Lúc tan làm, Kỷ Dũng Đào cảm thấy hình như trời nóng hơn nhiều rồi.
Về đến nhà, Hứa Phi đang làm nộm, tiếng quạt trong phòng khách kêu ro ro, radio đang mở nhạc của Phụng Phi Phi.
Sở Giá Quân muốn ăn đá bào.
Năm nay có rất nhiều vé bị hủy, việc làm ăn của cửa hàng đá bào đậu xanh rất đắt khách, nhất là thời điểm sau bữa tối.
Những cô nàng ăn mặc thời trang ra ngoài hóng mát, trong tay cầm bát đá bào, ngồi xổm ở trước cửa tiệm nói chuyện trên trời dưới đất.
Hai người bọn họ mỗi người một bát, dựa vào gốc cây ngô đồng bên vệ đường xúc ăn.
Sở Giá Quân nhìn vào màn đêm bị ánh đèn đường soi sáng, nghe tiếng ve kêu râm ran, gã có hơi buồn ngủ.
Cái quạt cây ở cửa tiệm tạp hóa quay tới quay lui quạt cho cả bên trong lẫn bên ngoài, có ông lão nằm trên ghế trúc hóng gió, trên bụng đặt một chiếc radio…
Mùa hè sắp sửa đến rồi.
Sau khi xảy ra sự việc đó, Kỷ Dũng Đào bị khiển trách rất nhiều vì chỉ huy không tốt.
Lưu Vĩ Đức vốn đắc ý một phen, nhưng người của đội hai trong lúc trực ban lại làm mất súng.
Thành phố A yên ắng một thời gian, những thành phố lân cận lâu lâu lại có vài vụ cướp xảy ra; “Hứa Phi” dường như cũng dốc sức học hành, thỉnh thoảng sẽ ở lại trường dăm ba hôm.
-
Trần Tiểu Hổ cùng với Phòng Bình cầm súng lao ra khỏi tiệm vàng, kéo cửa xe nhảy lên.
Sở Giá Quân ngồi trên ghế lái, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Năm giờ lẻ bảy giây.
Sở Giá Quân: Thiếu bảy giây.
Sở Giá Quân cười lạnh, buông câu chửi: Vô dụng.
Bảy giây cũng đủ cho xe cảnh sát chặn đường, xuống xe, giơ súng bắn chúng mày lủng sọ rồi.
Phòng Bình tức nhưng không dám nói; Trần Tiểu Hổ chẳng hề hấn gì, gặng hỏi truyền thuyết giang hồ về năm xưa: Đại ca, có phải từ lúc mười mấy tuổi anh đã theo “Thiên Bằng nguyên soái” giết người rồi không?
Sở Giá Quân lái xe, lao vào tuyến đường đã lên kế hoạch sẵn: Không phải.
Trần Tiểu Hổ: Không phải á?
Sở Giá Quân gác súng lên cửa sổ, bắn nổ bánh mấy chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo: Không phải bắt đầu từ mười mấy tuổi.
Là mấy tuổi.
Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi, bọn chúng dừng xe ngoài ngoại ô, như thường lệ chia chác chiến lợi phẩm.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca, tối nay đến hộp đêm uống rượu không? Lái xe đến thành phố W mất khoảng hai tiếng!
Sở Giá Quân cúi đầu đọc báo: Có việc rồi.
Trần Tiểu Hổ: Quán anh em của em mở, muốn chơi gì cũng có hết!
Sở Giá Quân đang đọc lịch chạy tàu trên báo: Có việc.
Gã phải bắt chuyến tàu sớm nhất về thành phố A, về kịp trước tám giờ sáng để điểm danh lớp giải phẫu.
Buổi tối sẽ có lễ hội đèn lồng ở miếu Thành Hoàng thành phố A, Kỷ Dũng Đào phải trực ca đêm.
Nếu gã đến thăm ca, anh Dũng sẽ mời gã và cả cấp dưới cùng đi ăn thịt xiên nướng.
-
Buổi sáng điểm danh xong, Sở Giá Quân nằm bò ra bàn ngủ, còn chưa ngủ say đã bị giảng viên lớp giải phẫu dựng dậy.
Giảng viên: Buổi tối không có thời gian ngủ, hôm nào cũng bận rộn kiếm tiền tỉ à?
Giảng viên: Ra ngoài! Môn của tôi không cho phép ngủ trong giờ!
Sở Giá Quân bị đuổi ra ngoài, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một khẩu súng bắn chết lão già này, hai tay đút túi ra khỏi lớp.
Gã ghé vào căng-tin mua bao thuốc, miệng ngậm điếu thuốc ngồi dưới gốc cây, ngắm nhìn những sinh viên khác đi đi lại lại.
Gã nhớ đến vụ án lớn ở núi than đá vào mấy năm trước, năm con người dựa vào vài khẩu súng mà khống chế được cả mỏ than rồi chiếm đóng bảy ngày bảy đêm, bọn chúng là vì cái gì? Vì tiền ư? Chẳng quan trọng.
Dù sao thì cũng dám lắm.
Sở Giá Quân chợt nhớ, hình như bắt nguồn từ ân oán của hội đồng hương.
Tất cả công nhân mỏ than đều bị dồn hết vào nhà ăn, chỉ cần không phải là đồng hương thì sẽ phải xếp thành hàng rồi bị bắn chết.
Nguyên nhân hình như là vì một công nhân ở nơi khác đến bị công nhân những chỗ khác tẩy chay nên lòng muốn báo thù.
Đôi lúc nhớ đến vụ án đó, trong lòng gã sẽ cực kỳ bình tĩnh, dường như bản thân cũng là một trong năm người kia, tất cả những ai khiến gã không vui đều giống như nguyên liệu trong bếp đang đợi bị làm thịt, chờ đợi được gã thả ra ngoài.
Chính người đó đã dạy gã như thế.
Đối tác không thống nhất chuyện làm ăn, rút súng bắn chết; chủ thuê trả thiếu tiền công, rút súng giết luôn.
Nếu ở trong nhà đối phương thì giết cả nhà, dù sao trụ cột gia đình chết thì những người khác cũng không thể sống tốt được, cùng tiễn lên đường một thể luôn.
Tài xế xe tải dám phản kháng lại cũng giết, hành khách dám trộm giấu tiền vàng vào trong túi cũng giết, có súng trong tay đúng là tuyệt vời, cuộc sống đơn giản biết bao.
Lúc còn nhỏ Sở Giá Quân cứ hễ chọc giận ông ta thì liền bị treo lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Hoặc là đánh người ta chết, hoặc là bản thân mình bị đánh chết, thế giới này chỉ có hai loại người như thế mà thôi.
Trên chuyến tàu năm đó, tất cả mọi người trong khoang từng người một đều bị bọn họ giết chết, bởi vì đó là chuyến tàu chở hàng đi về phía nam, hành khách đều là những thương nhân đem theo toàn bộ gia sản đến ven biển lập nghiệp.
Tiền bạc, trang sức, đồng hồ cao cấp….
Chiến lợi phẩm phong phú đến mức bao tải cũng không đựng được hết.
Một gã đồng phạm kéo Sở Giá Quân lại gần nhân lúc Lý Đại Bằng và những người khác không chú ý.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, lần này gây án xong chắc chắn sẽ chấn động cả nước, bọn chúng phải đem theo đống tiền và phân tán ra, tự mình đến chỗ nào đó lánh nạn.
Chi bằng hai người bắt tay giết Lý Đại Bằng và những người khác, sau đó cùng chia chác, cả nửa đời sau có thể rửa tay gác kiếm mà không cần phải lo lắng gì nữa.
Sở Giá Quân chưa trả lời hắn, cửa khoang đã bị kéo ra, Lý Đại Bằng đứng ở bên ngoài, hàm răng vàng vì hút nhiều thuốc nở một nụ cười quái dị.
Sở Giá Quân vẫn luôn ghi nhớ nụ cười đó.
Đồng bọn biết phen này hắn chết chắc rồi, không dám lên tiếng.
Sở Giá Quân nâng súng bắn chết gã phản bội kia ngay trước mắt Lý Đại Bằng.
Lý Đại Bằng: Con trai ngoan, qua đây, cho mày thêm ít tiền tiêu vặt.
Sở Giá Quân gật đầu, dường như tiến về phía ông ta một bước; nhưng chính vào lúc nhấc chân tiến lên, gã giơ súng nhắm chuẩn vào Lý Đại Bằng…
Lý Đại Bằng cũng đồng thời giơ súng, nhắm thẳng vào gã.
Sở Giá Quân hiểu được nụ cười đó.
Gã đã quá quen thuộc rằng những thớ cơ của ông ta cử động thế nào trước khi giết người.
Dự đoán của gã rất chính xác, thực tế thì hai người gần như là cùng lúc giơ súng lên, chỉ có điều, gã nhanh hơn mấy tích tắc.
Sở Giá Quân thường xuyên hồi tưởng về mấy tích tắc đó.
Cùng lúc với tiếng súng nổ, gã nghe thấy một tiếng động vang dội trong tim.
Tiếng cửa lồng mãnh thú mở ra.
Tâm trí Sở Giá Quân không biết đang trôi về đâu, bỗng nhiên đỉnh đầu bị ai cốc cho một cái.
Gã mở mắt ra, phát hiện người kia đang đứng ngay trước mặt mình.
Kỷ Dũng Đào: Trốn học?
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh lại ở trường?
Kỷ Dũng Đào: Đến họp ở gần đây, làm gì mà không vào học, còn ngồi đây cười dại?
Sở Giá Quân: Em đang nghĩ đến kỳ nghỉ hè.
Sở Giá Quân đi theo anh, cùng bước đến chỗ chiếc xe máy đang đỗ bên đường: Nghỉ hè em không muốn về nữa, ở lại đây làm thêm.
Kỷ Dũng Đào: Đồ ham tiền.
Sở Giá Quân: Giảm bớt gánh nặng tài chính trong nhà mà.
Một kỳ nghỉ hè thôi có thể kiếm được phí sinh hoạt nửa năm rồi còn gì.
Kỷ Dũng Đào: Phí sinh hoạt không cần cậu lo, nuôi cậu anh đây vẫn nuôi được.
Sở Giá Quân: Nhỡ đâu hôm nào đấy nuôi không nổi nữa thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Ý gì đấy? Giục anh từ chức à?
Sở Giá Quân: Không phải, công việc bây giờ của anh mệt thế, có nhiều người chuyển sang làm ăn rồi đấy, anh cũng cân nhắc xíu coi, điều kiện ở thành phố A tốt thế cơ mà…
Kỷ Dũng Đào: Cuối cùng anh cũng nhìn ra, cậu bị tiền che mờ con mắt rồi.
Sở Giá Quân: Em chỉ không muốn về thôi, chuyển nhà phiền phức lắm.
Sở Giá Quân: Ở chỗ anh quen rồi.
Kỷ Dũng Đào: … Thế cứ ở đây đi, tiếp xúc với xã hội cũng tốt.
Sở Giá Quân: Thật?! Thế anh giúp em gọi điện về nhà nói một tiếng nhá, em mà gọi về kiểu gì cũng bị càu nhàu.
Kỷ Dũng Đào thở dài: Được rồi, đành vậy…
Kỷ Dũng Đào: Anh giúp cậu gọi về bảo hè này không về nữa.
Sở Giá Quân vui đến mức ngồi trên xe máy ôm chặt anh làm thân xe lắc lư một chặp, Kỷ Dũng Đào vừa la mắng vừa chỉnh đầu xe, rẽ vào khu chung cư sông Ái Nha.
-
Kỷ Dũng Đào đi trực ban, Sở Giá Quân đến miếu Thành Hoàng chơi, anh bảo Sở Giá Quân mua ít đồ ngọt về biếu bà chị ở tầng trên – người nhiệt tình hết lần này đến lần khác cho bọn họ nào hành nào tỏi.
Tầm mười giờ đến tìm anh Dũng rồi cùng đi ăn đêm.
Lễ hội đèn lồng ở miếu Thành Hoàng người đông như kiến, nhưng lại tẻ nhạt vô cùng.
Những sạp hàng bày ven đường đều là những sạp hàng có thể bắt gặp ở mọi khu chợ đêm.
Gã ngáp dài một cái, mua một suất cháo bát bảo, ngồi lên lan can đầu cầu, tìm một chỗ cao cao vừa ăn vừa xem phim chiếu công cộng ở đằng xa.
Những buổi tối mùa hè, những người đàn ông cởi trần, những cô gái mặc áo ba lỗ, những đứa trẻ mông trần đều xách ghế từ nhà mình đến, hoặc trải chiếu lên đất, tập trung lại chỗ đất trống ở miếu Thành Hoàng xem phim chiếu bóng.
Phim hôm nay chiếu là phim tình cảm, tên “Chuyện tình dòng sông nhỏ”, nhìn thấy nam nữ chính nắm tay nhau chạy qua biển hoa, mấy ông bà phụ huynh che mắt lũ trẻ nhà mình, mấy đứa trẻ khác nhìn vào màn chiếu hét um lên.
Sở Giá Quân đưa mắt nhìn qua đám người, bỗng nhiên thấy mặt người quen – ả đầu sỏ “Cuộn Phim” đang ôm một đứa nhỏ, đứa trẻ đó ăn mặc đẹp đẽ, trong tay cầm một cái đùi gà to, ăn nhồm nhoàm làm sốt dính hết lên cả người.
Hòa lẫn trong đám người, Cuộn Phim trông như một phụ nữ trung niên bình thường như bao người khác, buổi tối sẽ dắt con cháu ra ngoài đi dạo.
