Edit: Dờ
Hôm sau, Cố Lễ Châu còn đang mộng đẹp trên giường thì nghe tiếng đùa giỡn hi hi ha ha từ bên ngoài vọng vào.
Loại tiểu khu cũ nát này cách âm rất kém, tiếng cười kia cứ như máy khoan điện ở công trường, lực xuyên thấu rất mạnh, cả nửa ngày cũng không chịu ngừng.
Cố Lễ Châu cảm thấy như có mấy vạn con ruồi bọ xoay vòng vòng trong đầu, nổi giận đùng đùng đi ra cửa xem rốt cuộc là thằng ngu nào cười. Vừa mở cửa, tiếng cười líu lo vang khắp hành lang nín bặt.
Bốn cái đầu cùng quay ra nhìn hắn.
"Ồn ào gì vậy? Sáng sớm ngày ra không cho ai ngủ!?" Cố Lễ Châu nhíu mày rống lên, phát hiện ra trong đám nhãi còn có một cô gái nhỏ.
"Đậu xanh, hơn 3 giờ chiều rồi mà còn sáng sớm, ông anh ngủ xuyên việt luôn rồi hả?" Chung Vị Thời chỉ mặt trời trên đầu, "Thấy không, Thái Dương công công sắp tan ca rồi."
Cố Lễ Châu nâng tay lên nhìn giờ, đúng là 3 giờ chiều.
Tối hôm qua hắn lạ giường nên mất ngủ, cả đêm trằn trọc, không ngờ sáng nay vừa mới chợp mắt mà thoát cái đã đến chiều.
Có cảm giác đã trôi qua mấy đời.
Lần đầu tiên Chung Vị Thời nhìn thấy dáng vẻ chưa rửa mặt chải đầu của Cố Lễ Châu.
Vì ngủ lâu nên tóc hơi lộn xộn, một cọng tóc hơi cong lên như cột bắt tín hiệu, da rất trắng, bộ áo ngủ lụa màu đen mặc lên người hắn sinh ra một chút cảm giác biếng nhác.
Nhưng lông mày nhíu chặt thoạt nhìn rất nóng nảy, thiếu điều muốn khắc lên mặt bốn chữ: Đừng chọc tôi điên.
Hoàng Phủ Cường thầm sợ hãi, bởi vì công cuộc đòi nợ 30 vạn vẫn chưa tiến triển, nhưng thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến cậu chàng lập tức đi qua chào đón, "Trùng hợp thế đại ca, anh cũng ở đây à?"
Cố Lễ Châu trực tiếp bỏ qua đề tài này, nhìn về phía Chung Vị Thời, "Các cậu đang làm cái quái gì vậy? Cười ầm lên như máy khoan điện ấy."
A Vĩ bĩu môi.
"Làm nghệ thuật." Chung Vị Thời đáp không cần nghĩ, nắm tay chỉ ngón cái vào Đại Phi phía sau, "Tác phẩm của tôi, thấy sao? Giống con gái không?"
Trước mặt người ngoài, Đại Phi thấy hơi xấu hổ, nhăn nhó vặn vẹo hai cái chân thon phía dưới váy, lùi về phía sau Chung Vị Thời, ánh mắt sợ sệt như một con thỏ bị ức hiếp.
Cố Lễ Châu day day đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn hồi lâu cũng không dám khẳng định đó là một thằng con trai.
Vóc dáng Đại Phi không cao, có lẽ tầm trên dưới mét bảy, cậu ta mặc một chiếc tất dài hai màu giả da [1], chỗ cẳng chân là màu trắng, từ đầu gối trở lên là váy ngắn có họa tiết ca rô xanh miễn cưỡng che được đùi, trên người thì mặc áo sơ mi trắng, cổ áo còn có một chiếc nơ bướm cực lớn.
[1] Minh họa thôi, tìm đôi màu trắng khó quá ==
Đầu đội tóc giả ngắn ngang vai màu nâu nhạt.
Tóc mái dày cộp.
Ngực không biết là nhét cái gì trong đó...
Cực to, chói mù mắt.
Cố Lễ Châu sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một coser sống sờ sờ ở bên cạnh, thế giới quan của hắn hơi sụp đổ, "Đây là gì vậy? Cosplay thủy thủ mặt trăng?"
Chung Vị Thời trợn trắng mắt, túm Đại Phi lên trước mặt Cố Lễ Châu, "Nữ sinh trung học! Chẳng lẽ không giống nữ sinh trung học sao? Đồng phục quyến rũ thế này mà!"
Đm nó đồng phục quyến rũ.
