Kế hoạch ban đầu của Sở Giá Quân đã thay đổi rồi.
Ban đầu, gã chỉ định ở thành phố A đến tháng Sáu.
Đến lúc đó sẽ lấy cớ nghỉ hè để về nhà, rời khỏi đây một cách hợp tình hợp lý.
Còn bây giờ gã cần phải ở lại đây lâu hơn một chút.
Bởi vì trên báo có đăng một mẩu tin – vào tháng Sáu, một công ty trang sức lâu đời của Nhật Bản sẽ tổ chức một buổi triển lãm trang sức ở thành phố A.
Đây là cảnh tượng tuyệt đối sẽ không xảy ra ở nơi quận huyện nhỏ, sẽ không còn là những kho bạc chỉ có thể cướp được mấy trăm nghìn đến vài triệu tệ nữa mà là quầy triển lãm bày đầy những trang sức cao cấp, trong mắt cá mập, nó giống hệt như một kẻ chết đuối đang rỉ máu tươi.
Gã từ trường đại học quay về, giữa đường có đi ngang qua một khách sạn nhiều sao, là khách sạn cao cấp nhất thành phố A cho người nước ngoài, từ năm ngoái bắt đầu mở cho cả khách hàng phổ thông.
Địa điểm lựa chọn để tổ chức triển lãm trang sức Nhật Bản cũng chỉ có vài chỗ.
Một là trung tâm hội nghị, hai là mấy nơi vốn để tiếp đãi khách nước ngoài như chỗ này.
Sở Giá Quân lắc lư bước vào trong, mua một chai Coca.
Sắc trời bên ngoài đã tối dần, buổi tiệc giao lưu khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.
Kỷ Dũng Đào đứng ngoài cổng chung cư đợi gã, dưới ánh đèn đường, xe moto dựa vào cột đèn, anh ở bên cạnh hút thuốc, quan sát đàn kiến đang bò dưới chân.
Kỷ Dũng Đào lái xe đưa gã đến vũ trường.
Bên trong truyền đến tiếng nhạc xập xình, bóng dáng của các chàng trai cô gái tụ tập trên sàn nhảy.
Có vài đồng nghiệp cầm bia ra ngoài hóng gió, thấy Kỷ Dũng Đào đến liền chỉ đường ngay tức khắc: Khu Hoa Bách Hợp, mau qua đó! Đội trưởng Lý đã ngồi đấy rồi!
Kỷ Dũng Đào: Lão Lưu thì sao?
Đồng nghiệp: Lão Lưu tất nhiên là đến sớm trước nửa tiếng rồi.
Trong vũ trường rực rỡ ánh đèn, nữ ca sĩ đang hát nhạc Đặng Lệ Quân, Sở Giá Quân ngân nga theo tiếng nhạc, khoác cổ Kỷ Dũng Đào đi xuyên qua sàn nhảy.
Khu Hoa Bách Hợp có cả thảy khoảng bảy tám bệ ghế vòm, đều đã bị người của các đơn vị khác ngồi đầy hết chỗ.
Mấy buổi giao lưu khiêu vũ như này, nói là cơ hội để các thanh niên nam nữ còn độc thân làm quen với nhau, gia tăng tình cảm đơn vị, thực ra cũng là tiệc xã giao.
Trên ghế sô pha của chiếc bàn tròn trong góc, hiển nhiên có bầu không khí khác với những chỗ khác – ngồi ở đó có đại đội trưởng Lý Vũ, đội trưởng đội hai Lưu Vĩ Đức.
Ở ghế chính còn có một người đàn ông trông nhiều tuổi hơn cả.
Kỷ Dũng Đào bảo Sở Giá Quân ngồi xuống, còn mình qua đó chào hỏi một tiếng.
Sở Giá Quân hỏi anh cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh: Bên kia là những ai thế?
Người lớn tuổi là bố vợ của Lý Vũ, vũ trường này có cổ phần đầu tư của con gái ông ấy, thế nên mỗi lần đại đội giao lưu đều tổ chức ở đây.
Lưu Vĩ Đức ngồi cạnh Lý Vũ và nhân vật lớn kia.
Không có ai nhường chỗ, Kỷ Dũng Đào cũng rất thức thời, bèn bảo mình muốn đi nhảy, rời khỏi bàn đó.
Trong phút chốc, không khí chung quanh Kỷ Dũng Đào lạnh đi mấy phần.
Mấy bàn bên cạnh đều đang quan sát lời nói và sắc mặt của bọn họ, có vài thanh niên trẻ tuổi ở đội một không nhịn được mà lớn tiếng nói chuyện, mới nói được một hai câu đã bị người bên cạnh ỉm xuống.
Sở Giá Quân cùng anh bước lên sàn nhảy: Diễn viên Nhật Bản đã nói đâu hết rồi?
Kỷ Dũng Đào ngậm điếu thuốc, cười: Chê mùi thuốc chỗ chúng ta nồng quá.
Đơn vị của bọn họ nhiều nam ít nữ, cả khu chẳng có mấy người là không hút thuốc, khói thuốc bay lơ lửng; mấy giáo viên mầm non ở phía đối diện dùng tay quạt cho bớt khói, bầu không khí cực kỳ lúng túng.
Sở Giá Quân mò lấy điếu thuốc từ trong túi anh, bật lửa của Kỷ Dũng Đào hết gas rồi, bèn dùng đầu thuốc của mình châm thuốc cho gã.
Khúc nhạc tiếp theo đã bắt đầu, ở nửa trái sàn nhảy, các giáo viên nữ và kế toán nam nhẹ nhàng khiêu vũ; còn nửa phải, các anh con trai lại thích tụ tập ở quầy uống rượu trò chuyện, hoặc có một nhóm người nhảy múa loạn cào cào.
Hai người chầm chậm nhảy trong khoảng trống ở giữa sàn.
Ban đầu Sở Giá Quân giẫm chân anh, thế nhưng sàn nhảy nhiều người quá, Kỷ Dũng Đào cũng không né nữa, mặc kệ gã giẫm thế nào thì giẫm.
Sở Giá Quân cảm thấy chẳng có gì thú vị hết, hai chân giẫm thẳng lên mu bàn chân Kỷ Dũng Đào.
Bỗng nhiên Kỷ Dũng Đào nắm chặt lấy gã, dẫn gã nhảy.
Bước nhảy không tiêu chuẩn nhưng mỗi bước lại rất lớn, Sở Giá Quân đứng không vững, mấy lần suýt rơi xuống đều bị anh túm trở lại.
Sở Giá Quân có hơi hoang mang: Anh giận cái gì chứ? Giẫm có mấy cái thôi mà…
Dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, khuôn mặt Kỷ Dũng Đào trông rất mờ nhạt, râu ria đã nhiều ngày không cạo, còn có tàn thuốc vương lại bên trên.
Sở Giá Quân duỗi tay ra búng rơi ít tàn thuốc trên râu anh.
Gã phát hiện ra Kỷ Dũng Đào đang nhìn mình.
Kỷ Dũng Đào: Có muốn đi chỗ khác sống không?
Sở Giá Quân: Gì cơ?
Kỷ Dũng Đào: Chuyển ra khỏi sông Ái Nha, đến một nơi mới.
Kỷ Dũng Đào: Một căn nhà rộng hơn, cậu có phòng ngủ của riêng mình, có coca, bánh kem, điện thoại di động, ngày nào cũng có thể gọi điện thoại đường dài cho người nhà ở quê.
Sở Giá Quân cười cười: Cướp ngân hàng à?
Kỷ Dũng Đào cũng bật cười: Cứ nói là muốn hay không đi.
Sở Giá Quân: Muốn.
Kỷ Dũng Đào: Được.
Kỷ Dũng Đào bỏ Sở Giá Quân ở lại, bước đến chỗ khu bàn tròn vừa nãy.
Sở Giá Quân không biết anh muốn làm gì – Kỷ Dũng Đào bước đến bên chiếc bàn, mở một chai bia để kính rượu rồi ngẩng đầu uống cạn một hơi.
Sau đó, anh hướng về phía Lý Vũ và nhân vật lớn bên cạnh nói vài lời.
Sở Giá Quân không nghe rõ anh nói gì.
Gã chỉ biết rằng sau khi Kỷ Dũng Đào nói xong mấy lời đó, hai người kia liền đứng dậy; mấy người bên cạnh bày ra vẻ mặt quái dị, vài giây sau cũng đứng lên.
Ánh mắt của Lưu Vĩ Đức có chút né tránh, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Bố vợ của Lý Vũ vỗ vỗ vai của Kỷ Dũng Đào, lại mở thêm một chai bia nữa, lần này mỗi người một cốc bia, cùng cụng chén uống cạn, xung quanh vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Sở Giá Quân nghe thấy có người lớn tiếng tuyên bố với người xung quanh: Anh Dũng lập giấy bảo đảm rồi!
Bầu không khí ở mấy bàn của đội một sục sôi trong chốc lát.
Giữa những tiếng huýt sáo và hò reo, Kỷ Dũng Đào xách chai rượu chỉ còn sót lại một ít xuyên qua đám người, quay trở lại chỗ Sở Giá Quân.
Kỷ Dũng Đào: Giấy bảo đảm của anh, làm một ngụm không?
Sở Giá Quân: Giấy bảo đảm gì cơ?
Kỷ Dũng Đào: Bắt người.
Sở Giá Quân: Bắt người gì?
Giọng nói của Sở Giá Quân run lên cực khẽ, nhưng nghe lại giống như đang kích động.
Kỷ Dũng Đào đáp, bắt người xấu chứ gì nữa?
Người xấu có đầy rẫy khắp nơi, nhưng người xấu bị liệt vào giấy bảo đảm thì chỉ có thể là tên trộm đang gây sóng gió ở khắp thành phố A dạo gần đây thôi.
Khúc nhạc tiếp theo đã bắt đầu.
Kỷ Dũng Đào muốn đi về nhưng lại bị gã kéo lại.
Đôi mắt ngây thơ và sáng rực ấy đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Giọng điệu của Sở Giá Quân có pha lẫn một chút giận dữ.
Sở Giá Quân: Nghiêm túc nhảy với em một điệu hoàn chỉnh – rồi sau đó anh đi bắt người xấu đi.
-
Tiệc giao lưu vãn dần, người chủ trì bảo mọi người tập trung lại cùng chụp ảnh tập thể.
Sở Giá Quân không muốn để lại hình ảnh gì cả nhưng Kỷ Dũng Đào đã khoác lấy vai gã.
Bởi vì đã lập giấy bảo đảm, anh Dũng và em họ Hứa Phi bị mọi người đẩy vào vị trí chính giữa nổi bật nhất.
Lý Vũ: Hai cậu là người một nhà, phải đứng gần nhau chứ.
Sở Giá Quân sững người, mặc dù gã đã giả làm Hứa Phi một thời gian rồi, nhưng có vài từ ngữ đối với hắn mà nói vẫn có chút xa lạ.
Kỷ Dũng Đào kéo gã lại gần mình, ngón tay móc lấy móc chìa xe máy.
Vòng móc khóa cũng móc lấy ngón tay Sở Giá Quân, trông giống như một chiếc còng tay nhỏ và một chiếc nhẫn.
Chụp ảnh xong, Kỷ Dũng Đào đưa chìa khóa xe cho gã.
Anh phải đi tăng hai cùng đám Lý Vũ, bảo Hứa Phi tự lái xe về nhà.
Sở Giá Quân đứng hồi lâu bên cạnh xe, không ngừng nhớ lại về dấu vết hành động của mình.
Có sơ hở không?
Là bởi vì lộ ra sơ hở, bị Kỷ Dũng Đào phát giác nên anh ta mới tự tin viết giấy bảo đảm sao?
Gã lo lắng đến mức dạ dày quặn lại, gập người xuống để ổn định lại tinh thần; đồng nghiệp của Kỷ Dũng Đào đi ngang qua: Tiểu Phi, muốn nôn à?
Sở Giá Quân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đồng nghiệp, một giây sau, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang ý cười: Dạ.
Đồng nghiệp: Còn lái xe được không? Hay là để tụi anh đưa về nhé?
Sở Giá Quân: Em có hẹn với bạn đến rạp chiếu bóng thâu đêm rồi.
Đồng nghiệp: Hay là để xe lại đây đi, bọn anh cho cậu mượn tiền gọi xe về…
Lời còn chưa dứt, gã đã ngồi lên xe, nổ máy rời đi.
-
Phòng Bình ngồi xổm ở một góc hẻm, cứ cách mấy phút lại đứng lên, do dự có nên đi về hay không.
Hắn đã đợi xấp xỉ hai tiếng đồng hồ rồi.
Tên này gần như đã đi vào đường cùng, Phòng Bình là tên thật, thân phận thật của hắn, thân phận này đã bị tra ra rồi thì chắc chắn không thể về quê được nữa, ngoài việc tìm một chỗ dựa tiếp tục gây án, làm một vố lớn rồi chạy trốn thì không còn đường sống nào khác.
Đúng vào lúc này, ánh đèn xe từ đầu hẻm rọi đến, hắn còn chưa kịp phản ứng, một chiếc moto lao thẳng vào con ngõ hẹp, suýt chút nữa đâm vào người hắn.
Sở Giá Quân: Đến nhà hàng Tây ở ngã tư Ảnh Hợp.
Gã chỉ bỏ lại một câu, tiếp tục lái xe ra ngoài.
Phòng Bình xốc lại tinh thần ra khỏi con hẻm tối như mực đến đường Ảnh Hợp, tìm được một nhà hàng đồ Tây nhỏ, nhìn bề ngoài như sắp phá sản đến nơi, tấm biển đầy bụi đã phai màu.
Thế nhưng ngoài cửa lại đậu một chiếc moto, cửa cũng không khóa.
Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong, trong tiệm không bật đèn, Sở Giá Quân đang ngồi quay lưng về phía cửa, đang vùi đầu ăn thứ gì đó.
Phòng Bình bước vào trong, đứng bên cạnh như một nhân viên chạy bàn chờ phục vụ khách.
Ánh sáng quá yếu ớt, hắn cố nhìn xem trong đĩa là thứ gì – trông như bít tết, nhưng lại có vài thứ mảnh mai lòi ra ngoài…
Bỗng nhiên hắn nhận ra đó là thứ gì, kinh hãi ngã ngửa về sau, mặt cắt không còn hột máu.
Sở Giá Quân đã ăn xong, ra sau bếp thu dọn bát đũa rồi quay lại với vẻ mặt như bình thường, tiện tay buộc tóc lên, sờ công tắc đèn trên tường.
Đèn bật sáng, trên bàn ăn vừa nãy có một tấm bản đồ vẽ tay.
Sở Giá Quân: Cùng tao làm việc này, cho mày 100 nghìn tệ.
Cầm nóng 10 nghìn, còn 90 nghìn thì xong việc đưa sau.
Phòng Bình vẫn chưa hoàn hồn, không dám mở miệng đáp.
Sở Giá Quân: Nghe ngóng tin tức về cái tên Sở Giá Quân trong giới, nói giá đi, không thiếu một xu của mày đâu.
Bỗng nhiên gã áp sát Phòng Bình, làm hắn bị dọa ngã ngửa lần nữa.
Trên khuôn mặt gần trong gang tấc, đôi mắt như trẻ thơ long lanh ầng ậng nước ngược chiều ánh đèn, không chút ánh sáng.
Đôi mắt của Sở Giá Quân như biết nói: Nhưng nếu bàn xong giá cả rồi mà mày còn muốn trả giá với tao thì lại không phải phép rồi.
Phòng Bình: Vừa nãy mày… ăn… ăn cái gì…
Ở vũ trường của người tình cũ, Phòng Bình có nghe qua cái tên này và truyền thuyết xoay quanh nó.
Vừa nãy hắn tận mắt nhìn thấy và xác minh những lời đồn kia, truyền kỳ về thế giới tăm tối này bỗng nhiên rất đỗi chân thực hiện ra trước mắt hắn.
Không phải cái kiểu ngầu lòi, đạo nghĩa anh em hay anh hùng đơn độc trong những bộ phim giang hồ trên màn ảnh…
Là cái ác.
Một cái ác thuần khiết, không pha tạp một thứ nào khác.
Những kẻ lang thang trong vũ trường say sưa nói về “truyền thuyết trên giang hồ”, hệt như mấy nhà phê bình sách bàn về Tam Quốc, nào là bộ quần áo dính đầy máu của Triệu Tử Long trong trận Trường Bản, khiến người nghe không khỏi trào dâng con sóng trong lòng.
Mỗi một người đều nghĩ rằng bản thân có thể trở thành con rồng trong giới giang hồ u ám, thế nhưng trong giây phút đứng trước mặt Sở Giá Quân, hắn đột nhiên nhận ra rằng, bản thân hắn chỉ là một cọng rơm trong trận đánh Trường Bản mà thôi.
Ác ý tột cùng, hóa thành hình người tên Sở Giá Quân, trộn lẫn vào thế giới của con người.
Việc mà Sở Giá Quân muốn hắn làm là cướp người.
Gã có một tên đồng bọn đã bị bắt, xét theo tội danh chắc chắn sẽ bị tử hình.
Trên đường áp giải đến nơi hành hình, Sở Giá Quân muốn cướp người.
Việc này cần có hai người, gã kéo Phòng Bình cùng nhập hội, mở giá 100 nghìn tệ.
Phòng Bình mặt trắng bệch ngồi nghệt ra trên mặt đất một lúc lâu, Sở Giá Quân ở phía đối diện với hắn, cầm con dao trong tiệm ra lau sạch bóng loáng.
Hắn biết, nếu từ chối, hắn sẽ biến thành bữa ăn tiếp theo của người kia.
Phòng Bình: Tao làm cùng mày.
Phòng Bình: Nhưng phải bàn lại giá – tao muốn gấp đôi.
Sở Giá Quân cười: Trần Tiểu Hổ không đáng 200 nghìn.
Phòng Bình: Tên tuổi của mày đáng 200 nghìn.
Phòng Bình: Nếu tin tức mày cướp xe tù truyền ra ngoài thì sau này muốn làm việc lớn, chỉ cần dựa vào vụ này thôi là ai cũng bằng lòng gia nhập cùng mày.
-
Nói là tăng hai nhưng không phải đến vũ trường hay hộp đêm, cũng không phải đến nhà hàng.
Bố vợ của Lý Vũ dẫn Lý Vũ và Kỷ Dũng Đào cùng với vài người thân cận đến quán lẩu lộ thiên dưới gầm cầu.
Lý Vũ: Cậu tính thế nào? Cái tên Trần Tiểu Hổ kia không chịu mở miệng khai ra đồng bọn, cũng không tra được manh mối nào trên người cậu ta.
Kỷ Dũng Đào: Không khai cũng là một manh mối.
Lý Vũ: Cậu ta nghĩ là đồng bọn sẽ đến cứu.
Kỷ Dũng Đào: Cậu ta có rất nhiều tiền án, gây án ở khắp nơi, tiếng tăm không hề nhỏ.