Hai người chạm mắt nhau rồi nhanh chóng rời đi như chuồn chuồn lướt nước.
Chín giờ, gã cùng với mọi người ngồi chuyến xe buýt đêm về thành phố, Kỷ Dũng Đào tặng gã một chiếc xe đạp, đang đậu ở khu để xe đạp bên ngoài khu chung cư.
Sở Giá Quân muốn đạp xe đi, tới gần khu để xe thì phát hiện bên trong có hai tên trộm vặt, đang phá ổ khóa.
Tên trộm thấy gã, hai bên trừng mắt nhìn nhau, hơi lúng túng.
Mười lăm phút sau, chỗ nào đó ở ven sông Ái Nha có hai tiếng người rơi xuống nước, không có tiếng nổi lên.
Trên bờ, Sở Giá Quân huýt sáo đạp xe qua cầu.
Xe đạp dừng ở cổng đồn cảnh sát, Sở Giá Quân ở ngoài cửa hít thở sâu mấy cái, bước vào phòng tiếp tân.
Trong phòng có người đang gọi điện thoại.
Ngoài cửa có tiếng người vội vàng chạy qua chạy lại, hình như xảy ra chuyện gì đó.
Sở Giá Quân hết kiên nhẫn gõ gõ cửa kính.
Người đang gọi điện ngước mắt lên nhìn một cái, tiếp tục nghe điện, không đoái hoài đến gã.
Sở Giá Quân đập cửa sổ: Bao, giờ, anh, mới, xong?
Người kia hơi nóng máu, vừa định chửi, nhưng nhìn kỹ lại khuôn mặt của Sở Giá Quân, sắc mặt thay đổi ngay.
Người này là thành viên trong đội của Kỷ Dũng Đào, gọi là Tiểu Trương.
Tiểu Trương: Cậu là em trai của anh Dũng phải không? Là sinh viên đại học đấy hả?
Sở Giá Quân: Sao thế?
Tiểu Trương: Mau, mau lên! Đến Bệnh viện số tám! Mau đi nhanh! Cậu, cậu đi xe cùng lão Vu! – Lão Vu, đây là em anh Dũng!
Bên ngoài có người vẫy Sở Giá Quân: Bên này! Mau lên xe!
Trên xe còn có hai người khác, Sở Giá Quân bị người kia đẩy lên ghế phụ ngồi rồi xuất phát luôn, lái thẳng đến Bệnh viện số tám gần đó.
Sở Giá Quân: Xảy ra chuyện gì rồi…
Lão Vu: Bị thương rồi, mới đưa đi viện.
Sở Giá Quân: Bị thương gì cơ? Không phải anh ấy chỉ trực ban thôi à…
Lão Vu: Có hai tên lớn mật đến trộm súng, lần trước trộm được của đội hai rồi; lần này lại muốn trộm thêm một khẩu nữa bị anh Dũng bắt gặp.
Lúc anh ấy bắt được một tên thì bị ăn đạn từ tên còn lại…
Sở Giá Quân: ……
Trong xe không còn ai mở lời nữa, có người từ ghế sau đưa qua một điếu thuốc, thấy Sở Giá Quân không phản ứng gì liền cầm điếu thuốc vỗ vỗ lên vai gã.
-
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Kỷ Dũng Đào bị đẩy vào phòng bệnh, người vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Sở Giá Quân ngồi bên giường bệnh, mở cửa sổ ra hút thuốc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Gã cũng không biết mình nên mang vẻ mặt gì khi ngồi ở đây, những xúc cảm đang chất chứa trong lòng tất thảy đều là bực mình.
Sự khó chịu nói không nên lời, sự khó chịu chưa từng được trải qua, giống như một người chỉ biết làm phép tính một cộng một mà bị ném vào trường đại học học toán cao cấp.
Lúc nghe tin Kỷ Dũng Đào bị trúng đạn, trong lòng gã nghĩ, chết đi luôn thì tốt.
Thế thì gã sẽ được nhẹ nhõm, quay về dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.
Tốt biết mấy, vậy là sẽ không cần bận tâm nữa.
Sở Giá Quân nằm bò ra cửa sổ, dí đầu thuốc vào cửa kính, nặng nề thở dài một hơi.
Kỷ Dũng Đào vừa tỉnh, mở mắt, nhìn thấy Sở Giá Quân đang nằm bò ra quay lưng về phía mình.
Giọng của Kỷ Dũng Đào khàn khàn: Sao thế?
Sở Giá Quân không quay đầu lại: Anh phiền chết đi được.
Giọng nói của Sở Giá Quân căng ra, hình như đang cố kìm nước mắt.
Sở Giá Quân: Đúng là khó chịu chết đi được, chưa gặp được anh thì đâu có khó chịu như thế!
Sở Giá Quân cúi gằm xuống, hai tay ôm mặt gào khóc, đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, nước mắt chảy qua kẽ tay rơi xuống đất.
Sở Giá Quân: Em không biết tại sao… em chỉ thấy khó chịu… em không thích thế này tí nào hết, anh phiền phức thật sự…
Kỷ Dũng Đào cố nặn ra một nụ cười: Anh làm gì mà cậu lại khó chịu rồi? Sinh viên…
Sở Giá Quân khóc đến khàn cả giọng, vẫn không nói gì mà chỉ khóc đến nỗi đứt cả hơi.
Chưa bao giờ gã đau lòng đến như thế, tối nay là lần đầu tiên – giống như con người kia có lẽ sắp chết rồi, một khi người đó chết đi, bản thân sẽ chẳng còn gì nữa.
Kỷ Dũng Đào vẫn muốn nói gì đó, nhưng anh nhìn thấy “Hứa Phi” quay người trở lại bên giường bệnh với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Cách một lớp chăn, cơ thể hãy còn vương mùi máu của anh bị gã ôm chặt, “Hứa Phi” luôn miệng lặp đi lặp lại, em không muốn anh chết.
Anh sống tiếp có được không? Anh sống một trăm năm, một nghìn năm, sống như một con yêu quái già, không bao giờ chết.
Sống đến khi những người còn lại trên thế giới này đều chết đi, anh cũng đừng chết.
Anh phải sống mãi, bởi vì sống rất là tốt, em sợ nhất là cái chết, chết sẽ đau, sẽ lạnh, sẽ bị lửa thiêu xuống mười tám tầng địa ngục.
Vậy nên em không muốn anh chết, em muốn anh được sống.
Gã nằm sấp trên cơ thể người ấy khóc thảm thiết.
Có tiếng hạt giống đang ngủ sâu phá vỡ lớp vỏ cứng đội đất vươn lên.
Trong tiết Sinh học, giáo viên đã từng nói một câu, là một trong số ít những câu nói mà gã ghi nhớ, thầy nói, hạt giống có thể bảo quản nguyên vẹn hàng mấy nghìn năm, nó có thể được bảo quản rất lâu và sống mãi, chỉ cần nó vẫn là hạt giống, tức nó đang ngủ, được bao bọc bởi lớp vỏ dày và lạnh lẽo.
Hạt giống sẽ sống mãi.
Sự “sống” mà con người tự cho là đúng, ngược lại lại là cái chết của nó.
Nó nảy mầm, mọc rễ, rồi cứ thế, nó bắt đầu một cuộc hành trình đã được định sẵn là cái chết.
Bỗng nhiên ánh mắt của Sở Giá Quân di chuyển, hình như gã nhìn thấy, có một cái bóng vừa rơi xuống từ sau lưng.
Nhưng thực tế thì không, con người sao có thể nhìn được cái bóng ở sau lưng chứ.
Thế nhưng rõ ràng có một cái bóng, nó giống như một lớp vỏ, giờ đây vỡ vụn ở sau lưng.
Phòng bệnh lại trở nên yên ắng.
Ngủ thêm hai tiếng đồng hồ, Sở Giá Quân nằm sấp bên mép giường bị một cánh tay lay dậy.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, giúp anh một việc…
Kỷ Dũng Đào đọc một dãy số điện thoại, là số máy bàn nhà mẹ anh.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi… giúp anh đến phòng tiếp tân gọi cho mẹ anh một cuộc điện thoại… lấy một tệ trong túi áo khoác…
Sở Giá Quân ra khỏi phòng bệnh, ở bên ngoài đi loanh quanh một vòng, qua mười lăm phút mới quay trở lại.
Kỷ Dũng Đào: Gọi rồi?
Sở Giá Quân: Gọi rồi, gọi mấy lần liền mà máy bận, chắc đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Kỷ Dũng Đào định nói gì đó, vẻ mặt anh có chút cô đơn, cuối cùng vẫn không nói một lời.
Sở Giá Quân ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cánh tay đang truyền nước của anh: Không sao, em chăm anh.
Sở Giá Quân bật cười: Cơm bệnh viện không ngon, mỗi ngày em sẽ mang cơm qua đây – anh suýt thì mất mạng rồi, em phải dọng cho anh ăn béo lên, sẽ chăm sóc cho anh thật tốt..
Danh Sách Chương: