không gặp QAQ 】
E rằng bởi vì cả 3 ngày không có login, sau khi đăng nhập, rất nhiều lời nhắc mới trào ra:
"Chúc mừng các phụ huynh, nhiệm vụ chính hiện tại đã hoàn thành xuất sắc! Nhận được lăng kính *1, vé số *1."
"Thanh kỹ năng ca hát đã thăng cấp! Cấp độ hiện tại là lv1."
" Lăng kính nhân ngư đã kích hoạt! Cấp độ hiện tại: lv1 ( Đứa con của biển)."
"【 Thẻ không gian vô tận *1 】 đã được sử dụng thành công, giới tử không gian riêng của bé con đã kích hoạt, không gian vô tận!"
"..."
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Ngày mai là ngày bắt đầu ghi hình (Du Thuyền Ảo Tưởng), Văn Tinh Trạch đã tiến vào ở khách sạn mà tổ tiết mục an bài ở quần đảo Canaria, đó là căn nhà mà cậu ở khi hạ cánh cách đây không lâu.
Đêm đó, Văn Tinh Trạch nhận được một tin nhắn văn bản quen thuộc nhưng lạ lẫm:
"【 Hậu cần Quang Tháp 】 Văn tiên sinh, chào ngài! Đại dương mà các phụ huynh Nhân ngư gửi cho ngài đã được chuyển đến.
Vì thể tích quá mức khổng lồ, đã tự động đặt vào giới tử không gian của ngài, xin chú ý kiểm tra và nhận..."
Văn Tinh Trạch: "..."
A???.
Danh Sách Chương: