Nếu như cảnh tượng này diễn ra vào một ngày đông hay ở nhà vào kỳ nghỉ thì thực sự không tồi, nhưng lúc này, sau lưng anh là một đám người đang chiến đấu, vật lộn với công việc.
Mấy nhân viên phòng kỹ thuật nhìn người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, bất mãn nghiến răng nghiến lợi. Sếp tổng của họ thật không có lòng thương người, công ty họ làm ăn tốt như vậy, đơn hàng của chính phủ và quốc doanh nhân không hết, vì sao phải đến trường đại học để hỗ trợ kỹ thuật chứ, chẳng lẽ sếp tổng có JQ với hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng này? Vừa tán gẫu qua YY để an ủi lẫn nhau vừa gian khổ chiến đấu, cuối cùng một người không chịu nổi nữa, hét lên: “Sếp, anh mau đến cứu cánh đi, hệ thống này bị lỗi rồi. Sao nó lại tự nổ chứ? Sao nó không tự chết đi chứ?”
(JQ: gian tình; YY: phần mềm chat voice thịnh hành ở Trung Quốc)
Cả đám người bật cười.
Chương Tranh Lam uể oải mở mắt, quay đầu lại nhìn, sau đó mới chầm chậm đứng lên. Anh kẹp điếu thuốc vào miệng, đi về phía nhân viên vừa hét, cốc vào đầu người đó một cái: “Ngu như lợn!”
Trái tim Nguyễn Kỳ rỉ máu. “Sếp… làm tổn thương lòng tự tôn của người ta rồi.”
“Ghê nhỉ? Cậu cũng có tự tôn à?” Chương Tranh Lam khom người liếc nhìn màn hình, sau ba giây, anh nói: “Làm lại.”
“Hả?” Nguyễn Kỳ kinh ngạc.
Chương Tranh Lam khinh bỉ nói: “Sao lại nhìn tôi như thế? Đã tự nổ rồi còn cứu thế nào? Cậu thật sự cho rằng tôi là thánh à?”
Đám người còn lại dừng tay, trong lòng thầm oán: “Tôi coi anh là ma.”
Chương Tranh Lam dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nghênh ngang đi ra cửa.
Khương Đại Quốc ngồi ở bàn ngoài cùng, cười hì hì, hỏi: “Sếp tổng, anh về nhà à?”
Chương Tranh Lam đút tay vào túi. “Đói rồi, đi mua đồ ăn.”
Một đám người sau lưng gào ầm lên.
Chương Tranh Lam ra khỏi phòng kỹ thuật, thong thả đi xuống lầu.
Con lừa nhỏ của anh đỗ ở dưới gốc cây cạnh cửa. Chương Tranh Lam là một người vô cùng lười biếng, anh chính là phiên bản hiện đại của Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết Cổ Long, có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì không ngồi. Cho nên anh thích xe điện, so với ô tô phải bảo dưỡng, phải tìm chỗ để xe, phải sang số thì xe con lừa trở thành lựa chọn hàng đầu của anh, vừa thuận tiện vừa tiết kiệm xăng. (con lừa nhỏ là tên một loại xe máy điện)
Nhưng có được ắt có mất, chiếc xe điện này cũng mang lại cho anh không ít rắc rối. Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, Chương Tranh Lam làm ăn phát đạt, mua được một căn biệt thự ở khu đất đắt đỏ bậc nhất thành phố. Trong nửa tháng đầu mới dọn đến, anh đi làm về, thường xuyên bị bảo vệ của tiểu khu chặn lại vì tưởng anh là người giao hàng. Đương nhiên không phải ngoại hình của Chương Tranh Lam trông giống nhân viên giao hàng, anh có diện mạo đoan chính, ngũ quan cân đối, vóc dáng khỏe khoắn, đôi khi đẹp trai ngời ngời trong bộ âu phục và giày da bóng loáng hay khi nghiêm túc làm một việc gì đó. Phong thái đó được các anh em miêu tả bằng một câu: “Không phải người!”
Chương Tranh Lam cắm chìa khóa khởi động xe, thong dong đi qua con đường râm mát trong khuôn viên trường. Lúc này là ba giờ chiều, trong sân không có nhiều người qua lại.
Chương Tranh Lam là kiểu người khi lái xe cũng có thể đờ đẫn nheo nheo mắt, cho nên khi nhìn thấy một người đang đi phía trước mà khiến anh sững sờ thì đúng là chuyện không thể lý giải nổi.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng đang mỗi lúc một gần kia, khi đã vượt qua người đó, anh lại nhìn qua gương chiếu hậu. Đến lúc sực tỉnh, anh phát hiện mình đang chau mày, môi mím chặt lại, đột nhiên muốn hút thuốc.
Chương Tranh Lam đến cửa hàng bách hóa của trường, vừa vào liền hỏi: “Bà chủ, có thuốc không?”
Người phụ nữ đứng trước quầy thu ngân quan sát anh hồi lâu, lẩm bẩm một câu: “Haizz… Sinh viên bây giờ thật là…”, rồi chỉ tay. “Ở tủ bên kia kìa.”
Chương Tranh Lam nói cảm ơn, tới lấy một bao thuốc quen thuộc. Lúc quay ra, chẳng hiểu sao lại nhớ đến chuyện lúc nãy, anh cảm thấy trong lòng buồn bực.
Trả tiền xong, Chương Tranh Lam ra cửa siêu thị, anh ngẩng lên nhìn trời rồi tựa bên cửa, lười nhác rút một điếu thuốc và châm lửa.
Bà chủ cửa hàng lắc đầu. “Cậu nhóc, hút ít thuốc thôi.”
Chương Tranh Lam quay đầu, đáp: “Chị ơi, bây giờ học hành rất áp lực, không hút không được ạ.”
Người phụ nữ kia được gọi là chị, cười hớn hở nói: “Cũng đúng, sinh viên bây giờ gặp rất nhiều áp lực.”
Chương Tranh Lam nói chuyện với chị ta một lát thì Nguyễn Kỳ gọi điện đến, điện thoại vừa kết nối liền kêu: “Sếp, xảy ra chuyện rồi!”
Chương Tranh Lam vẫn ung dung: “Chuyện gì? Cấp A3 trở xuống thì tự xử lý, cái này cũng không giải quyết được thì đi chết đi.”
Nguyễn Kỳ rất ấm ức. “Sếp, không phải em, là Đại Quốc. Cậu ta ngứa tay hack vào máy tính của hiệu trưởng, đúng lúc hiệu trưởng đến tìm anh… Kết quả là vừa nhìn cái hiểu ra ngay, cho nên… haizz… anh mau về đây đi.”
Chương Tranh Lam vặn điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai nữ sinh đi về phía mình.
Tiêu Thủy Quang đeo tai nghe, miệng khẽ ngâm nga lời bài hát, Lâm Giai Giai đi bên cạnh ai oán lên tiếng: “Sắp đến cuối kỳ rồi, cậu còn không mau soạn đại cương ôn tập đi, mọi người đều chờ để phô tô của cậu đấy.”
Giai Giai cảm thấy cô bạn bảo bối Tiêu Thủy Quang của bọn họ gần đây rất không bình thường, thỉnh thoảng lại đờ đẫn như người mất hồn, quan trọng nhất là đến giờ vẫn chưa chịu làm đề cương ôn tập.
Thủy Quang gỡ tai nghe xuống, nói: “Đang bất mãn với mình cái gì thế?”
“Này, này.” Lâm Giai Giai ôm ngực. “Tiêu Thủy Quang, mình đang bày tỏ lòng tín nhiệm sâu sắc với cậu đấy chứ!”
Thủy Quang làm bộ trầm ngâm. “Vậy sao? Nào, bày tỏ mình xem nào!”
Giai Giai ủ rũ. “Thủy Quang, cậu đúng là quỷ sứ.”
Thủy Quang cười: “Thế thì mình phải hút một linh hồn vào bụng mới được!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Thủy Quang vốn là người nhạy cảm, khoảnh khắc lướt qua Chương Tranh Lam, cô cảm nhận được ánh mắt của anh đang hướng về phía mình. Khi đã bỏ xa mấy mét, Thủy Quang mới quay đầu lại nhìn, Giai Giai hỏi: “Sao thế? Người quen à?”
“Không quen.” Thủy Quang cảm thấy kỳ lạ, người đó… vì sao trông thấy cô lại nhíu mày?
Chương Tranh Lam quay lại phòng kỹ thuật, tươi cười đi về phía hiệu trưởng áo mũ chỉnh tề đang đứng trong cùng. Lúc đi ngang qua bàn Khương Đại Quốc, anh vỗ đầu anh ta, nói nhỏ: “Chẳng được tích sự gì!”
Đồng chí Khương Đại Quốc bị đả kích, mặt xị ra. Nguyễn Kỳ thì bò lên bàn phím, cười không ra hơi. Chương Tranh Lam vứt bao thuốc cho anh ta rồi điềm tĩnh nói: “Hôm nay phải làm xong hệ thống, không xong thì tăng ca!”
Nguyễn Kỳ “ối” một tiếng, gục đầu xuống bàn, chiến hữu ngồi bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Tiểu Kỳ à, kìm nén đau thương chấp nhận sự thật!”
“Kìm nén cái đầu nhà ông!”
Hiệu trưởng ngán ngẩm nhìn bọn họ, lắc đầu thở dài. “Các cậu cũng coi như đều tốt nghiệp từ trường có danh tiếng, sao lại ăn nói kiểu này…”
Chương Tranh Lam tươi cười đi đến cạnh ông ta. “Thầy hiệu trưởng, sao lại rảnh rỗi đến thăm bọn em vậy?”
Hiệu trưởng Tần xị mặt tỏ rõ sự thất vọng, giọng điệu sâu xa: “Tranh Lam à, thầy mời em và người của công ty em đến giúp đỡ là vì muốn làm nghiên cứu có tính thực tế, không phải mời bọn em đến để nghịch ngợm xằng bậy. Trường ta là trường có danh tiếng, không như những đơn vị mà công ty em thường xuyên tiếp xúc, em cần phải cư xử nghiêm túc. Vậy mà em xem, nhân viên của em đang ngồi xem phim cấp ba đây này. Thanh niên các em xem phim ấy cũng có thể thông cảm, nhưng mà đang lúc làm việc, lại ở trong môi trường đại học, hành vi kiểu này tuyệt đối phải chấm dứt.”
Chương Tranh Lam ngơ ngác quay sang nhìn Nguyễn Kỳ, thầm hỏi: “Thế là thế nào? Sao bảo là hack vào máy tính của hiệu trưởng rồi bị bắt quả tang? Sao giờ lại biến thành xem phim cấp ba?”
Nguyễn Kỳ cũng ngẩn tò te, nhìn Đại Quốc, Đại Quốc chỉ biết im lặng.
Chương Tranh Lam lại quay đầu cười xòa với hiệu trưởng Tần. “Thầy nói đúng lắm, hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ! Thầy yên tâm, em nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc, quyết sẽ không có lần sau.” Để chứng tỏ độ tin cậy, anh bổ sung thêm một câu: “Em là học sinh của thầy mà, thầy còn không tin em sao?”
Hiệu trưởng Tần “hừ” một tiếng. “Chính vì em là Chương Tranh Lam, thầy mới không thể hoàn toàn tin.”
Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Trước khi đi, hiệu trưởng Tần còn nói thêm: “Tranh Lam, em là sinh viên thông minh nhất mà thầy từng tiếp xúc”, rồi lắc đầu với vẻ buồn bã.
Ý gì vậy? Chương Tranh Lam ngơ ngác.
Nguyễn Kỳ xán đến vẻ nịnh bợ. “Sếp tổng, hóa ra anh cũng từng học ở ngôi trường tiếng tăm này? Càng ngày em càng sùng bái anh rồi đấy!”
“Cút!” Chương Tranh Lam day trán, quay sang hỏi Đại Quốc: “Thế tóm lại là chuyện gì? Tại sao lại có phim cấp ba ở đây?”
Đại Quốc oan ức thanh minh: “Em hack vào máy tính của ông ấy thật mà, em… em kích mở thư mục trong máy tính, ai biết được là phim cấp ba chứ?”
“Khốn thật!” Câu nói này đồng thời được thốt ra từ miệng của hai hacker, hai lập trình viên thiên tài, một người là cao thủ virus, người còn lại là Chương Tranh Lam.
Hôm nay đúng là một ngày quái quỷ! Chương Tranh Lam quyết định về nhà sớm, đánh một giấc thật say.
Lúc đi ra cửa, ngang qua bàn của hacker Trương, anh dừng lại, hỏi: “Tiểu Trương, bạn gái à?”
Hacker Trương quay đầu, cười thẹn thùng. “Sao có thể chứ, sếp! Đây là diễn đàn của trường, mục này là đánh giá hoa khôi các khoa. Hì hì, cô gái này được giới thiệu là văn thao võ lược cái gì cũng tinh thông, em chỉ ngắm một chút thôi.”
Chương Tranh Lam vỗ vỗ vai anh ta. “Ngắm xong đừng quên việc chính.”
“Sếp yên tâm, nhất định em sẽ làm xong đúng giờ!”
Đám người này chơi thì chơi hết mình, nhưng làm việc đâu ra đấy, Chương Tranh Lam không có gì phải lo lắng cả.
Trước khi đi, anh liếc nhìn màn hình lần nữa, cùng với một danh sách dài liệt kê các giải thưởng, năng lực sở trường là bức ảnh có đề tên: “Tiêu Thủy Quang.”