Cố Lễ Châu thầm nhủ, cậu nhìn thấy nữ sinh trung học trong phim hành động tình yêu Nhật Bản đúng không.
Nữ sinh trung học nước nhà trông như thế này à?
Ống tay áo đồng phục vẫy vẫy như sắp hát hí khúc được luôn rồi.
A Vĩ giải thích đơn giản đầu đuôi sự việc và đối sách: "Tóm lại mọi chuyện là như dị, đến lúc ấy dù Nhị Cẩu không mắc bẫy thì chúng ta vẫn có thể bảo Đại Phi đi xin thông tin liên lạc của gã, từng bước một lừa ngược lại tiền của gã!"
"......." Đúng là một ý kiến không thể nát hơn.
Cái gì mà giả gái? Chỉ là để thỏa mãn thú vui buồn nôn của mấy cậu chứ gì!
Cố Lễ Châu không hy vọng gì vào việc đòi lại 30 vạn, lúc hắn quay vào nhà, thuận miệng nhắc nhở một câu: "Bộ ngực kia giả quá, Nhị Cẩu không mắc mưu đâu."
"Anh làm sao mà biết trước được." Hoàng Phủ Cường ngoác mồm, "Vậy anh nói phải làm thế nào bây giờ?"
Động tác đóng cửa của Cố Lễ Châu khựng lại, hắn thong thả đi về phía phòng 301, nghiêng người dựa vào cửa sổ, "Đối phó với loại tội phạm có tiền án như Nhị Cẩu thì lừa gạt là vô dụng, chỉ có thể cứng đối cứng. Sau khi tìm được gã, dùng vũ lực uy hiếp thì may ra còn có thể ép gã trả lại tiền."
"Đầu tiên chúng ta phải tìm thêm vài người..."
Cường Tử Đại Phi nghe Cố Lễ Châu phân tích xong thì ngu ngơ gật gù, "Đúng đúng đúng, tao thấy rất hợp lý."
Chung Vị Thời vẫn giữ được lý trí, "Anh chỉ được cái nói mồm thôi."
Sự thật chứng minh, đối với đàn ông thì trò khích tướng... khá là hữu dụng.
Sau khi đồng ý với bọn họ rằng buổi tối sẽ cùng nhau đi rình Nhị Cẩu ở tiểu khu Phong Lâm, Cố Lễ Châu hối hận.
Quả nhiên không nên ngủ nhiều ban ngày, đầu óc sẽ mất tỉnh táo.
Nhưng lời nói của đàn ông giống như bát nước hắt ra ngoài, chỉ có thể cố nhịn.
Tiểu khu Phong Lâm có hai cửa Nam và Bắc, phía Nam gần khu buôn bán, quảng trường có diện tích rất lớn, dòng người tới lui không dứt, Cường Tử và A Vĩ đóng quân ở quảng trường Nam.
Chung Vị Thời và Cố Lễ Châu ngồi rình ở bồn hoa phía Bắc, Đại Phi vẫn đang phụ trách sắm vai nữ sinh, đi đi lại lại giữa hai quảng trường.
"Đã bảo không cần giả gái mà? Sao hôm nay cậu ta lại thay đồ rồi?" Cố Lễ Châu chưa kịp ăn cơm tối, đang ngồi gặm chiếc hamburger mua ở KFC.
Chung Vị Thời ngửi mùi thơm, nhỏ giọng nói: "Đàn ông ai mà chẳng từng có ý nghĩ muốn mặc váy."
Cố Lễ Châu đáp không cần nghĩ: "Tôi đâu có."
Chung Vị Thời liếc mắt nhìn hắn, "Điêu."
"....." Cố Lễ Châu sực tỉnh, "Vậy có nghĩa là cậu cũng muốn mặc?"
"Tôi từng mặc rồi mà." Chung Vị Thời nhún vai, thờ ơ đáp: "Tôi còn sắm vai cung nữ ở đoàn phim đấy, đút Thuận Trị Hoàng đế ăn nho."
Trong đầu Cố Lễ Châu lập tức xuất hiện một hình ảnh.
"Phụt" một tiếng, văng nước miếng ra.
"Cười cái đít, hiến thân cho nghệ thuật thì đã làm sao?" Chung Vị Thời nghiêm túc đánh giá hắn, "Tôi nghĩ anh giả gái chắc là khá đẹp đấy, khuôn mặt anh rất phù hợp..."
Cố Lễ Châu chặn miệng cậu bằng một miếng thịt gà cuốn.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sắp 6 giờ chiều mà trời vẫn sáng trưng, nhóm các bà bác ăn xong cơm lục tục chạy ra từ tiểu khu.
Có hai bà cô cầm theo loa đang ngồi điều chỉnh gì đó.
Không tới mười phút sau, bà cô dẫn đầu phất tay một cái, dòng người tán loạn lập tức tự động xếp hàng ngay ngắn.
Cố Lễ Châu nhìn mà sửng sốt.
Nhớ lại đợt huấn luyện quân sự của trường hắn năm ấy, có khi còn không bằng.... Huấn luyện viên rống khàn cổ mà học sinh vẫn còn lề mề.
Bái phục thật sự.
Âm nhạc nổi lên, một khúc nhạc sàn bản DJ sôi động vang lên khắp quảng trường.
"Hoa tươi múa lên nào~ Lá liễu múa lên nào~ Chúng ta và bầu trời cùng nhau múa lên nào~"
"Rumba Samba Jitterbug~ Điên cuồng múa lên nào~ Chúng ta đứng dưới bầu trời này, cùng nhau múa lên nào~"
Nhạc vừa nổi lên, người gia nhập hàng ngũ ngày càng nhiều, trong đó có không ít các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, động tác phóng khoáng không hề e ngại.
Đội nhảy múa có muôn vàn kiểu người, thậm chí còn có mấy đứa trẻ con lắc mông theo nhạc, bố mẹ đi bên cạnh giơ điện thoại ghi hình.
Quảng trường giống như một sân khấu thật lớn, tất cả mọi người đều đung đưa theo điệu nhạc, múa may tay chân một cách đồng đều.
Cảm giác rất chấn động.
Cố Lễ Châu nhìn ngẩn ngơ, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Dường như hắn đã hiểu được vì sao mẹ lại thích múa quảng trường.
Náo nhiệt.
Có thể quên đi những mối phiền lòng dù chỉ trong giây lát.
Chung Vị Thời dựa vào một cái cây không biết tên, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, vốn dĩ cậu định thuận miệng hỏi người ngồi cạnh kia có hút không, những ngẫm lại thì cậu không dám mặt dày đến thế.
Chắc chắn người ta sẽ chê bao thuốc 12 tệ này của cậu.
Quả nhiên, trai bao cũng lấy thuốc lá từ trong túi quần ra.
Nhưng không có bật lửa.
Chung Vị Thời giả vờ không nhận ra, giây tiếp theo, cánh tay cậu bị người ta chọt chọt.
"Này, mượn cái bật lửa."
Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn, "Thứ nhất, tên tôi không phải là này, tôi tên là Chung Vị Thời. Thứ hai, không phải tôi lên mặt, tôi chỉ không muốn cho mượn, anh xin tôi thì tôi á á á áuuuu——!!!"
Lời chưa dứt, chữ "á" cuối cùng còn bị lạc giọng.
Cố Lễ Châu bóp cổ cậu ấn vào bụi hoa, đoạt lấy bật lửa trong tay cậu với tốc độ bàn thờ.
Chung Vị Thời hùng hổ phủi sạch lá cây khô trên đầu, xoa xoa chỗ cổ bị bóp đau.
Tên này, nhìn thì hào hoa phong nhã, lực tay ghê thật.
Cố Lễ Châu châm thuốc xong thì cười nói, "Cậu vừa nói cậu tên gì?"
"Trí nhớ của anh kiểu gì vậy." Chung Vị Thời nhặt điếu thuốc vừa đánh rớt xuống chân lên, thổi thổi nói: "Chung Vị Thời, chữ Chung có bộ Kim bên cạnh, Vị Thời trong mười hai canh giờ." [2]
[2] Chung Vị Thời (钟未时): Chung (钟, đồng hồ) có bộ Kim (钅) bên cạnh, Vị Thời (未时) là giờ Mùi (13 giờ đến 15 giờ chiều).
"Cậu sinh vào giờ Mùi à?" Cố Lễ Châu quay lại nhìn.
"Tôi không biết." Chung Vị Thời đáp, "Tôi chưa từng thấy bố mẹ ruột của mình."
"Hả?" Nét mặt của Cố Lễ Châu cứng lại.
Tiếng nhạc trên quảng trường rất ồn ào, Chung Vị Thời tưởng hắn nghe không rõ, nặng nề lặp lại lần nữa.
"Không, ý tôi là... Cậu là..." Cố Lễ Châu ngại nói ra suy đoán của mình.
Chung Vị Thời híp mắt, rít thật sâu một hơi thuốc lá.
Lúc làn khói tan đi, Cố Lễ Châu nghe thấy cậu nói: "Tôi bị người ta vứt đi."