Thủy Quang hỏi rõ địa chỉ rồi chạy đến khu giải trí. Nơi hằng đêm đèn màu rực rỡ, vui chơi ầm ĩ lúc này đã trở nên yên tĩnh và toát ra vẻ cô quạnh, thỉnh thoảng mới có người đi ra, nét mặt mệt mỏi do thức thâu đêm. Thủy Quang gọi điện thoại cho Lâm Giai Giai nhưng không có ai nghe máy nên cô không khỏi lo lắng. cô chưa từng đến đây, nhưng từng nghe đồng nghiệp cũ nới, chỗ này vốn là của một thương nhân Malaysia đầu tư, sau này vì nợ nần nên đã sang tay cho người làm ăn không hợp pháp gì đó, bây giờ ngoài kinh doanh những thứ hợp pháp như hàng ăn, quán bả, KTV ra, còn có thêm những hoạt động bí mật khác.
Lúc này, Giai Giai gọi điện lại, cô chỉ nghe loáng thoáng: “Thủy Quang, cậu đến rồi à? Mình ở KTV trên tầng bốn… mình đã nói với người phục vụ rồi, cậu lên đây đi, bọn họ sẽ đưa cậu đến…”
Thủy Quang lên tầng bốn, vừa ra khỏi cửa thang máy liền có người phục vụ đi đến nói: “Cô là bạn của cô Lâm phải không? Tôi đưa cô vào phòng của cô ấy.”
Ánh đèn hành lang hơi tối nhưng Thủy Quang thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy trong một vài phòng vẫn còn có người, họ chơi cả đêm rồi nằm lăn ra sô pha. Cô còn nhớ khi mình học đại học cũng từng cùng bạn bè đi hát thâu đêm như thế, nói là mua vui nhưng kỳ thực cảm giác không hề dễ chịu.
Khi Thủy Quang đang cố ghi nhớ quãng đường vòng vèo này thì nhìn thấy trong góc khuất phía trước có hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau. Cô không hề có ý nhìn trộm nên lập tức nhìn sang hướng khác, đúng lúc người đàn ông đó nhìn sang bên này, vô tình bắt gặp ánh mắt của Thủy Quang, anh ta liền kéo cô gái bên cạnh đi vào căn phòng phía sau.
Chỉ một giây thôi, Thủy Quang cũng cảm nhận được sự khó chịu của đối phương.
Qua một lối rẽ nữa, cuối cùng người phục vụ cũng dừng lại trước một cánh cửa. Thủy Quang cảm ơn rồi đẩy cửa đi vào, mùi rượu bên trong rất nồng nặc, màn hình lớn đang phát bài Cắt bỏ tình yêu của Trương Huệ Muội, nhưng đã tắt tiếng.
Trong ánh đèn nhấp nháy, Thủy Quang thấy Lâm Giai Giai đang rúc trong góc sô pha, cô vòng qua hai người nằm trên đất, đi đến vỗ vỗ lên mặt Giai Giai. “Này, tỉnh dậy đi.”
Lâm Giai Giai khó nhọc mở mắt. “Thủy Quang… cậu đến rồi.”
Thủy Quang chau mày khi ngửi thấy hơi rượu trên người bạn, sau đó đỡ Lâm Giai Giai dậy. Cô nàng đã say bí tỉ, dựa vào người Thủy Quang nhưng vẫn không quên vẫy tay tạm biệt mấy người còn lại: “Bạn tôi đến rồi, tôi đi đây, lần sau lại uống tiếp.”
Những người đó ậm ừ mấy tiếng, Thủy Quang cẩn thân tránh giẫm phải bọn họ và kéo Giai Giai ra ngoài.
Một nhân viên phục vụ thấy vậy liền giúp đưa hai người vào thang máy nội bộ dành cho nhân viên, Thủy Quang cảm ơn anh ta. Khi cửa thang máy khép lại, cô mới phát hiện phía sau còn có người, vô thức quay sang, người đó vẫn hờ hững nhìn thẳng. Thủy Quang vội quay đầu lại, nhanh chóng nhận ra đó chính là người đàn ông đã gặp ở hành lang lúc nãy.
Thủy Quang cúi đầu, không muốn gây sự chú ý. Giai Giai bên cạnh lẩm bẩm: “Thủy Quang… đến nhà chưa?”
“Chưa.”
“Ờ, Thủy Quang thân yêu… cảm ơn cậu nhé…” Lâm Giai Giai nói xong, lại sắp sửa tuột xuống. Thủy Quang vội đỡ cô ấy lên, Giai Giai lại cười khanh khách. “Thủy Quang à, mình sẽ chăm sóc Edward nhà cậu thật tốt…”
Thủy Quang “ừm” một tiếng, Lâm Giai Giai lại lẩm bẩm một tràng, Thủy Quang cũng không nghe rõ cô ấy đang nói gì. Khi thang máy xuống đến tầng một, người đàn ông kia ra trước.
Khi Tiêu Thủy Quang đỡ Lâm Giai Giai ra ngoài mới phát hiện đây là con đường nhỏ phía sau khu giải trí.
Lúc này, trên đường không có nhiều người qua lại, taxi thì càng ít. Trong lúc đợi xe, Thủy Quang nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen tiến đến. Đúng lúc đó, Lâm Giai Giai đột nhiên bịt miệng nôn khan, cơ thể theo đà lao về phía trước, Thủy Quang giật mình, vội vàng túm lấy nhưng không kịp, Lâm Giai Giai đụng vào cửa xe ngã xuống đất.
“Giai Giai.”
Chiếc xe màu đen phanh gấp. Thủy Quang lao đến kiểm tra vết thương của Lâm Giai Giai. Giai Giai đau đớn rên rỉ, trán cô đã bị chảy máu.
Người lái xe bước xuống, anh ta nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: “Lên xe.”
Thủy Quang ngẩng đầu, có thể thấy anh ta cũng bất ngờ không kém nhưng vẫn nói: “Đưa cô ấy đi bệnh viện trước.”
Lâm Giai Giai đã bị cơn đau đột ngột làm cho tỉnh táo hơn, tuy vẫn mơ màng nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ vào người đàn ông trước mặt, mắng: “Anh không được đi… đâm tôi rồi… chết tiệt, đền tiền đi!”
Sắc mặt đối phương trở nên u ám, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ, Thủy Quang biết anh ta coi các cô là kẻ ăn vạ tiền.
Thủy Quang trước nay vốn ngay thẳng, bị hiểu nhầm khiến cô có phần khó chịu, nhưng lúc này không có một chiếc taxi nào đi qua, mà vết thương của Giai Giai vẫn đang chảy máu, cô đành thấp giọng nói: “Phiền anh đưa chúng tôi đến bệnh viện…”
Đối phương không trả lời, khi Thủy Quang tưởng anh ta sắp bỏ đi thì nghe tiếng nói lạnh lùng: “Lên xe đi.”
Thủy Quang cảm ơn rồi gắng sức đỡ Lâm Giai Giai dậy, người đàn ông do dự giây lát rồi đến giúp hai người.
Suốt quãng đường, không có ai nói gì, Giai Giai cũng khó chịu, chẳng có hơi sưc đâu đòi “bồi thường” nữa. Thủy Quang dùng giấy ăn chấm lên vết thương của cô, nghe cô luôn miệng kêu đau mà sốt ruột, may mà chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Khi Thủy Quang đỡ Lâm Giai Giai xuống xe, người đàn ông đó lấy ra mấy tờ trăm tệ đưa cho cô, nói: “Tôi nghĩ cô cũng biết, sự cố này không phải lỗi của tôi.”
Anh ta đưa tiền, là bố thí.
Thủy Quang cắn môi, đáp: “Không cần.”
Người đàn ông nhìn bọn họ đi vào cửa bệnh viện, không nán lại thêm một giây nào liền lên xe rời đi.
Thủy Quang đưa Lâm Giai Giai đi băng bó vết thương rồi mới ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang nghỉ ngơi một chút.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ, hôm nay đúng là một ngày tồi tệ.
Buổi trưa, Chương Tranh Lam đang phê duyệt giấy tờ thì Tiểu Hà hỏi anh có cùng bọn Đại Quốc ra ngoài ăn không hay là cô giúp anh đặt cơm.
Chương Tranh Lam chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Anh còn có việc phải ra ngoài, em không cần đặt giúp anh đâu.”
Tiểu Hà trêu chọc: “Chế độ làm việc, nghỉ ngơi của sếp dạo này khác lắm nhé, ai không biết còn tưởng rằng anh đang bận hẹn hò đấy!”
Chương Tranh Lam sững người. Hẹn hò ư? Hẹn hò với ai mới được chứ? Anh buồn bực vò tóc, nói: “Thôi, em nói với Đại Quốc, lát nữa anh đi ăn cùng bọn họ.”
“Vâng ạ.”
Sau khi thư ký ra ngoài, Chương Tranh Lam đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng làm việc, anh muốn hút thuốc nhưng kiềm chế lại, cuối cùng ngồi lên sô pha. Nhớ đến chuyện tối qua, anh lẩm bẩm: “Rốt cuộc mình đang làm gì…”
Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam ăn cơm với Đại Quốc và hai kỹ sư trong công ty, ngoài ra còn có mấy chiến hữu của Đại Quốc nữa. Người này Chương Tranh Lam cùng biết, trước đây họ đã uống rượu với nhau mấy lần, người còn lại là La Trí. Nhìn thấy La Trí, Chương Tranh Lam không khỏi bất ngờ, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Sau đó, Chương Tranh Lam mới biết là La Trí hợp tác với bạn của Đại Quốc mở công ty, Đại Quốc cũng đầu tư một ít tiền vào đó. Anh ta tự nhận mình là vô sản, sau đó quay sang hỏi nhà tư bản: “Sếp, anh có muốn tham gia không?”
Chương Tranh Lam trước nay không mấy hứng thú với việc đầu tư trái ngành, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại hỏi: “Vốn đăng ký của công ty các cậu là bao nhiêu? Có bao nhiêu nhân viên?”
La Trí nghiêm túc đáp: “Chương Tổng, nếu anh có hứng thú, em có thể làm một bản báo cáo chi tiết gửi cho anh xem qua, còn về nhân viên, trước mắt mời được năm người rồi, dự định qua một thời gian nữa, khi công ty đi vào quỹ đạo sẽ mở rộng.” Sau đó, anh nói qua về ý tưởng và kế hoạch của công ty. Chương Tranh Lam nghe xong, nói: “Không đến nỗi nào.”
La Trí vẫn còn ngơ ngác, Đại Quốc ngồi bên cạnh đã vui vẻ vỗ vai anh, nói: “Sếp nói vậy tức là không có vấn đề rồi! Chúc mừng cậu, sếp sẽ là đại cổ đông của công ty cậu.”
La Trí vui mừng xen lẫn kinh ngạc, liền nâng cốc mời Chương Tranh Lam. Chương Tranh Lam nói mình chưa khỏi cảm cúm nên chỉ uống trà thôi.
Trên bàn ăn, một đám đàn ông chuyện trò, trêu đùa rôm rả, giữa chừng Đại Quốc tiện miệng hỏi về bạn gái của La Trí. La Trí ngơ ngác một hồi rồi nói: “Anh hỏi cô bé ấy à? Cô ấy vừa mới gửi tin nhắn cho em, bạn cô ấy bị thương, đang ở trong bệnh viện. Còn nữa, đó là em gái em, không phải bạn gái.”
Đại Quốc ngạc nhiên nhìn La Trí, cuối cùng nói: “Vậy em gái cậu xinh hơn cậu nhiều đó.”
La Trí bật cười. “Đúng vậy.”