Vậy nên đồng bọn có năng lực cứu hay không chắc hắn cũng chắc mẩm được rồi.
Thế thì có thể loại bỏ được rất nhiều tên trộm vặt.
Người hợp tác với Trần Tiểu Hổ là một con cá lớn.
Kỷ Dũng Đào: Trước tiên bọn chúng đến kho bạc ở đầu cầu nhưng lại phát hiện bị nẫng tay trên.
Người bình thường thì sẽ không làm nữa, thế nhưng tên này lại quả quyết chuyển sang mục tiêu lớn hơn là ngân hàng.
Quá mượt tay, giống như người tung bóng trong rạp xiếc vậy, bắt trượt bóng cũng không hề lo lắng, tiếp tục tung hứng mấy quả bóng khác.
Kỷ Dũng Đào: Có tiền án, có thủ đoạn, dạo gần đây mới chạy trốn đến, tiếng tăm cũng phải đủ lớn mới có thể khiến Trần Tiểu Hổ bán mạng cho hắn.
Kỷ Dũng Đào: Tôi nghi ngờ người này chính là người lần trước cướp kho bạc ở đầu cầu.
Lần trước hắn đơn thương độc mã ra tay, bản chất của việc này chính là phô trương kỹ năng của hắn, để những người như Trần Tiểu Hổ nhìn thấy, chứng minh không có việc gì hắn không làm được.
Bố vợ của Lý Vũ nãy giờ đều không lên tiếng, nghe đến đây bỗng nhiên bỏ đũa xuống, hỏi Kỷ Dũng Đào: Cậu suy ra được cái gì từ tên kia?
Kỷ Dũng Đào: Hắn không khống chế được tính tình.
Kỷ Dũng Đào: Lưu Vĩ Đức đuổi theo nhóm cướp kho bạc vào trung tâm bách hóa, trước khi đuổi kịp thì một tên trong số đó bị cứa cổ.
Tôi đuổi theo đám cướp ngân hàng thì chỉ bắt được Trần Tiểu Hổ.
Ai giết? Có một khả năng, chính là… tên đó, hắn bỏ cả tiền lẫn đồng bọn, cũng tức là hắn bị nẫng tay trên nên tức điên người, cho dù một cắc cũng không đến tay thì cũng phải khiến đối phương chết.
Lý Vũ: Vậy thì không bình thường, mục đích của hắn là tiền, đám người đó là vì tiền…
Kỷ Dũng Đào: Đúng thế, vì để xả cơn giận, bọn trộm cắp có nhiều người không theo nguyên tắc “thà rằng một xu cũng không có được”, nhưng có một người lại không.
Kỷ Dũng Đào: Đội trưởng có nhớ băng nhóm “Mặt Nạ” không? Cái người tên Sở Gái Quân vì chuyện phân chia tiền bạc mà giết ba tên đồng bọn ấy.
Lý Vũ: Thế thì hắn cũng là vì tiền nên mới giết đồng bọn.
Kỷ Dũng Đào: Vụ trước Mặt Nạ gây án ở vùng ven biển, trong tay tổng cộng có hơn năm triệu tệ.
Ở chỗ dừng chân của bọn chúng phát hiện được hơn ba triệu bảy trăm nghìn tệ.
Tên đó giết đồng bọn thì cũng không có sức lấy được hết núi tiền đó.
Nếu như hắn vì tiền thật thì chắc sẽ lôi kéo tên nào đứng về phía mình trước, lôi kéo được rồi mới xử lý người phản đối hắn – thế mới gọi là “vì tiền”.
Chứ không phải một lúc bắn chết cả ba người, còn mình thì không kịp đem theo thứ gì đã phải thục mạng chạy trốn.
Kỷ Dũng Đào: Không khống chế được cảm xúc, điên cuồng, quả quyết, kinh nghiệm phong phú….
Tên đó liệu có phải là Sở Giá Quân tiếng tăm lẫy lừng trong giang hồ không?
Kỷ Dũng Đào: Nếu tôi là Trần Tiểu Hổ, Sở Giá Quân đã đảm bảo với tôi chỉ cần tôi kín miệng không nhắc đến hắn, hắn sẽ cứu tôi ra ngoài, câu nói này chắc chắn là có trọng lượng, thật sự có thể khiến tôi cắn chặt răng không hé nửa lời.
Theo suy luận của Kỷ Dũng Đào, tên này sẽ tiếp tục gây án ở đây.
Kho bạc là món khai vị, sau đó đến ngân hàng nhỏ, ngân hàng lớn… đến mùa hè còn có một triển lãm trang sức tầm quốc tế, cả nước đều dõi theo, nếu như có vấn đề về an toàn thì triển lãm đã được tuyên truyền ra ngoài cũng không thể thu hồi được vì phải giữ thể diện, chỉ có thể tăng cường công tác bảo vệ lên mức cao nhất.
Buổi triển lãm trang sức đó, sẽ biến thành món ăn chính của Sở Giá Quân.
-
Buổi sáng cuối tuần, Sở Giá Quân ngồi sau xe máy, Kỷ Dũng Đào lái xe đi mua rau.
Sở Giá Quân bảo mình biết nấu khoai lang thái sợi với gà luộc, người kia không tin, xách cái làn to đi chợ mua rau, bảo gã tối nay nhất định phải nấu thử.
Kỷ Dũng Đào: Nấu ngon thì anh mua coca cho cậu.
Sở Giá Quân: Em phải dắt anh đi rạp chiếu bóng xem phim ma!
Kỷ Dũng Đào: Người còn không sợ mà lại sợ ma?
Sở Giá Quân: Phim ma! Phim ma! Phim ma!
Kỷ Dũng Đào: Trường bắn có đi không?
Sở Giá Quân sững người.
Kỷ Dũng Đào: Đưa cậu đi xem nhé?
Sở Giá Quân ngơ ngẩn thả lỏng tay.
Kỷ Dũng Đào: Sợ rồi à? Sợ gì chứ? Cậu cũng đâu có phạm tội gì.
Sở Giá Quân: Những người kia, có phải là họ đều không sợ chết không?
Kỷ Dũng Đào: Xạo cả đấy.
Kỷ Dũng Đào: Lúc giết người thì hung hãn lắm, nói cái gì mà vì nghèo nên theo đuổi sự giàu có, đến lúc đứng trong xe ra thị chúng thì đầy người sợ đến nỗi cứt đái vãi ra quần.
Kỷ Dũng Đào: Vừa khóc vừa kêu gào muốn gặp mẹ lần cuối, rồi là thấy có lỗi với gia đình, hối hận vì muốn dùng tiền để mua mạng sống, quỳ xuống cầu xin đừng bóp cò này nọ….
Những người đó nghĩ là mình có thể trốn được mãi nên sợ chết hơn ai hết.
Lúc nấu ăn, Sở Giá Quân vẫn suy nghĩ về chuyện này, thất thần để dao cứa vào tay.
Cả nửa đĩa khoai thái sợi bị dính máu, cuối cùng hai người lại vẫn xuống quầy thịt nướng ăn đêm.
Màn đêm dày đặc, gã ngủ không yên giấc.
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người đập cửa, tiếng gõ rất dồn dập, gã giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngẩn nhìn ra cửa.
Kỷ Dũng Đào cũng bị đánh thức, chạy ra ngoài mở cửa.
Người gõ cửa là đồng nghiệp trực ban, nói là có chuyện gấp – có người đến cung cấp manh mối treo thưởng mà Kỷ Dũng Đào tung ra.
Kỷ Dũng Đào khoác áo khoác trong phòng khách, vội vàng đến đơn vị.
Sở Giá Quân ngồi bệt trên chiếc giường hành quân, yên lặng mở to mắt nhìn cánh cửa dần dần đóng chặt..
Danh Sách Chương: