Trận đấu sau là vòng 8 lấy 6, quy tắc lại thay đổi.
8 người chia làm 4 nhóm, tiến hành biểu diễn đối thoại hai người, có thể tự sáng tác cũng có thể cải biên, từ kịch bản biên soạn đến diễn xuất đều do thí sinh sắp xếp, nhóm có số điểm thấp nhất sẽ bị loại, rút thăm để quyết định chọn nhóm, vòng này không chỉ thử thách năng lực cá nhân mà còn chú trọng tới sự phối hợp với đồng đội.
Lúc rút thăm, Chung Vị Thời liên tục đọc thầm tên Đại Phi, đáng tiếc ông trời ngủ gật, sắp xếp Tôn Gia Vinh về cùng nhóm với cậu.
Đúng là trêu ngươi.
Tôn Gia Vinh nhìn thấy tên trên giấy, phản ứng đầu tiên cũng là trợn mắt.
Cứ như vậy, hai người ngứa mắt nhau đành phải bắt tay hợp tác.
"Cậu biết viết kịch bản không?" Tôn Gia Vinh hỏi.
"Không, nhưng có thể nghiên cứu cách viết." Chung Vị Thời nói.
Tôn Gia Vinh nằm ra giường, "Vậy giao cho cậu."
Chung Vị Thời cao giọng, "Sao lại giao cho tôi? Cậu không biết động não à?"
Tôn Gia Vinh: "Không."
"......."
Bởi vì Tôn Gia Vinh không chịu phối hợp, Chung Vị Thời di xin ekip đổi đồng đội.
"Tôi đổi Đại Phi được không, xếp hạng của Đại Phi còn không bằng Tôn Gia Vinh, bảo Đoàn Tư Thành hợp tác với Tôn Gia Vinh là được mà, như vậy bọn họ cũng đâu có thiệt thòi."
"Không được tự tiện đổi đâu, tôi nói này, phân đội như thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng của cậu ta nữa, Tôn Gia Vinh sẽ phối hợp mà."
Chung Vị Thời không biết nhân viên nói gì với Tôn Gia Vinh, nói chung là lúc quay về ký túc xá, thái độ của Tôn Gia Vinh rất quái đản.
"Tôi viết xong kịch bản với lời thoại rồi, cậu xem đi, không có ý kiến gì thì chúng ta đối diễn." Chung Vị Thời nhẫn nại ném cuốn vở cho gã.
Tôn Gia Vinh cầm lấy cười cười, "Tự cậu viết?"
"Xàm vãi! Không thì ai?"
"Cậu nói xem, nếu tôi không diễn không tốt, người chống lưng cho cậu còn giữ cậu lại không?"
Chung Vị Thời tức nổi gân xanh, đứng phắt dậy chỉ vào gã, "Đm nói gì xàm lồng vậy? Bịa đặt giỏi lắm nhỉ, đừng tưởng rằng chỉ mỗi cậu có mồm, lười biếng thế này mà vẫn ở lại chương trình, cậu mới là người bị bao dưỡng đi."
Tôn Gia Vinh cười nhạo.
"Tôi cảnh cáo đấy, nếu có tin đồn lung tung gì lọt ra ngoài, người đầu tiên tôi xử lý chính là cậu."
"Chột dạ?"
"Đm có thôi đi không?"
"Không đấy! Nói thật nhé, tôi ngứa mắt cậu lâu rồi, suốt ngày nịnh bợ huấn luyện viên, cướp ống kính, farm điểm tồn tại, chẳng khác gì thằng hề, cậu nghĩ mấy cái nhào lộn của cậu thì hơn được ai? Thích đánh nhau như vậy thì làm đóng thế đi, ca hát cái gì, diễn xuất cái gì."
Chung Vị Thời cười khẩy, "Ông đây cứ thích nổi bật như vậy đấy, cậu không phục cũng phải chịu."
Tôn Gia Vinh nghẹn đỏ bừng mặt, nói năng không suy nghĩ: "Đừng nghĩ cậu có Trình Việt chống lưng thì có thể đứng hạng nhất, anh ta chỉ là huấn luyện viên thôi, quyền quyết định vẫn nằm trong tay fan đấy."
Chung Vị Thời lúc này sâu sắc hiểu được câu "đừng cãi nhau với kẻ ngu".
Hôm đó sau khi cãi nhau, hai người vẫn đối diễn, Tôn Gia Vinh cũng không nhắc lại chuyện bao dưỡng nữa.
Trận đấu cùng ngày, ngoài vài vị huấn luyện viên ban đầu thì còn mời một số khách mời đến đánh giá và hỗ trợ biểu diễn: Tổng đạo diễn của bộ phim điện ảnh "Kẻ điên có lý" hot nhất năm nay, cùng với phó đạo diễn và tổng biên kịch.
Đi cùng tổng biên kịch là cháu gái Trương Tịnh Nguyệt của ông ấy.
Cô gái mới mười tám, cũng là dân đu idol, hôm nay muốn đến để xin chụp ảnh và ký tên.
Chữ ký của Tôn Gia Vinh rồng bay phượng múa, gã còn ôm Trương Tịnh Nguyệt chụp chung vài tấm. Chung Vị Thời muốn tránh scandal nên chỉ đứng cạnh giơ tay chữ V, nào ngờ Trương Tịnh Nguyệt ôm lấy cánh tay cậu, ngả đầu tựa vào vai cậu.
Lần đầu Chung Vị Thời được fan xin chụp ảnh chung, lại còn là tư thế thân mật như vậy, cậu hơi mất tự nhiên, vẻ mặt như thể táo bón mấy ngày.
"Anh ơi, chụp thêm mấy tấm được không ạ?" Trương Tịnh Nguyệt nhìn Chung Vị Thời, lắc lắc cánh tay cậu.
"Tôi tôi, tôi đi toilet." Chung Vị Thời xấu hổ rút tay ra.
"Chụp thêm hai tấm thôi mà, chỉ hai tấm thôi!" Trương Tịnh Nguyệt ôm lấy thắt lưng Chung Vị Thời, còn nhân tiện sờ lên cơ bụng.
Đối với nghệ sĩ đã debut lâu thì bị fan sờ soạng nơi đông người là chuyện thường, cũng sẽ có vệ sĩ ngăn cản, nhưng Chung Vị Thời làm gì có.
Cậu kinh hãi bởi hành động bất thình lình của cô gái, trong đầu tự dưng nhớ tới khuôn mặt của Cố Lễ Châu, lập tức gỡ cánh tay đang sờ trên người mình ra.
"Lần sau đi." Gần như chạy trối chết.
Trương Tịnh Nguyệt cứng đờ mặt.
Tôn Gia Vinh cười cười đi qua, giơ di động của mình lên: "Hay là chụp với anh mấy kiểu nhé?"
Trương Tịnh Nguyệt vốn đang xấu hổ, quay đầu lại thấy một nam thần mét tám, mắt lại lấp lánh như sao.
Chờ Chung Vị Thời đi rồi, Tôn Gia Vinh tán gẫu với Trương Tịnh Nguyệt, "Em thích Chung Vị Thời à?"
Trương Tịnh Nguyệt đỏ mặt gật đầu, "Thực ra em thích hết á, hy vọng sau khi cuộc thi chấm dứt các anh vẫn còn tiếp tục nổi tiếng."
"Em thích anh là được rồi, đừng thích cậu ta." Tôn Gia Vinh thân thiết xoa đầu cô nhóc.
"Hả? Sao lại nói vậy?"
"Thôi, nhóc không cần biết đâu."
Tôn Gia xoay người muốn đi, Trương Tịnh Nguyệt túm chặt gã lại: "Cái gì vậy, anh nói thì nói luôn đi, nói một nửa là sao."
"Muốn biết? Không sợ hình tượng của cậu ta trong lòng em bị sụp đổ?"
Trương Tịnh Nguyệt nghe vậy, trầm mặt xuống, "Anh ấy có sở thích khó nói gì sao? Không phải hút ma túy đấy chứ?"
"Hút hay không không anh không biết, chỉ biết tam quan cậu ta có vấn đề, vì tiền chuyện gì cũng dám làm."
Tôn Gia Vinh nhìn ngó xung quanh, ghé vào tai cô nàng thầm thì.
Trương Tịnh Nguyệt tròn xoe mắt, kinh ngạc nói: "Không thể nào!"
"Sao lại không thể. Anh ở chung ký túc xá với cậu ta, vài lần thấy thấy cậu ta lén ra ngoài theo người khác...." Tôn Gia Vinh nhìn vẻ mặt nghẹn họng của cô nàng, cong môi cười: "Nếu em không tin thì coi như anh chưa nói gì."
"Ra ngoài với ai?"
"Em đoán xem, ai là người có tiếng nói nhất chương trình, lại còn thường xuyên nói đỡ cho Chung Vị Thời?"
Trương Tịnh Nguyệt cẩn thận ngẫm nghĩ: "Là Trình Việt sao?"
Tôn Gia Vinh ngầm đồng ý, mặc cho cô nàng tự suy diễn, không nói thêm gì nữa.
Chờ Chung Vị Thời trở lại studio, Trương Tịnh Nguyệt không còn bám lấy cậu nữa mà mua cà phê và đồ ăn cho Tôn Gia Vinh, hai người chụm đầu rất gần, nói chuyện rất vui vẻ.
Tôn Gia Vinh bỗng nhiên mỉm cười với cậu.
Mắt phải Chung Vị Thời giật mạnh, không rét mà run.
Sau khi tập đó lên sóng, lập tức tiêu đề tin tức "Giới giải trí loạn đến thế nào― Tiểu thịt tươi mới nổi của Idol"s Power bị bao dưỡng" xuất hiện chiếm cứ tất cả các nền tảng truyền thông, đặc biệt là lượt bình luận trên Weibo đã vượt 1 vạn.
Nội dung cắt câu lấy chữ, gán ghép khiên cưỡng, đầu tiên bàn luận về biểu hiện của tiểu thịt tươi họ Z trong chương trình, xen kẽ là một ít hình ảnh chụp màn hình, bới lông tìm vết ám chỉ cậu EQ thấp, phủ nhận toàn bộ cố gắng của cậu, dẫn dắt dư luận theo hướng "bị bao dưỡng".
Kèm theo bài đăng một một loạt ảnh chụp lịch sử tin nhắn, hình đại diện đã làm mờ.
A: Bạn bè trong giới của tôi kể, anh ấy rất thân với Z, từng ghi hình chung một tiết mục, cậu Z có người chống lưng. Lúc đầu nam chính của "Bí mật thời gian xưa" không phải cậu Z, cậu ta nhảy dù vào đoàn.
B: Chương trình này tổ chức để push cậu ta đấy, quán quân đặt trước 23333.
Che tên như không che, tiểu thịt tươi từng diễn "Bí mật thời gian xưa" còn có thể là ai?
Trương Tịnh Nguyệt học trường tư, nhà có tiền có thế, bình thường cúp học đu idol cũng không ai quản lý, cả ngày khiêng máy quay đi săn ảnh, trong giới fan cũng là người có sức ảnh hưởng, Weibo mười mấy vạn fan theo dõi, cộng thêm có người cậu là tổng biên kịch, quen biết không ít người làm truyền thông, chỉ cần thổi gió một chút là tin tức bùng nổ.
Sự thật chỉ có một, nhưng lời đồn thì có vô số phiên bản.
Lúc đầu có có người nói Chung Vị Thời nghiện thuốc lá rất nặng, thường xuyên thấy cậu ngồi xổm hút thuốc ở đoàn phim, còn có người gửi ảnh chụp, truyền tới truyền lui, thế là thành Chung Vị Thời hút ma túy.
Về kim chủ sau lưng cậu thì càng tam sao thất bản, có người nói là nhà sản xuất, cũng có người bảo là "anh Xã" mà cậu gọi điện thoại trong tiết mục, nhưng nhiều nhất vẫn nghi ngờ Trình Việt ― Có thí sinh bị loại đăng Weibo nói, từng thấy hai người lên sân thượng lúc nửa đêm.
Trình Việt là nghệ sĩ tuyến đầu trong giới, một chút gió thổi cỏ lay cũng có người để ý, nhân khí của Chung Vị Thời cũng đang bùng nổ, fandom vừa thấy tin đồn thì nổi giận, dùng ngòi bút làm vũ khí, bác bỏ tin đồn bịa đặt.
- Cái hình cap lịch sử chat này cho tôi mười phút tôi chụp được cả tá, tung tin bịa đặt chỉ có lươn lẹo là giỏi!
- Có bằng chứng không? Không có hình chụp đừng có xàm loz.
- Lên sân thượng thì sao? Lên sân thượng là bị bao dưỡng? Chuyện cười của năm.
Đương nhiên cũng có anti châm ngòi thổi gió.
- Nói không phải chứ, sao Trình Việt lại để ý loại người như Chung Vị Thời?
Kết quả là cãi nhau ầm trời.
Thời đại của lưu lượng, fan cũng rất tội nghiệp, vừa phải chống lại truyền thông, vừa phải đối phó anti, vừa phải lo lắng idol không chịu ảnh hưởng tâm lý.
Quả thực là vắt kiệt thể xác và tinh thần.
Ngay cả Cố Lễ Châu cũng lướt thấy tin tức này, nhấn vào bình luận xem thử, điện tâm đồ nảy tận lên trời.
Chú già có bóng ma tâm lý, không chịu nổi tin tức xấu tràn lan khắp nơi như thế này, ngực vừa đau vừa nghẹn, giống như thấy lại cảnh năm ấy mình bị cư dân mạng chửi bới rằng dâm ô bỉ ổi, sao chép đạo văn.
Thực ra từ lần trước gặp Chung Vị Thời, hắn đã có linh cảm không lành, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến thế, còn liên lụy đến Trình Việt.
Chương trình sẽ không mang danh dự nghệ sĩ ra đùa giỡn, như vậy thì Chung Vị Thời và người ném đá giấu tay nhất định có mâu thuẫn lợi ích.
Một mình Tôn Gia Vinh có thể làm lớn chuyện như vậy không?
Không khả thi.
Hắn gọi điện thoại, Trình Việt bên kia đã bắt tay vào khống chế hướng dư luận, hot search sẽ không tồn tại lâu, mà trước mắt hắn lo nhất là Chung Vị Thời sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, bởi vì có mấy lần Chung Vị Thời dùng di động ở ký túc xá của Đại Phi để liên lạc với hắn.
Hắn nghĩ Chung Vị Thời có lẽ đã biết chuyện này.
"Làm sao đây?"
Lúc này, Chung Vị Thời và Đại Phi đang ngồi xổm trong toilet lướt bình luận, cả hai cùng nhíu mày, "Anh có muốn liên hệ với chương trình để thanh minh không? Nếu cứ đồn tiếp thì số phiếu của anh sẽ tụt dốc mất.
Chung Vị Thời muốn về ký túc xá tìm Tôn Gia Vinh, bị Đại Phi giữ lại: "Anh làm gì vậy? Anh làm thế thì thanh danh càng hỏng! Không biết truyền thông sẽ nói gì đâu."
"Mày canh chừng cho anh, anh muốn ấn nó vào bồn cầu."
Chung Vị Thời trừng mắt, dọa sợ Đại Phi.
"Thật sự phải làm vậy sao?"
Chung Vị Thời búng trán cậu ta, "Có làm cũng phải đợi hết chương trình, bây giờ anh muốn tìm bằng chứng, gã ta âm hiểm như vậy, nhất định cũng lén giấu di động."
Chung Vị Thời đoán không sai, gầm giường Tôn Gia Vinh cũng có di động, còn khóa vân tay, không mở được.
"Cậu làm gì vậy?" Tôn Gia Vinh đúng lúc vào phòng.
Chung Vị Thời huơ huơ di động, "Tin đồn do cậu thả ra đúng không?"
Tôn Gia Vinh nhướn mày, "Tin gì?"
Chung Vị Thời chỉ vào mũi gã, "Trong lòng cậu tự biết."
"Cậu cũng giấu di động đúng không?" Tôn Gia Vinh cười xảo quyệt, "Hay là Tống Văn Phi đưa cho?"
Chung Vị Thời tức giận đùng đùng, không nghĩ tới vấn đề này, đành cứng miệng: "Tạ Dương nói với tôi."
Tôn Gia Vinh nhún vai thờ ơ, giành lấy điện thoại rồi nằm lên giường thở dài, "Để xem tin đồn gì mà làm cậu tức thành thế này nào."
Chung Vị Thời dùng một tay kéo gã từ giường trên xuống, Tôn Gia Vinh cụng đầu vào thành giường ngã lăn xuống đất.
"Bốp" một tiếng, màn hình di động vỡ tan.
Khi Chung Vị Thời sắp đấm một quyền vào mặt gã thì nghe thấy gã nói: "Ngoài đánh nhau ra thì cậu còn có thể làm gì?"
Đầu Chung Vị Thời chợt lóe lên câu khuyên nhủ của Đại Phi.
Nắm đấm dừng cách mặt Tôn gia Vinh 2cm.
Thi đấu chưa chấm dứt, không có bằng chức xác thực, đánh nhau chỉ làm hậu quả thêm nghiêm trọng.
Chung Vị Thời tức run cả người, nhưng sự kiêu ngạo của nhân dân khu Tây Thành sẽ không bao giờ bị dập tắt chỉ bởi vậy.
Im lặng vài giây, cậu hùng hồn nói năm chữ: "Cậu sẽ phải hối hận."
"Cậu muốn thế nào?" Tôn Gia Vinh nhíu mày.
Chung Vị Thời: "Thời buổi bây giờ nói gì cũng có người tin. Người của tôi thừa tiền đưa cậu lên hot search."
Tôn Gia Vinh không ngờ cậu sẽ phản đòn, nghiến răng nói: "Kim chủ của cậu còn đang khó toàn mạng đấy."
"Thế thì cậu nghĩ về tôi quá đơn giản rồi." Chung Vị Thời cười lạnh, "Người chống lưng cho tôi là bố tôi, bố tôi không phải người trong giới nhưng vẫn có thể khiến Trình Việt ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên cũng có thể khiến cậu sống không bằng chết."
Tôn Gia Vinh tái mặt, tỏ ra sợ hãi hơn bao giờ hết, nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, "Không phải cậu lớn lên ở viện phúc lợi sao?"
"Tra hộ khẩu cũng ghê đấy nhỉ, bố tôi là người giang hồ, thuộc hạ mấy đoàn đếm không hết, giết người phóng hỏa không chớp mắt, có vô số kẻ thù, thân phận cao quý của tôi đương nhiên không thể bại lộ. Tôi vào chương trình vì muốn nổi tiếng, sau đó giúp bố tôi rửa tiền."
"........."
Mặt Tôn Gia Vinh méo xệch đi, càng nghe càng thấy ảo, tuy kịch bản này khá là máu chó không biết thực hư, nhưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo gã.
Gã luôn cảm thấy khí chất hung dữ của Chung Vị Thời rất giống côn đồ giang hồ. Chẳng nói chẳng rằng ép sát người ta vào tường, đè xuống đất, gã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên thấy người như vậy.
Gã nhướn mày, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Muốn gì?" Chung Vị Thời hừ một tiếng, chỉ vào ngực gã, "Cậu có biết cậu đã chặn đường phát tài của ông đây không?"
"........"
"Tin à?" Chung Vị Thời cười, "IQ bị chó đớp rồi?"
Tôn Gia Vinh cứng mặt, "Cậu lừa tôi? Rốt cuộc cậu có gia thế gì?"
"Nói chung là gia thế khủng hơn cậu."