"Ngươi cho rằng chúng ta có thể đi nơi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta cùng ngươi sống những ngày tạm bợ, nay đây mai đó? Thượng Quan Quân Ngọc, ngươi thanh tỉnh được không, ngươi là đương kim Thái tử, hoàng đế tương lai a! Đừng ấu trĩ giống tiểu hài tử nữa, nam nhân không có chí lớn đều không phải là người Thanh Y có thể gửi gắm!" Thanh Y bực bội nói, không muốn nói tiếp với hắn.
"Chẳng lẽ... Chúng ta ân ân ái ái của chúng ta trước kia đều là giả sao? Ngươi đối với ta... Một tia lưu luyến cũng không có sao?" Thượng Quan Quân Ngọc sửng sốt một chút, đôi mắt hiện lên một mạt đau thương.
"Ha hả, ta vốn chính là nữ tử phong trần, nếu một chút kỹ xảo cũng không có, sao có thể sinh tồn được ở nơi này? Từ nay về sau, ngươi không cần đến tìm ta nữa!" Thanh Y lạnh nhạt nói xong, sau đó thì không hề nhìn hắn.
Đột nhiên không khí lập tức liền trầm xuống, thật lâu sau, Thượng Quan Quân Ngọc mới nhẹ thở ra, nói: "Được, Thanh Y, ta nhớ rõ!" Nói xong cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng. Đợi sau khi hắn rời đi Thanh Y mới xoay người, nhìn bóng dáng hắn rời đi có chút thất thần ngồi xuống...
Thấy bên trong không có động tĩnh, Mộ Dung Tâm Nguyệt biết Thượng Quan Quân Ngọc đã rời đi! Thật không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được Thượng Quan Quân Ngọc, cũng chính là phu quân nàng sắp gả. Nhìn một màn vừa rồi, trong lòng không khỏi đồng tình vài phần với, thật không nghĩ tới Thượng Quan Quân Ngọc là một kẻ si tình? Xem ra hắn cũng không phải phong lưu như trong lời đồn!
Bất quá, nàng lại phẫn hận vài phần đối với Thanh Y. Nàng ghét nhất là loại nữ nhân này, nhưng thế gian nhiều chuyện bất bình, nàng có thể làm gì đây? Bất quá như vậy cũng tốt, nếu trong lòng Thượng Quan Quân Ngọc có người, như vậy cũng sẽ không có hứng thú với nàng. Ít nhất nàng gả qua đó, có thể rơi được thanh nhàn, nghĩ như vậy, nàng lại không nhịn vui vẻ!
"Tiểu thư, có chuyện vui vẻ gì a?" Ra khỏi lầu các, Lạc Nhi liền khó hiểu hỏi. Vừa rồi ở bên ngoài gác mái vô tình nghe được Thái tử gia cùng Thanh Y cô nương có liên lụy, trước đại hôn phu quân của mình dây dưa không rõ với nữ nhân khác, chính mình còn lo lắng tiểu thư nhà mình có thể không vui, không nghĩ tới cư nhiên nàng lại cười, phản ứng này cũng quá không bình thường đi?!
Bất quá Lục Phong vẫn không phản ứng gì đi sau các nàng.
Mộ Dung Tâm Nguyệt còn không kịp trả lời Lạc Nhi, chỉ thấy Hoa Nương vội vàng đi tới: "Chủ nhân xin dừng bước!"
Lục Phong lập tức duỗi tay chặn lại nói: "Ở bên ngoài gọi là công tử!"
Hoa Nương phục hồi tinh thần, lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. "Chuyện gì?" Mộ Dung Tâm Nguyệt nhăn mi nhẹ hỏi!
"Là thế này này, hiện giờ này Thanh... Phượng Anh Các trừ bỏ Thanh Y cô nương cũng không có ai áp trục người (đại khái là đứng đầu, chiêu bài). Nhưng mười lăm tháng sau Thanh Y cô nương sẽ gả cho Viên Thân Vương làm thiếp, ngài xem có cách nào hay không?"
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng minh bạch, Thanh Y vừa đi cũng đồng nghĩa với việc Phượng Anh Các mất đi vai chính: "Ta đã biết, ngươi yên tâm đi! Chuyện này ta đều có chủ ý, trong vòng một tháng ta sẽ làm cho Phượng Anh Các thanh danh tước khởi!" Nghe nàng hồi đáp, Hoa Nương mới vừa lòng rời đi...
Trở lại trong vương phủ, Mộ Dung Tâm Nguyệt cẩn thận châm chước việc này lúc sau, trong lòng lập tức có quyết định: "Lục Phong, ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi đi tỉ mỉ chọn lựa năm tên nữ tử tuyệt sắc thượng giai, hơn nữa phải tiến hành huấn luyện bí mật. Nội dung huấn luyện ta sẽ sửa sang lại thành một quyển kế hoạch cho ngươi."
"Vâng, tiểu thư!" Lục Phong sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền vội vàng rời đi...
"Tiểu thư, vì sao còn phải tiến hành huấn luyện với các nàng a? Không phải chỉ cần mạo mĩ là có thể sao?" Lạc Nhi đứng ở phía sau chải tóc cho nàng, kỳ quái hỏi. Tư duy của tiểu thư nhà nàng sao lại không giống với người khác?
"Lạc Nhi, ngươi sai rồi! Một nữ nhân có mị lực muốn thành công, trừ bỏ dung nhan tuyệt mỹ bên ngoài, nội hàm cũng không thể thiếu! Cho nên ta muốn bồi dưỡng ra một đám nữ nhân tài đức vẹn toàn, như vậy mới có lực hấp dẫn, đã hiểu chưa?" Mộ Dung Tâm Nguyệt đứng dậy chậm rãi giải thích, Lạc Nhi cái hiểu cái không gật đầu.
Mộ Dung Tâm Nguyệt thấy vậy chỉ đạm mạc cười một chút. Tư tưởng của cổ nhân làm sao sẽ giống người hiện đại nàng? Nàng không nhịn được, khao khát ở trong lòng: Ta muốn làm một nữ nhân cổ đại có thể hô mưa gọi gió. Thiên kim Tể tướng cái gì, Thái tử phi cái gì, hết thảy đều là mây bay!